Bùi Tử Thê lúc này mới nhớ tới chuyện cũ, “À, ta gần như đã quên mất, muội muội không biết cưỡi ngựa.”
Sau đó, Bùi Tử Thê không nhịn được, khẽ nói: “Tất cả là lỗi của đại ca, huynh ấy thật chuyên quyền độc đoán.”
“Ai đang nói ta chuyên quyền độc đoán vậy?”
Bùi Tông Chi đi từ bên ngoài vào, mỉm cười nhìn hai tỷ muội, “Hôm nay ta bỗng hắt xì rất nhiều, luôn cảm thấy có người đang nghĩ đến mình.
Hóa ra là ở đây có hai cô nương đang lén nói xấu ca ca.”
Bị bắt quả tang nói xấu nhưng Bùi Tử Thê không hề sợ chút nào, “Đều tại ca ca độc đoán là huynh nên giờ muội ấy mới không biết cưỡi ngựa.
Hiện giờ muội ấy chỉ có thể ngồi nhìn chúng ta đi săn bắn thôi.
“Sao lại tại ta?” Bùi Tông Chi cười cười, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, hôm đó ta sẽ đưa Thanh Đường muội muội đi cùng, ta sẽ dạy muội ấy cưỡi ngựa, được chưa?”
Cũng chỉ còn cách này nữa thôi.
Bùi Tử Thể vui mừng reo lên, nhưng Thẩm Thanh Đường lại cau mày lắc đầu, “Không cần đâu, Tông Chi ca ca.
Muội không cần phải học cưỡi ngựa đâu.”
“Điều đó không ổn.”
Bùi Tông Chi mỉm cười nhìn nàng, “Đây là tự ta muốn dạy muội, không cần đền đáp gì đâu.
Có gì lần sau muội muội giúp ta việc khác là được.”
Nếu Bùi Tông Chi đã nói như vậy thì Thẩm Thanh Đường cũng không còn cách nào từ chối, đành phải đồng ý.
Nhưng vào buổi săn bắn mùa thu, Bùi Tông Chi đã không tới bãi săn Lệ Sơn.
Chàng đã tới phủ của Hộ bộ Thượng thư Từ Lộc.
Nửa giờ trước, chàng nhận được Thánh lệnh của bệ hạ tới đó để điều tra kỹ lưỡng vụ tham ô tiền trợ cấp ở Vĩnh Châu.
Bên trong thư phòng rất lộn xộn, sổ ghi chép số tiền Từ Lộc tham nhũng, lấy tiền cứu trợ, sau đó thay bằng tiền giả đã được tìm thấy, đang được đặt trước mặt Bùi Tông Chi.
Chàng ngồi trên bậc thềm cao ở hành lang, lật từng trang sổ một cách thản nhiên.
Từ Lộc sợ hãi đến mức run rẩy quỳ xuống cầu xin sự thương xót, “Bùi đại nhân, Bùi đại nhân, xin ngài hãy tha cho tôi, lúc đó tôi nhất thời hồ đồ nên mới phạm sai lầm lớn như vậy…”
“Nhất thời hồ đồ?” Chàng nhếch khóe miệng nhìn Từ Lộc, “Ta thấy Từ đại nhân phái người đến giết ta không hề có chút thương xót nào đâu.”
Cái người chết ở Kinh Phủ Nha Môn đó, chắc chắn là do hắn ta phái tới.
Từ Lộc nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng rất run sợ.
Hiện giờ, hắn thực sự rất hối hận.
Hắn hối hận vì bản thân đã quá hám lợi nên mới cấu kết với người khác đưa thông tin sai lệch về thảm họa ở Vĩnh Châu và biến thủ tiền cứu trợ thiên tai.
Hắn ta cũng hối hận vì khi đó, lúc biết Bùi Tông Chi sẽ tới Vĩnh Châu cứu trợ thiên tai, sợ sự việc bại lộ nên đã phái người tới ám sát, hiện giờ chính những điều này đã thành chứng cứ buộc tội hắn.
Hiện giờ đã rơi vào tay Bùi Tông Chi rồi, còn có thể làm gì khác được.
Giờ đã quá muộn để hối hận.
Lúc này, hắn ta chỉ hy vọng khi mình khai hết đồng bọn ra, sẽ được lấy công chuộc tội.
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Bùi Tông Chi đã hiểu được ý nghĩ của hắn, liền hỏi: “Từ đại nhân hình như có chuyện muốn nói với ta đúng không?”
Bùi Tông Chi lùi lại phía sau, để cho Từ Lộc tiến lên nói.
Từ Lộc vội vàng bò về phía trước, hắn nhất định phải nắm lấy cọng rơm cứu mạng này, “Đại nhân, chuyện này thật sự không phải do một mình tôi làm đâu, tôi sẵn sàng thú tội, kể chi tiết mọi chuyện và khai ra những người có liên quan, kể cả là quan lớn.
Tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ thôi, trước mặt Thánh thượng, ngài có thể nói tốt vài lời cho tôi được không? Từ Lộc không hề cầu xin Thánh thượng tha mạng, chỉ xin ngài tha cho mấy chục mạng người của nhà ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...