Editor: SuraChan
***
P.s: Bà con vào nhà SuraChan để comment động viên tinh thần nhé https://.wattpad.com/story/97079393
Ảnh: Ngân Trần +Tuyết Thích :) (tự dưng thấy nhớ thì cho vào:v (Nguồn: Baidu~)
[Diệp Sắt Thành, Phía Đông Ngải Nhĩ Đế Quốc]
Vô số dạ quang bảo thạch cực lớn như những vì tinh tú trên nền trời đêm tháng sáu ban phát ánh sáng nhu hoà. Cách mặt đất chừng một thước nhấp nhô một tầng sương mù màu trắng đậm đặc, giống như những sinh thể vây quanh Bạch Vũ Long Khi chậm chạp lưu động. Lúc này bộ giáp bể tan tành của hắn đã được thay ra, đổi lại thành một khôi giáp màu xám xanh tinh xảo.
Vóc người cao ngất công thêm gương mặt tuấn phảng phất dáng dấp của một chiến thần trẻ tuổi. Mà Sa Lạp Mạn Vương Tước ở bên cạnh hắn lại chẳng tỏ ra chút hào hứng nào. Chân mày nhíu chặt, đồng tử màu ngọc bích loé lên một tia sáng sắc lẹm.
Không ai biết tại sao hắn lại không vui, có lẽ vì Y Tác Ảnh đột nhiên gọi ra hồn thú rời đi, một phần có lẽ vì cái tên đang ngồi ở góc xa kia.
"Sa Lạp Mạn Vương Tước từ Đế Đô đường xa vất vả tới nơi này, thế nào lại không báo trước để Bổn Vương ra chào hỏi? Dù thế nào đi chăng nữa, Diệp Sắt cũng là lãnh địa của Bổn Vương, mặc dù Địa Quân bệ hạ chuẩn bị cắt một phần biên cương phía bắc trả lại cho Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ, bổn vương vẫn có trách nhiệm làm tròn vai trò chủ nhân chứ. Sa Lạp Mạn ngài thế nào lại keo kiệt đến mức ngay cả chút lạc thú cuối cùng này cũng chẳng cho Bổn Vương?" Một thiếu niên toàn thân ngâm ở trong hồ nước hoa lệ khổng lồ, mùi hương thơm ngát từ những cánh hồng trôi nổi trên mặt nước thấm vào từng bắp thịt của hắn, cùng với nhiệt khí bốc lên tỏa ra khắp không gian. Tay phải hắn bưng lên một chén rượu nồng đậm, khóe miêng treo một nụ cười bất cần châm chọc như có gì đó thú vị lắm trong chén rượu của mình, giọng nói mang màu sắc quý tộc vừa ung dung vừa ngạo mạn.
Ai..Hắn một chút cũng không thay đổi. Bạch Vũ Long Khi từ tận đáy lòng thở dài một cái. Trong trí nhớ của Long Khi, hắn vẫn là như vậy, vĩnh viễn không kiềm chế được mà chơi đùa với nhân gian, vĩnh viễn bất hảo ngang tàng không một ai có thể nắm bắt, vĩnh viễn là quý tộc cao cao tại thượng đầy ngạo mạn..
Hắn chính là Tạp Hi, Thất độ Vương Tước Địa Nguyên, đồng thời cũng là Vương Tước duy nhất của Ãi Nhĩ Tư Đế Quốc có huyết thống cao quý được phong Vương, cai quản sáu quận của Diệp Sắt thành. Cũng chỉ có hắn mới ngạo mạn đến mức ở suối nước nóng tiếp kiến một Vương Tước khác.
"Tạp Hi Vương Tước, người Ngải Nhĩ đã tiến vào Diệp Sắt của ngươi rồi, ngươi còn có tâm tình ở suối nước nóng này chơi đùa sao? Chẳng lẽ ngươi biết, những người đó là ai?" Sa Lạp Mạn tức giận nhìn Tạp Hi còn chẳng hơn Long Khi bao nhiêu tuổi, bằng giọng nghiêm nghị nói với hắn như một vị trưởng giả giáo huấn đồ đệ bất hiếu.
"Đương nhiên là bổn vương biết" Tạp Hi không nhanh không chậm đưa chén rượu lên ngửi ngửi như thể đang thưởng thức hương thơm của bông hồng kiều diễm, thần thái cực kỳ say mê "Là công chúa duy nhất của Ngải Nhĩ Đế Quốc, cũng chính là quân vương tương lai, Huyền Thiên Đế Cơ công chúa, đồng thời cũng đảm nhiệm vị trí Thất độ Vương Tước hiện tại của bọn họ."
Biểu cảm nghiêm nghị của Sa Lạp Mạn dần cứng đờ, hắn nhanh chóng liếc mắt qua Bạch Vũ Long Khi, lông mi màu vàng hơi lay động. Nếu như không phải nhờ cái thiên phú [Tột cùng tiến hóa] của Y Tác Ảnh, coi như cả Bạch Vũ Long Khi được thấy tận mắt cũng không phán đoán được chính xác thân phận của kẻ đó. Mà Tạp Hi...
Sa Lạp Mạn trầm mặc một hồi, đồng tử chợt căng thẳng, cơn tức giận bột phát đáng sợ đến mức cả Bạch Vũ Long Khi cũng lấy làm kinh hãi. Hắn nhìn nụ cười tà mị của Tạp Hi, thấp giọng mắng: Đã biết đó là Hỏa Vương tương lai, còn nhàn nhã ở chỗ này làm mấy chuyện vô nghĩa?"
"Sa Lạp Mạn, đối phương là Hỏa Vương tương lai đó. Ngươi không phải là muốn Bổn Vương Thất Độ Vương Tước thực lực yếu nhất một mình đơn độc chạy tới chỗ đám Vương Tước giết người không chớp mắt đó liều mạng? Loại việc ngu xuẩn này còn lâu Bổn Vương mới làm" Tạp Hi nhanh chóng nhấp một ngụm rượu đỏ, giả bộ sợ sệt bộ dáng rất tức cười "hơn nữa, nhiệm vụ của Bổn Vương lần này là đại diện cho Ái Nhĩ Tư ở biên thùy đàm phán với người kia. Nếu không có cách nào tránh khỏi giao tranh, có một mình bổn vương cũng vô dụng. Mà tình báo [Căn Hệ] đã truyền tới rất rõ ràng, Vương Tước Cấp Ba Dạ Lợi còn đang trên đường tới đây. Dựa vào thực lực của Dạ Lợi, Sa Lạp Mạn Vương Tước, ngươi cảm thấy chúng ta có nhất thiết phải cố chấp cùng Hỏa Nguyên giao đấu?" (Đây người ta gọi là tâm lí gánh team =.=")
"Chúng ta đã từng đụng độ người Hỏa nguyên" Sa Lạp Mạn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, một giọng nam trầm thấp đã xuyên qua lớp sương mù nặng nề dày cộm truyền tới.
"Y Tác Ảnh Vương Tước" Tạp Hi đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Y Tác Ảnh xuất hiện từ dưới lòng đất Đại Lý Thạch qua lớp sương mù mông lung, tay làm rớt chén rượu "tõm" một cái xuống nước. Hắn từ từ đứng lên từ trong làn nước, thân thể đã không ngừng hiện lên những hoa văn tinh xảo, da thịt bóng loáng phát ra ánh sáng chói mắt. Sương mù chậm chạp quẩn quanh thân thể thon dài nhưng cường tráng của hắn, dần dần biến thành một chiến bào màu đen tuyền như vớt lên từ tận cùng địa ngục.
Tạp Hi đưa cánh tay phải ra áp xuống mặt tường bóng loáng của Đại Lí Thạch, Suối nước nóng chảy dọc theo mặt đất trong sương mù mờ ảo nhanh chóng biến đi mất. Hắn nhìn thân ảnh đã rõ ràng của Y Tác Ảnh, thấp giọng nói "Ai da, thiên phú của ngài [Tột cùng tiến hóa] thật là lợi hại. Ta cùng Sa Lạp Mạn Vương Tước chỉ mới nói có mấy câu cũng không thoát được khỏi tai ngài"
Y Tác Ảnh chăm chú quan sát Tạp Hi, hai tròng mắt màu đỏ như ngọn lửa bị đóng băng sắc bén lạnh lùng những vẫn âm ỉ cháy, tâm tình nóng bỏng người thường không thể nào nắm bắt. Hắn đi tới bên người Bạch Vũ Long Khi, chỉ lên khôi giáp màu xanh xám: "Nếu ta và Sa Lạp Mạn Vương Tước không đến kịp thời, Long Khi bây giờ sợ rằng đã chết trong tay thiếu nữ Hỏa Nguyên đó. Tạp Hi Vương Tước, nếu đối phương khiến ngươi cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể là vì ngươi không có nắm chắc phần thắng. Chúng ta vẫn hướng tới hòa bình, nhưng thân là Vương Tước, khi địch tới xâm phạm, cũng nhất định phải đem máu thịt của mình ra bảo vệ đất nước."
Tạp Hi nhìn Bạch Vũ Long Khi, đôi môi hình bán nguyệt hơi cong lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Sau đó hắn lại đem ánh mắt đặt trở lại Y Tác Ảnh, đồng tử bị che phủ bởi một tầng sương mù dày đặc.
"Sợ hãi?" Nụ cười của Tạp Hi phảng phất bóng dáng của những châm gai sắc nhọn "Trước thiên phú [Sám Hồn Khúc] của ta, thiên thần cao cao tại thượng cũng chỉ có thể quỳ xuống run rẩy ti tiện. Cảm giác kinh khủng giống như bị tử thần vuốt ve cổ họng đó, bất chấp đối phương là Hỏa Tước, nhất định sẽ có trò hay để chơi. Trên cuộc đời này, cảm giác sợ hãi bẩn thỉu đê hèn ấy là thứ Bổn Vương không để vào mắt"
Gương mặt tuấn lãng của Tạp Hi viết đầy ngạo mạn, hắn đối diện với hai tròng mắt thâm thúy của Y Tác Ảnh, khóe miệng cong lên một nụ cười quý phái. Không thể không thừa nhận, trong tất cả Vương Tước Ái Nhĩ Tư, mặc dù Tạp Hi đứng hàng thấp nhất, so với thiên phú thần bí phức tạp của các Vương Tước khác, [Sám Hồn Khúc] lại vô cùng đơn giản, không có bất kì tiểu xảo nào, trực tiếp công kích vào linh hồn của hồn thuật sư, cho dù là Vương Tước áp đảo vạn vật cũng phải rùng mình.
"Bổn Vương không có trực tiếp đối đầu với Hỏa Nguyên Hồn thuật sư là bởi vì, thân là quý tộc Ái Nhĩ Tư Đế Quốc, có những nguyên tắc bắt buộc phải tuân theo. Nhưng là, cho dù có phải chết trên chiến trận, bổn vương cũng nguyện ý ở dòng suối tinh khiết nhất thanh tẩy linh hồn mình, sau đó lấy tư thái hoàn mỹ nhất, xuống hoàng tuyền săn đuổi ác ma làm hoan lạc" Tạp Hi dùng giọng nói truyền cảm của hắn không nhanh không chậm nói, giống như đang cất lời ca tụng khúc văn chương tuyệt phẩm. Biểu lộ cao ngạo trên dung nhan tà mị của hắn khiến Tạp Hi thoạt nhìn rất giống một Vương Tử phản nghịch có thể mị hoặc chúng sinh.
Y Tác Ảnh trầm mặc nhìn Tạp Hi, hai tròng mắt màu lửa đỏ bỗng trở nên nóng bỏng.
Có lẽ hắn không nên trực tiếp gặp mặt tên Vương Tước thiếu niên coi trời bằng vung này. Ở nơi sâu thẳm trong nội tâm Y Tác Ảnh, hắn đã đem những phẩm chất kiên nghị, câu nệ, thậm chí là cam chịu của Bạch Vũ Long Khi làm chuẩn mực. Mà Tạp Hi lại là Vương Tước Quý tộc duy nhất, cao ngạo bất thuần không ai có thể nắm bắt..."nếu như Sứ đồ của mình không có "chết", chắc cũng ngang tuổi với Tạp Hi, hắn có thể hay không cũng giống như Tạp Hi..." Nghĩ tới đây, ánh mắt của Y Tác Ảnh dần trở nên mông lung, giống như giữa thảo nguyên nổi lên một trận mưa phùn.
"Yên tâm đi, Y Tác Ảnh Vương Tước, bổn vương sẽ không dễ dàng tha thứ cho đám ma quỷ xâm phạm đến lãnh địa Ái Nhĩ Tư đâu. Đám ác ma bẩn thỉu từ địa ngục đó, ngay cả Sứ đồ cấp Năm cỏn con cũng..."
"Ba" một tiếng động thanh thúy vang lên, một chông đá sắc bén từ dưới mặt đất Đại Lí Thạch nhắm thẳng đến cằm của Tạp Hi. Hắn lúng túng cười một cái nhưng rất nhanh nụ cười liên đơ cứng lại. Một chút máu tươi đã theo yết hầu chậm rãi chảy xuống.
"Thật là tốc độ phản ứng thật đáng sợ, Bạch Ngân Tế Ti tại sao lại không ban cho bổn vương thiên phú [Tột Cùng Tiến Hóa] thần bí khó lường như vậy?" Tạp Hi nhẹ nhàng rướn cằm lên, vết thương trong nháy mắt liền khép lại. Trên cái lục địa này, với trình độ trị thương của Địa Tước, vết thương như vậy căn bản chẳng là gì.
Tạp Hi nhắc cánh tay trái trong chiến bào màu đen kịt như màn đêm, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm đến chỗ máu tươi còn vương lại, nụ cười trên miệng đầu châm chọc. Hắn nhìn gương mặt trẻ tuổi giống mình nhưng ở giữa hai chân mày lại lộ ra tang thương không thể che giấu được của Y Tác Ảnh, dùng thanh âm truyền cảm nói:"Bây giờ bổn Vương sẽ đi nghênh đón Hỏa Tước, bất quá chỉ cần [Sám Hồn Khúc] là đủ rồi."
[Diệp Sắt thành phía Đông Ngải Nhĩ, Dịch Trạm]
Sau mấy tiếng chuông báo, Diệp Sắt thành dần dần đi vào giấc ngủ.
Khác với đại đa số các thành phố khác trong Ngải Nhĩ, dân cư ở đây phần lớn là người từ Ái Nhĩ Tư di dân tới, bọn họ không có cách nào giống như những người Hỏa Nguyên trong thành phố đốt lên ngọn lửa quang minh bất diệt, cũng không có cách nào tưởng tượng được sự phồn vinh của Đế Đô Áo Đinh Duy Á trong truyền thuyết ban đêm sáng như ban ngày. Tuy nhiên, riêng cái thành phố được người ta hết lời ca tụng là thành phố của bầu trời này cũng có loại mị lực của riêng nó.
Tọa lạc trên núi cao, ánh sáng nhu hòa xuyên qua không khí mỏng manh dát lên toàn bộ Diệp Sắt một tầng bạc trắng, ngỡ như là mộng cảnh tận cùng của thế giới.
Màn đêm buông xuống, người trong dịch trạm đã rời đi phân nửa, chỉ còn lại rải rác mấy người trên những chiếc bàn phân tán. Người hầu ban đầu bận rộn đến mức thời gian uống nước cũng không có đã có thể ngồi một chỗ hàn huyên đủ các loại thông tin trên đời, thỉnh thoảng bọn họ còn len lén liếc qua thiếu nữ xinh đẹp ngồi trong góc sảnh.
Tâm tình của Anh Ly thực sự rất tốt, hiện tại trước mặt nàng đã bày ra đủ các loại cao lương mỹ vị, mà đối với một người quanh năm ở trong núi sâu như nàng, thật khó có thể kháng cự. Mười sáu mười bảy tuổi, chính là tuổi ham ăn nhất của một cô gái, cũng là thời gian cô ta vui tươi hồn nhiên nhất. (Ta cũng 17, cũng ham ăn, weishenme ko có tìm được Y Lạc của đời mình =((((()
Ngồi đối diện nàng, Hỏa Hạ Y Lạc còn đang bưng một cái ly tinh xảo, an tĩnh quan sát Anh Ly mải đắm chìm trong ăn uống. Đối lập với hàng lông mày sắc bén của hắn, ánh mắt vừa nhu hòa như ánh trăng, lại có chút giống như một làn khói xanh mơ hồ.
Mặc dù bọn họ đã đến được Diệp Sắt, nhưng Hỏa Hạ Y Lạc vẫn không thể quên được cảnh tượng bên trong [Vong Linh Đạo]. Hắn đã trông thấy Sứ đồ cấp Ba Lợi Ngang Tư ở cạnh đống xác chết của hồn thú, toàn thân tắm trong thú huyết nóng bỏng, từng chút từng chút một đem những hồn thú khổng lồ như những ngọn núi nhỏ từ từ làm tê liệt, đánh chết rồi thiêu đốt, trong mắt y vẫn còn chút lười biếng uể oải như vừa mới tỉnh ngủ. Mặc dù đã sớm trở thành Vương Tước, nhưng trong lòng Hỏa Hạ Y Lạc vẫn không hiểu mối tương liên giữa số mệnh của hồn thuật sư và chém giết rốt cuộc có gì quan trọng, bao nhiêu loại ấy tuyệt vọng, cô độc, sợ hãi, lạnh lẽo, chỉ là mới nghe ca ca Thương Tẫn nói qua..
Nhưng là..bây giờ..
Hỏa Hạ Y Lạc buông cái chén trong tay, cầm lên một đôi đũa, gắp một khối thịt thỏ thoạt nhìn đặc biệt ngon mắt bỏ vào bát của Anh Ly: "Thế nào lại ăn nhanh như vậy?"
ANh Ly ngẩng đầu lên nhìn miếng thịt thỏ trong bát của mình, ngẩn người một chút, khó khăn nuốt xuống miếng thức ăn trong miệng "Ta không ăn thịt thỏ. Hồi trước ở Vong Linh Đạo trừ hồn thú ra, ta chỉ có một con thỏ Vương Tước mang về" (thịt thỏ là món yêu thích của QKM =.=...)
Hỏa Hạ Y Lạc mới chuẩn bị gắp miếng thịt thỏ nữa, tay liền đơ cứng trong không trung, hắn nhìn lướt qua đám sơn hào hải vị trên bàn, nhận ra chỉ có đĩa thịt thỏ là từ đầu đến cuối Anh Ly chưa từng gắp qua. Hỏa Hạ Y Lạc cảm thấy vô cùng lúng túng không biết nói cái gì. Nhưng khi khi hắn quay lại nhìn anh Ly đã thấy tiểu nha đầu lại cắm đầu vào ăn những thứ khác (=.=")
Hỏa hạ Y Lạc trong lòng thở dài một cái, cho dù hắn đôi lúc cảm thấy mình thật mặt dày không có chút phép tắc quy củ nào, so với vị Sứ đồ Cấp Năm này, mình còn xứng đáng với chức vị Vương Tước chán. Hồn nhiên ngây thơ đến đơn giản, cũng chẳng màng đến lễ nghi, mới vừa cùng Hỏa Hạ Y Lạc chứng kiến cảnh tương kinh khủng như Luyện Ngục mà Anh Ly hiện tại như người mất trí nhớ, chẳng có chút sợ sệt, chỉ mải miết ăn mỹ vị giai hào, giống như mấy thứ kia từ trước tới giờ không hề phát sinh.
"Y Lạc, chúng ta có thể gặp được Sứ đồ Cấp Ba ở đây không?" Anh Ly buông đũa xuống, đối diện với ánh mắt nhiều tâm sự của Hỏa Hạ Y lạc, thanh âm ngọt ngào như một tách trà trái cây ấm áp.
Hỏa Hạ Y Lạc sờ sờ chóp mũi của mình, cúi đầu suy tư một hồi rồi hỏi: "Ngươi sợ hắn sao?"
Anh ly lắc đầu một cái, nói: " hắn là người Hỏa Nguyên chúng ta mà. "
Hỏa Hạ Y Lạc sửng sốt một hồi, tựa hồ như đang cố gắng tiêu hóa cách suy nghĩ của Anh Ly, nghĩ kĩ một chút, nàng nói cũng rất chính xác, Lợi Ngang Tư cũng tốt, Nhật Thần Tinh Hồn cũng được, coi như thực lực của họ mạnh hơn nữa, tính tình tàn bạo hơn nữa, cũng đều là Vương Tước và Sứ đồ Hỏa Nguyên, hắn và Anh Ly không có lí do gì phải sợ bọn họ.
Hỏa Hạ Y Lạc nhìn Anh Ly, gương mặt tuấn mỹ bày ra biểu lộ dịu dàng, đồng tử màu đỏ tản mát ra ánh sáng nhu hòa.
Hắn cầm lên một bình trà tinh xảo, nhẹ nhàng rót ra một chén, khẽ đặt ở trước mặt Anh Ly "Đúng vậy, ở đây chúng ta cũng không cần phải lo lắng, là ta quá đa nghi thôi. Bạch Ngân Tế Ti ra lệnh cho chúng ta âm thầm yểm trợ cho Thất Độ Vương Tước Huyền Thiên Đế Cơ tiếp quản thành phố. Mặc dù ta không có tìm được Bái Đình những đã nhắn người của [Phong Ngữ] truyền lời ta đến hắn, Bái Đình nhất định sẽ sớm thôi tới gặp chúng ta"
"Ngươi nói, ta có thể gặp được Vương Tước của ta sao?" Anh Ly nhìn Hỏa Hạ Y Lạc, đôi mắt to tròn sáng rỡ đầy khát vọng, nụ cười ngây thơ như một đóa hoa mùa xuân.
"Ừ" Hỏa Hạ Y Lạc cười cười, tiếp tục nói "chờ Vương Tước Bái Đình tới, chúng ta có thể đi thăm thú vài nơi của Diệp Sắt, Người ta gọi nó là thành phố Bầu Trời, mặc dù không có hoa tươi và tráng lệ như Áo Đinh Duy Á, nhưng nhất định sẽ có nhiều chỗ thú vị"
" chúng ta không đi bảo vệ Thất độ Vương tước sao? "
"Huyền Thiên Đế Cơ" Hỏa Hạ Y lạc nhẹ giọng nói ra cái tên quen thuộc, vô số suy tư tràn vào trong tâm trí. Hắn trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiêu nở một nụ cười, giống như một hài tử bất hảo "Không có chuyện gì, với tính cách của nàng, ta cảm thấy người của Địa Nguyên chẳng uy hiếp được nàng đâu. Mặc dù nàng chỉ đứng hàng thứ bảy, nhất định hồn lực thực tế không hề đơn giản như vậy. Ca Ca ta đã từng đánh giá nàng, hồn lực của Huyền Thiên Đế Cơ giống như tuyết liên cao ngạo xinh đẹp, sau lưng lại cất giấu vũ khí nguy hiểm chí mạng"
(@SuraChan Lạc Cháy, mi làm ăn tắc trách thế à? Việc không làm chỉ chăm chăm cùng mĩ nhân hưởng lạc =.=
Hỏa Hạ Y Lạc: mi chỉ được cái đi guốc trong bụng ta...)
"Vậy Ngươi với nàng, ai mạnh hơn?" Anh Ly chớp chớp đôi mắt trong veo, vẻ mặt đầy mong đợi.
Khóe miệng hắn hơi cong lên, nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười tà mị trước kia, giống như là bất đắc dĩ vậy. Hắn bưng lên chén trà bằng sứ, nhấp một ngụm "Trong Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ, ngoài Nhật Thần Tinh Hồn Vương Tước, Huyền Thiên Đế Cơ là người nguy hiểm nhất. Ngươi không bao giờ có thể biết được khi nào nàng ta sẽ nổi trận lôi đình, càng không thể biết, nàng ta sẽ dùng cách gì để giết ngươi. Đối mặt với nàng, tốt nhất là nên tránh xa, ngàn vạn lần không được đến gần. Ta và Vương Tước Bái Đình, chưa chắc ở cùng cấp bậc hồn lực với nàng. Ta cho ngươi biết, hồn thú của nàng..." Hỏa Hạ Y Lạc đột nhiên ngưng bặt, ánh mắt trong suốt bất ngờ trở nên sắc bén như giấu giếm hàng vạn lưỡi dao găm. Hắn cảnh giác nhìn về hướng Anh Ly ngồi, một gương mặt tinh xảo hiện lên rõ ràng trong đồng tử.
"Ngươi là ai?" cánh tay vươn ra còn đang muốn gắp thêm thức ăn của Anh Ly đột nhiên dừng lại, đôi đũa trên tay trượt xuống, nàng giật mình nhìn nam tử ngồi bên cạnh mình, không biết làm sao và khi nào hắn tiến vào đây.
"Nơi này đã có người" Hỏa Hạ Y Lạc hơi nheo mắt lại nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh Anh Ly, mặc dù trên mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt nhưng trong lòng đã nổi lên một tầng sát ý. Bằng linh tính cảnh giác của hắn, lại không có chút nào cảm thấy được thiếu niên này bước vào. Tuy hắn vừa mới cùng Anh Ly tập trung nói chuyện nhưng có thể lặng yên không một tiếng động đến gần, nhất định không phải người bình thường. Y rốt cuộc là người nào? Đã nghe được mấy phần đoạn đối thoại vừa rồi? Nếu y đã biết thân phận của Y Lạc, hắn nhất định không thể để cho y còn sống sót rời đi. Nghĩ tới đây, Hỏa Hạ Y Lạc lặng lẽ vận chuyển hồn lực toàn thân, những hoa văn rất nhỏ hiện lên trên cánh tay của hắn
"Đột nhiên ngồi ở chỗ này, thật sự đã mạo muội rồi. Nhưng mà con ngươi của ta vừa nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp từ xa tới đã không kim lòng được muốn bước tới chào hỏi. Tật xấu này ta muốn thay đổi nhưng không tài nào kiềm chế được hai chân của mình. Xin tự giới thiêu, tên của ta là Tạp Hi, chủ trạm dịch này. Mới vừa rồi người hầu có nói với ta, có hai vị khách nhân gọi rất nhiều cao lương mĩ vị. Phong tục của Diệp Sắt thành của chúng ta đối với khách nhân đặc biệt hào phóng như hai vị, chủ trạm cần tự mình ra chiêu đãi nha" đôi môi như cánh hoa hồng của Tạp Hi thanh thoát cử động, phát ra âm tiết mượt mà hơn nước chảy, nụ cười nhẵn nhụi giống như ánh sáng mặt trời rạng rỡ, khí chất ôn nhu cùng mị hoặc trên người hắn là sự kết hợp hoàn mỹ nhất
Tạp Hi nháy mắt với người hầu đứng ở chỗ xa, một bầu rượu tinh xảo bằng bạc trắng được mang tới bàn của Anh Ly và Hỏa Hạ Y Lạc. Hắn tiện tay cầm lên một cái ly, bưng rượu rót vào, một loại chất lỏng màu đỏ thắm chậm rãi lấp đầy.
Hỏa Hạ Y Lạc yên lặng nhìn cảnh tượng đó, trên mặt xuất hiện một tầng sương lạnh.
Bên kia, Anh Ly rò mò nhìn chén rượu trong tay Tạp Hi, không biết tại sao rượu này lại có màu đỏ tươi đẹp như máu. Nàng mơ hồ nhớ lại đã từng thấy bóng lưng của Vương Tước mình cầm một chén rượu màu đỏ. Không nghĩ tới sẽ thấy một loại như thế ở chỗ này, cố gắng nghĩ nhưng thật ra nàng căn bản cũng chẳng biết tên loại rượu ấy.
Tạp Hi bưng chén rượu đến trước mặt Anh Ly, khóe miệng trưng ra nụ cười có ý trêu đùa "Loại rượu này ở Ái Nhĩ Tư Đế Quốc gọi là [Giai nhân nhất túy], ta mất rất nhiều công sức mới mua được từ người Hỏa Nguyên, muốn mời mỹ nhân đây một chén"
Anh Ly ngây ngẩn cả người, không biết có nên nhận hay không. Nàng hướng ánh mắt đến Hỏa Hạ Y Lạc, tỏ ý lúng túng.
Không biết từ lúc nào, trên trán Hỏa Hạ Y Lạc túa ra một tầng mồ hôi mịn. Đồng tử màu lửa đỏ gắt gao quan sát chén rượu trong tay Tạp Hi.
Anh Ly không biết thứ rượu kia là cái gì, nhưng Hỏa Hạ Y Lạc thì lại cực kỳ am hiểu. [Hồng liên huyết cơ], loại rượu cực kì trân quý trong Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ, chỉ cần một chén nho nhỏ thôi có thể trong thời gian ngắn ngủi làm người ta quên hết tất thảy, vui vẻ, thống khổ, bi thương, ưu sầu... đều không tồn tại. Rượu ngon từ trong cổ họng chảy xuống, người ta sẽ phát hiện tất cả trước mặt đều là mới mẻ, xa lạ, không có nhớ mình là ai, cũng không biết mình đang ở nơi nào,nửa tỉnh nửa mê trong một giấc mộng dài. (phê đến thế cơ à =.= ta tự dưng nhớ là bạn Mĩ Thập có uống thứ giống như vậy:vvv) Vì công hiệu đặc biệt của nó, [Hồng Liên Huyết Cơ] trong Hỏa Nguyên giá cả cực kì đắt đỏ, cho dù trong giới quý tộc cũng là trân phẩm khó gặp, bình dân thậm chí cũng chẳng biết là có loại rượu ngon như thế tồn tại.
"vị khách nhân có ánh mắt nóng bỏng này cứ quan sát chén rượu trong tay ta, ngài cũng biết loại rượu này sao? Nhìn cách ăn mặc của ngài, không phải là quý tộc đến từ [Áo Đinh Duy Á] đi?: Tạp Hi đặt chén rượu trước mặt Anh Ly, chuyển ánh mắt sang Hỏa Hạ Y Lạc, nụ cười châm chọc như đóa hoa anh đào thơm ngát khiến người ta phải lưu luyến.
"Quý tộc Hỏa Nguyên sao? Được vậy thì tốt quá, ta nằm mơ cũng muốn trở thành quý tộc a" Hỏa Hạ Y Lạc cầm chén rượu trước mặt Anh Ly đưa lên mũi ngửi ngửi "đáng tiếc, ta chẳng qua chỉ là một thương nhân buôn trà nho nhỏ của Hỏa Nguyên, hơn nữa cũng không phải đến từ [Áo Đinh Duy Á] mà là từ trấn nhỏ [Bắc Đình Quận], lần này tới Diệp Sắt chỉ muốn mua một ít trà mang về. Lá trà Diệp Sắt ở Bắc Đình Quận đang cháy hàng nha. Cho nên Tạp hi tiên sinh, ta cảm thấy chén rượu này ngươi nên tự mình uống đi. Nếu như có thể, ngày mai ta hy vọng ngươi có thể chuẩn bị lá trà tốt nhất chờ ta và muội muội đến. Hôm nay chúng ta có chút chuyện phải làm, cũng không quấy rầy ngươi ở đây phẩm rượu"
Hỏa Hạ Y Lạc đem chén rượu bỏ lên bàn, đưa tay phải ra với Anh Ly, dùng giọng sủng nịnh cưng chiều nói: "Đi thôi, Anh Ly"
Hoàn
Kết thúc phần 1...
[Đặc biệt từ editor]
Tổng hợp lực lượng hai bên:
Hoả Nguyên:
Hoả Hoàng: Huyền Thiên Linh (Đấng cứu thế)
VTSĐC1: Tạp Ách Tư/ Ngải Li Á, Lộ Tây Pháp (?)
VTSĐC2: Thương Tẫn/ Glanz =))) (Vận Mệnh Thẩm Phán, Tứ Tượng Cực Hạn)
VTSĐC3: Nhật Thần Tinh Hồn/ Lợi Ngang Tư (Tiên Tri)
VTSĐC4:?/? (?)
VTSĐC5: Bái Đình/Anh Ly (?)
VTSĐC6: Hoả Hạ Y Lạc/ ko có (Dich chuyển tức thời)
VTSĐC7: Huyền Thiên Đế Cơ/? (Thiên Quốc Đích Giai Thê)
Địa Nguyên:
Địa Quân: Khang Tư Thản Đinh (Đế Vương Phán Xét)
VTSĐC1: Li Ca Lâm Mộ/? (Khí thần)
VTSĐC2:?/? (?)
VTSĐC3: Dạ Lợi/? (?)
VTSĐC4: Trạch Mộc/? (Thi hồn)
VTSĐC5: Y Tác Ảnh/đã chết (Tột Cùng Tiến Hoá)
VTSĐC6: Sa Lạp Mạn/Bạch Vũ Long Khi (?)
VTSĐC7: Tạp Hi/ ko có (Sám Hồn Khúc)