Đông đi xuân về, hoa lê trắng nhạt liễu xanh um, tơ liễu phất phơ hoa bay đầy thành.
Sáng sớm hôm đó, đầy trời tơ liễu bay múa hát ca giữa không trung, phiên phiên thướt tha, đẹp không sao tả xiết.
Trước cửa Yên kinh, Yên Chiêu đế tự mình dẫn chúng hoàng tử và văn võ bá quan chờ một người.
Mộ Dung Nhan vươn cổ, tràn ngập chờ mong nhìn phương xa, hai tay hưng phấn một hồi nắm chặt, lại một hồi buông ra.
Hồi lâu, mọi người rốt cục nghe được tiếng vó ngựa từ xa đến gần, liền đều ngẩng đầu nhìn phía xa.
Chỉ thấy giữa đầy trời tơ liễu, có một đại đội nhân mã uy vũ chậm rãi xuất hiện, mà nam tử đầu lĩnh cưỡi bạch mã cao lớn, thân mặc kim khôi kim giáp, mắt như sao trời, diện mạo hiên ngang, khoé miệng lại lộ ra nụ cười ấm áp như ngọc, toàn thân toả ra ánh sáng như ngọc lưu ly.
Hắn cưỡi ngựa đến trước mặt Yên Chiêu đế, xoay người một cái tiêu sái xuống ngựa, quỳ một gối xuống trước mặt Yên Chiêu đế, kính cẩn nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã trở lại."
Mộ Dung Nhan vừa thấy vị kim giáp nam tử tư thế oai hùng bừng bừng này, liền nhịn không được trong lòng vui vẻ kêu to, Tứ ca đã trở lại! Tứ ca rốt cuộc trở lại!
Yên Chiêu đế nhẹ nhàng nâng Tứ hoàng tử Mộ Dung Huyền dậy, mỉm cười nói: "Trở về là tốt rồi, trẫm đã thiết yến trong cung, cho ngươi khải hoàn trở về đón gió tẩy trần."
Mộ Dung Huyền nâng mắt, cảm kích nói: "Tạ phụ hoàng!"
Chiêu đế bất động thanh sắc nhìn nhi tử, thầm nghĩ trong lòng, kiếp sống bốn năm nhung mã cuối cùng cũng tôi luyện hắn rất có phong phạm vương giả, aish, đã thích hợp kế thừa ngôi vị Hoàng đế hơn xa Vĩ nhi...
Mộ Dung Huyền ở giữa đám đông, liếc một cái liền thấy được đệ đệ Mộ Dung Nhan ngày còn nhỏ hay đi theo đuôi mình, trong lòng thầm có chút giật mình, đệ đệ đáng yêu chưa dứt sữa năm đó, nay cư nhiên trưởng thành thành một tuấn mỹ quý công tử, tuyệt trần như ngọc đến vậy.
Lập tức, hắn đi tới trước mặt Mộ Dung Nhan, mang theo ý cười ấm áp, nheo mắt nhìn nàng.
"Tứ ca! Huynh cuối cùng đã trở lại!" Mộ Dung Nhan cảm thấy cao hứng từ đáy lòng, Mộ Dung Huyền là người ca ca duy nhất làm cho nàng cảm nhận được tình thủ túc.
"Ha ha, ta đã về rồi! Tiểu tử ngươi cao lên, cũng anh tuấn đó!" Mộ Dung Huyền vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai Mộ Dung Nhan, cười ha ha nói.
Nhưng Mộ Dung Nhan không phát giác, trừ nàng ra, chúng hoàng tử khác tựa hồ đều không hoan nghênh Mộ Dung Huyền trở về...
Trên yến hội, Yên Chiêu đế xuất kỳ bất ý sắc phong Tứ hoàng tử Mộ Dung Huyền vừa mới hồi kinh là Tề Vương.
Hành động đó, văn võ bá quan tất cả đều âm thầm xem xét thời thế.
Ở hoàng thất Đại yên, bình thường đều lớn nhỏ có thứ tự, mà nay Tam điện hạ Mộ Dung Trừng còn chưa được phong Vương, Tứ điện hạ đã được phong Tề Vương trước, hơn nữa hôm nay bệ hạ còn tự mình đón gió tẩy trần cho Tứ điện hạ, đủ loại dấu hiệu đều đủ để cho thấy, bệ hạ ngày càng coi trọng vị Tứ điện hạ này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thái Tử đảng và Sở Vương đảng đều có cảm giác nguy cơ, mà kẻ không cam lòng nhất hẳn là vị Tam hoàng tử Mộ Dung Trừng.
Mộ Dung Trừng quả thực muốn bóp nát chiếc ly trên tay, trong lòng hung tợn thầm nhủ: "Phụ hoàng...người làm nhục ta như thế...Còn tên chết tiệt Mộ Dung Huyền kia..."
***
Mấy ngày sau, phủ Thái Học.
"Ca nhi, Tứ ca của ta được phụ hoàng tân phong làm Tề Vương, tối nay nàng đi theo ta đến phủ Tề Vương chúc mừng Tứ ca nhé!" Mộ Dung Nhan tinh thần toả sáng nói tin tức này cho Lãnh Lam Ca: "Tứ ca thật đúng là lợi hại, được phong Vương sớm hơn tên Mộ Dung Trừng kia! Nàng không biết đâu, ngày đó nhìn bộ dáng mặt mày xám tro của Mộ Dung Trừng liền cảm thật thật sự xả được một ngụm ác khí!"
Trừ Mộ Dung Huyền, nói lý ra, Mộ Dung Nhan đều gọi thẳng tục danh của các hoàng tử khác, cũng không thèm gọi hoàng huynh.
Mộ Dung Nhan nghĩ, dù sao đám vô lại kia luôn gọi mình là "tiểu tử người Hồ", vậy thì việc gì mình cần phải niệm thủ túc tình thâm với bọn họ.
"Ngươi thật đúng là sùng bái vị Tề Vương điện hạ này." Lãnh Lam Ca nhìn Mộ Dung Nhan hưng phấn như một hài tử, không khỏi nói.
"Đúng vậy! Tứ ca đối xử với ta tốt lắm, từ nhỏ đến lớn chỉ có hắn không khi dễ ta, thường xuyên đưa ta ra ngoài chơi, còn dạy ta tập võ..." Mộ Dung Nhan nồng đậm cảm kích kể.
"Xem ra, vị Tề Vương điện hạ này thật ra lại xứng chức một vị huynh trưởng tốt." Đây vẫn là lần đầu tiên Lãnh Lam Ca thấy Mộ Dung Nhan cảm kích một người như thế, có thể thấy vị Tề Vương điện hạ này thật sự rất quan trọng với hắn.
***
Ban đêm, phủ Tề Vương.
Mộ Dung Huyền đang ở trong đình viện luyện kiếm.
Chợt nghe hạ nhân truyền báo, Thất điện hạ tới.
Hắn vội buông kiếm, bước nhanh xuyên qua đình viện, bước vào chính sảnh.
Mộ Dung Nhan vừa thấy Mộ Dung Huyền mặc tử bào hoa quý đi ra liền vội vàng nghênh đón, chắp tay nói: "Chúc mừng Tứ ca, là Tề Vương rồi!"
Mộ Dung Huyền cười mắng: "Đều là huynh đệ trong nhà, có gì hay ho mà chúc mừng, Thất đệ ngươi về sau cũng sẽ có một ngày như vậy!"
Lúc này, Mộ Dung Huyền trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy Lãnh Lam Ca cúi đầu phía sau Mộ Dung Nhan, liền hỏi: "Thất đệ, vị cô nương này là?"
Lãnh Lam Ca vội khom người với Mộ Dung Huyền, nhẹ giọng nói: "Tiểu nữ tử Lãnh Lam Ca, tham kiến Tề Vương điện hạ."
Mộ Dung Nhan đi trở lại đến bên cạnh Lãnh Lam Ca, khuôn mặt tuấn tú hồng lên, nói với Mộ Dung Huyền: "Tứ ca, nàng là thiên kim của Thừa Tướng, Lãnh đại nhân, là...ý trung nhân...của ta."
"Ha ha, tiểu tử ngươi được lắm! Dĩ nhiên tìm được đệ muội cho huynh trưởng ta!" Mộ Dung Huyền cưới lớn, liền đi qua, nói với Lãnh Lam Ca: "Lam Ca cô nương, mau mau đứng lên!"
"Lam Ca đa tạ Tề Vương điện hạ." Lãnh Lam Ca đứng thẳng thân mình, ngẩng đầu, nháy mắt khi chống lại đôi con ngươi của Mộ Dung Huyền, không khỏi thầm nghĩ, đây là Tề Vương điện hạ sao? Thế nào lại cảm thấy hình như đã gặp ở nơi nào...
Mà khoảnh khắc Mộ Dung Huyền nhìn dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Lam Ca, tiếng cười đột nhiên im bặt, trái tim bắt đầu điên cuồng đập thình thịch.
Là nàng! Là nàng! Sao lại là nàng?!
"Tứ ca? Huynh không sao chứ?" Mộ Dung Nhan phát hiện Mộ Dung Huyền đột nhiên vẻ mặt không thể tin nhìn Lãnh Lam Ca, cảm thấy nghi hoặc liền mở miệng hỏi.
"Khụ khụ, không có việc gì không có việc gì, chỉ là cảm thấy dáng vẻ Lam Ca cô nương có vài phần tương tự với một vị cố nhân." Mộ Dung Huyền sợ Mộ Dung Nhan nghi ngờ, mau chóng thu hồi ánh mắt, sau đó chuyển đề tài: "Các ngươi...đã dùng bữa tối chưa? Nếu không thì ở lại ăn đi, cùng ca ca tâm sự vài năm qua của ngươi như thế nào..."
"Được, mấy năm nay ta có rất nhiều việc muốn kể với Tứ ca, chúng ta tối nay không say không ngừng!" Mộ Dung Nhan lại giống một hài tử, hưng phấn hẳn lên.
Lãnh Lam Ca nhìn Mộ Dung Nhan, thầm nghĩ, nguyên lai đứa ngốc này khi ở trước mặt Tứ ca của hắn sẽ dỡ xuống mọi phòng bị, trở nên trẻ con như thế.
Ba người cùng ngồi vào bàn, Mộ Dung Nhan bởi vì uống rượu, vẫn hứng trí ngẩng cao đầu kể cho Mộ Dung Huyền nghe những gì đã trải qua mấy năm nay, bao gồm chuyện gặp được Cố Hàn, luyện nội công, mà Lãnh Lam Ca chỉ mỉm cười nhìn Mộ Dung Nhan, thường thường dùng khăn giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
Mộ Dung Huyền kỳ thực vẫn thắc thỏm không yên, luôn cố ý vô tình liếc nhìn Lãnh Lam Ca, thấy nàng ôn nhu săn sóc Mộ Dung Nhan như thế, trong lòng không khỏi buồn bã mất mát, không ngờ nàng lại mê luyến Thất đệ đến thế...Nàng ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn ta một cái, nhất định nàng đã quên ta...Nhưng mấy năm qua, hắn lại vẫn nhớ nàng...
Lập tức chỉ có thể cười khổ uống rượu, lại không biết vì sao, rượu này càng uống càng thanh tỉnh, càng uống càng chua xót.
Mà Mộ Dung Nhan lại cuối cùng không chịu được lực rượu, thân thể bắt đầu lung lay, Lãnh Lam Ca nhướn mi, đỡ nàng, ghé bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Tối nay ngươi uống nhiều quá rồi...Không thể uống nữa..."
Mộ Dung Nhan lại mơ mơ màng màng thì thào: "Tứ ca...huynh đã trở lại, ta thật sự vui vẻ...Ly này ta kính huynh!" Nói xong, lại ngửa đầu uống một ly.
"Người tới! Mau đỡ Thất điện hạ đi đông sương phòng nghỉ tạm." Mộ Dung Huyền nhìn ra đệ đệ này đã hoàn toàn say, sợ không trở về được, hắn liền gọi người dìu Mộ Dung Nhan vào một phòng trong vương phủ nghỉ ngơi.
Lãnh Lam Ca cũng giúp đỡ Mộ Dung Nhan, đưa nàng đến đông sương của Tề Vương phủ, không ngờ Mộ Dung Nhan vừa chạm vào giường liền ngã đầu ngủ say, gọi không tỉnh.
Mộ Dung Huyền thấy liền thấp giọng nói với Lãnh Lam Ca: "Lam Ca cô nương, Thất đệ say thành như vậy, sợ không về được, cứ để hắn nghỉ tạm ở chỗ bổn vương đi, không bằng...không bằng để bổn vương thay Thất đệ đưa ngươi hồi phủ?"
Lãnh Lam Ca nhìn đồ ngốc kia say đến ngủ gục, thật sự vừa tức vừa giận, vốn muốn tự mình hồi phủ, nhưng nghe Mộ Dung Huyền nho nhã lễ độ nói vậy, lập tức không tiện cự tuyệt vị Tề Vương điện hạ này, liền gật đầu đáp ứng.
Mộ Dung Huyền thấy Lãnh Lam Ca đồng ý, trong lòng dâng lên một trận nhảy nhót, vội để người chuẩn bị xe ngựa.
Trong xe ngựa, Lãnh Lam Ca ngồi mặt đối mặt với vị Tề Vương điện hạ mới quen biết này, không biết có phải mình nhìn lầm không, cứ cảm thấy vị Tề Vương này cứ như có như không đánh giá mình, nhưng mỗi lần mình liếc về phía hắn, ánh mắt hắn lại cứ né tránh mình.
Nhưng sơ qua vẫn cảm thấy có chút xấu hổ và bất an...Lãnh Lam Ca liền tự nhủ thầm trong lòng, hắn là ca ca mà ngốc tử kia tín nhiệm nhất, nhất định là một quân tử thành tâm thành ý, cũng không phải kẻ khinh bạc vô lễ như Lục điện hạ, mình thực sự không nên nghĩ như vậy...
Mà Mộ Dung Huyền âm thầm đánh giá Lãnh Lam Ca, trong lòng lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nàng ấy trưởng thành hơn bốn năm trước, cũng ngày càng xinh đẹp, đáng tiếc lúc ấy ta phải đi phương Bắc đánh giặc, bằng không không thể không đi tìm nàng...Nhưng hôm nay...aish...
Cứ nghĩ đến nay nàng đã sớm trong lòng có người tương ứng, người kia lại chính là Thất đệ của mình, Mộ Dung Huyền không kìm được thở dài trong lòng.
Mộ Dung Huyền a Mộ Dung Huyền, xem ra cả đời này con đường tình của ngươi nhất định gập ghềnh hiểm trở, khổ không nói nổi...
Đang nghĩ, xe ngựa ngừng lại, nghe bên ngoài xe truyền đến thanh âm cung kính của xa phu: "Điện hạ, đã đến Lãnh phủ."
Thế này Mộ Dung Huyền mới thu hồi suy nghĩ hỗn độn của mình, ngẩng đầu nói với Lãnh Lam Ca: "Lam Ca cô nương, đã đến Lãnh phủ, để bổn Vương đưa ngươi vào phủ."
Lãnh Lam Ca vừa định mở miệng nói với Mộ Dung Huyền chỉ cần đưa nàng đến cửa phủ, rồi để nàng tự đi vào là được rồi, liền chưa gì đã nghe Mộ Dung Huyền nói muốn đưa mình vào phủ...Trong khoảng thời gian ngắn, cũng ngại từ chối hắn, liền đành phải gật đầu.
Mộ Dung Huyền nhảy xuống ngựa trước, xoay người, tự nhiên đưa tay muốn đỡ Lãnh Lam Ca xuống.
Lãnh Lam Ca nhìn Mộ Dung Huyền vươn tay ra, do dự một chút, vẫn nhẹ giọng nói: "Đa tạ Tề Vương điện hạ, Lam Ca có thể tự mình xuống." Nói xong liền hơi nhấc làn váy, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.
Những lời này của Lãnh Lam Ca làm cho Mộ Dung Huyền nghe vào tai như uống phải vài thang thuốc Đông y, trong lòng chua xót khôn kể, lặng yên thu hồi cánh tay, lại vẫn kiên trì đưa nàng vào phủ.
"A, đây không phải Tề Vương điện hạ sao?"
Mộ Dung Huyền đưa Lãnh Lam Ca vào đình viện, vốn định cứ như vậy cáo từ rời đi, chợt nghe thấy một thanh âm sang sảng hữu lực kêu tên mình.
Ngẩng đầu nhìn, liền thấy Thừa tướng Lãnh Hựu từ chính sảnh vội vàng ra nghênh đón mình.
"Lãnh đại nhân, đã lâu không thấy!" Mộ Dung Huyền cười hàn huyên.
Lãnh Lam Ca vừa thấy phụ thân đi ra, thầm nghĩ không ổn, đêm nay vốn nói dối phụ thân là muốn cùng Trưởng công chúa Mộ Dung Tình dùng bữa tối...Không biết một hồi nếu phụ thân hỏi đến, như thế nào lại là Tề Vương đưa mình trở về, sợ không có cách nào giải thích...Nàng lập tức cúi đầu, không dám nhìn vào mắt phụ thân.
Không ngờ, Lãnh Hựu chỉ khẽ vuốt chòm râu, ý vị thâm trường nhìn nữ nhi mình và Tề Vương, cũng không hỏi gì nhiều, chỉ khách sáo nói ít việc nhà với Mộ Dung Huyền, rồi đưa tiễn hắn.
Lãnh Hựu nhìn xe ngựa của Tề Vương hoàn toàn tiêu thất trong bóng đêm, thế này mới xoay người, nói khẽ với Lãnh Lam Ca: "Ca nhi, cùng phụ thân đến thư phòng một chút."
Lãnh Lam Ca lo sợ bất an theo phụ thân tới thư phòng.
Lãnh Hựu ngồi vào ghế trên, dùng ánh mắt ý bảo Lãnh Lam Ca đóng cửa lại, nhẹ nhấp trà, thản nhiên hỏi: "Ca nhi, con và Tề Vương điện hạ rất quen thân sao?"
"Không không không, nữ nhi không quen thân với Tề Vương điện hạ...Nữ nhi cũng là tối nay mới nhận thức Tề Vương..." Lãnh Lam Ca sợ phụ thân trách cứ mình, vội vàng xua tay phủ nhận.
"Mới nhận thức, Tề Vương điện hạ sẽ đưa con hồi phủ sao?" Lãnh Hựu lại nhấp ngụm trà, bất động thanh sắc đặt câu hỏi.
"Đây là bởi vì...là vì..." Lãnh Lam Ca trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào, mặt ửng hồng.
Lãnh Hựu nhìn bộ dáng thẹn thùng bất an không yên của nữ nhi, lập tức ngầm hiểu, chậm rãi đứng dậy, đi thong thả đến trước mặt Lãnh Lam Ca, cười nói: "Ca nhi, đừng khẩn trương, phụ thân cũng không phải muốn trách cứ con, kỳ thật phụ thân cũng cảm thấy nếu có thể kết thành thân gia với Tề Vương, kia cũng vô cùng tốt."
Lãnh Hựu từ đáy lòng cho rằng nữ nhi nhất định có tư tình với Tề Vương điện hạ, không khéo hôm nay bị mình gặp được, nên sợ mình trách cứ, vì thế mới tâm thần bất an, liền tiến lên an ủi.
Lãnh Lam Ca nghe xong, trong lòng kinh hãi, vội vàng nói: "Phụ thân người thực sự hiểu lầm, ta và Tề Vương điện hạ thực sự không có gì!"
Lãnh Hựu cũng đã nhận định là nữ nhi thẹn thùng, xấu hổ không muốn thừa nhận, liền lại nói: "Phụ thân thiệt tình cảm thấy, Tề Vương điện hạ quả thật là người xuất sắc nhất trong số hoàng tử, nay cũng là hoàng tử mà bệ hạ coi trọng nhất, nếu hai người các ngươi lưỡng tình tương duyệt, phụ thân chắc chắn sẽ sớm ngày nói với Thánh Thượng, để Thánh Thượng tứ hôn."
Lãnh Hựu căn cứ vào suy đoán của mình, cho rằng trước mắt Thánh Thượng tựa hồ có ý muốn phế Thái Tử, lập Tề Vương.
Thầm nghĩ, nếu ngày sau Tề Vương thật sự có thể kế thừa đại thống, nữ nhi của mình có thể làm Hoàng Hậu, còn mình có thể là Quốc Trượng.
"Phụ thân, nữ nhi thật sự không thích Tề Vương!" Lãnh Lam Ca nghiêm mặt nói, nàng nghe Lãnh Hựu nói thế, trong lòng ngày càng hoảng.
"Vậy con còn có thể thích vị hoàng tử nào?!" Lãnh Hựu khó hiểu hỏi.
Hắn cho rằng, trong số tám vị hoàng tử của bệ hạ, thực rõ ràng cũng chỉ có Tề Vương là lựa chọn tốt nhất.
Thái Tử, Sở Vương và Tam điện hạ đều đã có chính thê, thiên kim của Lãnh gia sao có thể lưu lạc làm thiếp được, còn các hoàng tử còn lại, nếu không ra gì thì lỗ mãng bất hảo, sao có thể là lựa chọn tốt hơn Tứ điện hạ văn thao vũ lược, huống chi hắn vừa rồi cũng đã nhìn ra, vị Tứ điện hạ kia đối với nữ nhi mình trong mắt hữu tình...
Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới, nhẹ giọng nói: "Trong lòng nữ nhi đã sớm có người...Người nọ là Thất điện hạ..."
"Con...thích...ai?" Lãnh Hựu tưởng mình nghe lầm.
"Con thích là Thất điện hạ!" Lãnh Lam Ca lại kiên định lặp lại một lần.
"Cái kia...Thất điện hạ không được sủng ái nhất?" Lãnh Hựu cảm thấy con đường làm quan của mình sắp ảm đạm rồi, lập tức phất ống tay áo, cả giận nói: "Cha không cho phép!"
"Vì cái gì?!" Lãnh Lam Ca vội vã hỏi.
"Tóm lại, chính là không cho phép! Vị hoàng tử nào cũng có thể cân nhắc, duy chỉ một mình hắn là tuyệt đối không được!" Lãnh Hựu nghiêm túc nói.
Hắn đã sớm phát hiện, vị Thất điện hạ kia không chỉ không được sủng ái, không biết vì sao Hoàng Hậu vẫn muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Nếu không phải đều do bệ hạ âm thầm xuất thủ ngăn cản thì Thất điện hạ đã sớm không biết chết bao nhiêu lần...Nếu Lãnh gia có quan hệ với hắn, ít năm sau bệ hạ quy thiên, hoặc hơi có chút vô ý, chẳng phải Lãnh gia cũng sẽ bị liên luỵ, tánh mạng thân gia đều khó bảo toàn sao...
"Cuộc đời này, nữ nhi không phải Thất điện hạ sẽ không gả!" Lãnh Lam Ca trong lòng vừa phẫn nộ lại chua xót, bỏ lại câu này, rồi đẩy cửa, chạy về khuê phòng của mình.
Lãnh Lam Ca thất vọng cực, phụ thân mình từ khi nào lại trở nên khắc nghiệt như thế!
Trúc Nhi thấy tiểu thư nhà mình mạnh mẽ đẩy cửa tiến vào, hai mắt còn phiếm nước, lập tức bổ nhào lên giường che mặt khóc, liền bị doạ choáng váng đương trường.
Sau một lúc lâu, Trúc Nhi mới dám chậm rãi đi đến phía sau Lãnh Lam Ca, hỏi: "Tiểu thư...người sao thế? Không phải vị Thất điện hạ kia khi dễ tiểu thư đấy chứ?"
Trúc Nhi thầm nghĩ, có thể làm cho tiểu thư khóc khổ sở như vậy, trừ Thất điện hạ ra thì cũng không còn ai khác...
Mà Lãnh Lam Ca vừa nghe Trúc Nhi lại nhắc tới ngốc tử kia, càng đau lòng chua xót, không khỏi khóc thêm bi thương.
Ngốc tử...ngốc tử...
Cha ta không cho phép ta gả cho ngươi, ngươi nói phải làm thế nào mới tốt đây...
Hết chương 17.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...