Trong chốc lát, trái tim Phong Uyên như bị dao cắt qua, vạn tiễn xuyên tâm.
Trước mắt hắn xẹt qua vô số bóng dáng, hắn phảng phất đã chết rồi, cùng Tinh Như chôn vùi giữa đống đổ nát nơi Lan Tháp.
Hắn cúi đầu hôn lên trán Tinh Như, y thỏa mãn nhắm mắt lại.
Trong tay Phong Uyên lóe lên một tia ngân quang, Côn Ngô kiếm xuất hiện trên tay hắn, thân kiếm trắng muốt tựa như bao phủ một tầng tuyết mỏng.
Chỉ khi đã trải qua những chuyện càng thống khổ so với huyễn cảnh này hắn mới có thể tỉnh táo lại.
Phong Uyên giơ lên Côn Ngô kiếm, mây đen trên bầu trời tan đi, ánh mặt trời rực rỡ, bóng của hai người phản chiếu trên thân kiếm, hắn một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Tinh Như, trái tim y lập tức vỡ nát.
Hắn cuối cùng đã chính tay giết chết Tinh Như, cũng chính tay giết chết chính mình.
Thiên địa an tĩnh đến cực điểm, thậm chí một tiếng gió thổi, một tiếng mưa rơi cũng không có.
Phong Uyên quỳ trên mặt đất, Tinh Như hóa thành vô số lưu quang rồi tiêu tán, cánh đồng tuyết mênh mông ngàn dặm sau lưng hắn cũng hóa thành hư vô.
Huyễn cảnh vỡ vụn, cành lá của Đế Nữ Tang sột sột soạt soạt thu trở về.
Phong Uyên ho một tiếng, phun ra một búng máu, sau đó đứng dậy đi đến bên dưới Đế Nữ Tang.
Cuối cùng hắn cũng hái được Đế Nữ Tang quả, hoa đỏ rực rỡ trên cành trong nháy mắt héo úa, 5000 năm sau mới lại lần nữa đơm bông.
Phía trên Vô Tình Hải, mặt trời rực rỡ chậm rãi đi lên, vạn đạo quang mang rơi xuống, cuồng phong như dao, Phong Uyên đạp sóng mà đến.
Mộng Xu thấy sắc mặt không tốt, vội càng tiến lên đỡ hắn một phen, lại bị Phong Uyên nhẹ nhàng đẩy ra.
Mộng Xu không biết Phong Uyên đã nhìn thấy gì ở dưới đó, nhưng nhất định có liên quan đến Tinh Như tinh quân kia.
Phong Uyên đem quả Đế Nữ Tang cho hắn, cái gì cũng không, thần sắc bình tĩnh, nhất thời không nhìn ra vui buồn.
Mộng Xu mở miệng, muốn hỏi hắn có bị thương hay không, cũng muốn nói sau khi hắn trở về nên bế quan, nhưng cuối cùng vẫn đem những lời này nuốt xuống.
Đợi khi nối lại sợi tơ hồng kia rồi nói cũng không muộn, nếu không thể thì có nói thêm nữa cũng vô dụng.
Trong Trường Thu cung, Phong Uyên đứng trước cửa sổ, nhìn cây Mễ Cốc cao lớn ngoài sân, ánh mặt trời từ khe lá chiếu xuống, loang lổ đổ trên đất.
Mặt dù Phong Uyên đã rời khỏi Vô Tình Hải, nhưng những chuyện xảy ra ở Lan Tháp vẫn không ngừng hiện lên trước mắt hắn.
Đế Nữ Tang quả đỏ rực như lửa, ở trong tay Mộng Xu biến thành một đoàn ánh sáng hồng sắc, hắn bấm tay niệm chú, thần quang cùng ánh lửa giao hòa, bên trong mơ mơ hồ hồ hiện lên bóng dáng Phong Uyên.
Nghe được âm thanh từ phía sau truyền đến, Phong Uyên quay đầu lại, khẩn trương hỏi Mộng Xu: "Làm sao vậy?"
Mộng Xu trên mặt lộ ra vài phần vui mừng, nhưng rất nhanh, vui mừng liền biến thành nghi hoặc, hắn nghiêng đầu, nhíu mày, nói: "Tơ hồng có thể nối được, nhưng…"
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng là tựa hồ có chút kỳ quái..." Sợi tơ hồng từ ngón tay Phong Uyên chậm rãi dài ra, lại ở giữa không trung dừng lại, tựa như không biết nên đi đâu.
Mộng Xu vốn tưởng rằng mình có thể trực tiếp giúp Phong Uyên tìm thấy tiểu tiên quân kia, không hiểu sao nó lại đột nhiên dừng lại.
Phong Uyên cúi đầu nhìn hồng quang nhàn nhạt trên tay, ngón tay có chút run rẩy, ngẩng đầu hỏi Mộng Xu: “Tơ hồng có thể đi ra phải chứng tỏ y vẫn còn sống phải không?”.
Mộng Xu do dự một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."
Phong Uyên mỉm cười, trong mắt thủy quang mờ mịt, bất quá trong nháy mắt liền biến mất.
Mộng Xu chớp chớp mắt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Phong Uyên sẽ khóc, có phải hắn nhìn nhầm rồi không?
Vì sợi tơ hồng này có thể đi ra, chứng tỏ người định mệnh của Phong Uyên vẫn còn ở.
Dựa vào tình cảm hắn dành cho Tinh Như tiên quân kia, trừ bỏ y, chắc chắn hắn sẽ không thể lại yêu một người khác.
Chỉ là duyên phận vẫn nông cạn như vậy.
Tinh Như đã nhảy xuống Đăng Tiên Đài, cho dù y có thể sống lại, ký ức lại không thể.
Đây chắc hẳn chính là một vòng luân hồi mà nhân gian vẫn thường nói đến.
Hi vọng lần này Phong Uyên có thể nắm chặt duyên phận ấy.
Chỉ là thiên địa muôn ngàn chúng sinh, Phong Uyên phải đi đâu mới tìm được y đây?
Mộng Xu khẽ thở dài, bây giờ đại khái chỉ có thể đợi duyên phận kia tới, Phong Uyên tự nhiên sẽ gặp lại Tinh Như.
Mây tím chầm chậm lưu chuyển dưới ánh mặt trời, chuông bạc đinh đang tấu khúc linh ca, Cửu Trọng Thiên nguy nga sừng sững, ngân bạch lưu quang lướt qua trường nhật.
Yêu giới.
Dung nham nóng cháy phun ra từ miệng núi lửa, mặt hồ Tình Tuyết phẳng lặng như gương, phản chiếu bầu trời u ám, ven hồ cháy lên mấy đốm lửa xanh lam, ma ảnh nhanh chóng xẹt qua rừng cây cách đó không xa.
Để nghênh đón tân ma chủ xuất thế, trong khoảng thời gian này, yêu ma trong vương cung hàng đêm sênh ca, mỗi ngày đều trôi qua cực kỳ khoái lạc.
Trước khi ma chủ xuất thế luôn phải trải qua một phen kiếp số.
Sau khi trở về, hầu hết các ma chủ trước đó sẽ khoe khoang về kiếp số đó gian nan như nào, mình như nào thấy chết không sờn, vị tân ma chủ này lại khác, trở về rồi y cứ im lặng chẳng nói gì.
Kỳ thực không phải y không muốn kể, mà thực sự y quên hết rồi, chẳng có gì để kể.
Y giống như chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại đã trở về yêu giới, trở thành ma quân, may mắn là y kế thừa một ít ký ức của các ma quân đời trước, không đến mức khi trở về thì ngay cả cửa chính ma cung cũng tìm không thấy.
Tiệc rượu vui vẻ hoan ca, ngày đêm không dứt.
Ma quân ôm vò rượu, chốc lát sau liền say đến không biết trời đất gì, y mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ai gọi mình, lảo đảo đứng dậy, loạng choạng đi tìm kiếm thanh âm ấy.
Tất cả yêu ma đều trầm mê trong hoan lạc, phải một lúc lâu sau mới định thần lại, ma quân vốn đang ngồi trên đế tọa đã không thấy bóng dáng.
Bọn chúng đều say đến lăn lộn đầy đất, vừa thấy ma quân biến mất liền ôm nhau, lớn tiếng gọi bệ hạ bệ hạ, nước mắt nước mũi thực mau liền chảy ra.
Nhìn một màn hoang đường hỗn loạn trước mắt, Lưu Già lắc đầu đứng dậy, từ cửa hông của ma cung đi ra.
Nàng dọc theo hành lang, vừa đi mấy bước liền nhìn thấy một con hỏa phượng hoàng đỏ rực đậu trên cây ngô đồng, lông đuôi thật dài rủ xuống giữa không trung, xung quanh rơi xuống thật nhiều điểm sáng lung linh rồi biến mất vô tung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...