Quang mang trên đỉnh đầu dần dần tiêu tán, thiên địa chìm vào bóng tối, kinh kỳ trên cột đá hạ xuống, kinh văn khắc trên đó cũng ảm đạm đi.
Gió nhẹ nhàng thổi tới mang theo mùi thơm nồng nàn của cỏ Đỗ Hằng thảo cùng mùi hoa ưu đàm lành lạnh.
“Tinh Như của ta…” Phong Uyên như vậy kêu một tiếng, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, không ai đáp lại.
Hắn mất đi Tinh Như rồi.
Phong Uyên ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn ánh sáng phía xa, hắn tựa hồ bị giam cầm ở chỗ này, vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được, huyết nhục trên người sẽ thối rữa giữa năm tháng dài đằng đẵng, xương khô tan thành cát bụi, như Tinh Như của hắn, từ đây tiêu tán trong thiên địa.
Như vậy âu cũng là một chuyện may mắn.
Hắn ngồi đó thật lâu, nhớ lại năm đó ở Bắc Cương, trong lều quân sự tối tăm, Tinh Như nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, hung dữ đe dọa, nếu một ngày hắn lại không cần y nữa, y sẽ cắt lấy trái tim hắn.
Khi đó hắn yêu Tinh Như nhiều đến mức chỉ hận không thể đem y hòa vào cốt nhục mình, hắn cho rằng ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhưng, thiên ý quả nhiên là như thế, hắn không nhớ Tinh Như, hắn chung quy vẫn lại là không cần y.
Vì thế, Tinh Như của hắn cũng chính tay mình cắt đứt mối nhân quả này.
Trái tim hắn vẫn đang nhảy lên trong lồng ngực, nhưng lại như ngừng đập trong giây lát.
Chua xót trong lòng ngưng tụ thành giọt nước mắt, chậm rãi rơi xuống.
Gió dần dần mạnh hơn, kinh kỳ trên cột đá như cũ lặng yên, trên trời mây đen tiêu tán, một vài tia nắng chiếu đến.
Một ngày mới bắt đầu.
Thật lâu sau, Kiếm Ngô đi đến Vong Trần lôi trận, tiến tới trước mặt Phong Uyên, cúi đầu nhìn hắn, trầm giọng nói: "Phong Uyên, ngươi phạm vào thiên luật."
Phong Uyên vẫn ngẩng đầu nhìn ánh sáng nhàn nhạt phía xa, không phản ứng gì, cả người hắn ướt đẫm, như thể vừa rơi vào huyết hà, mùi máu tanh nồng đậm pháng phất khắp pháp trận.
Kiếm Ngô thấy tu vi của Phong Uyên đã tiêu tán gần hết, tiếp tục nói: "Đáng lẽ ta nên cho ngươi dùng Cô Tiên Tỏa, nhưng hiện giờ ngươi đã thành vậy rồi, xem ra cũng chẳng cần nữa.”
Cô Tiên Tỏa là pháp khí phòng ngừa tiên nhân nhớ lại quá khứ, tới nhân gian nhiễu loạn luân hồi, nó chưa từng được sử dụng trong nhiều năm, dù sao trước đó cũng không có ai dám tiến vào Vong Trần trận.
Mà nhìn khắp thiên giới, Phong Uyên có lẽ là người duy nhất bước vào Vong Trần trận lấy lại ký ức mà vẫn toàn mạng đi ra.
Chỉ là hắn hiện giờ như vậy, có dùng Cô Tiên Tỏa hay không cũng như nhau.
“Trở về đi, Phong Uyên.” Kiếm Ngô nói.
Phong Uyên trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Ta đi xem y một chút."
Kiếm Ngô không biết hắn ở đây còn có thể nhìn thấy cái gì khác, giơ tay xua đi lôi vân trên đầu, chốc lát ánh nắng chiếu xuống, phủ lên mọi ngóc ngách trong Vong Trần trận, hắn xoay người rời đi.
Phong Uyên chống tay lên đất, loạng choạng đứng lên, lảo đảo bước một bước, hắn không có ngã nhưng máu tươi vẫn như cũ từ góc áo nhỏ xuống đất.
Suốt đường đi, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy.
Đi một đoạn dài, hắn quay đầu nhìn lại, ngũ sắc kinh kỳ tung bay.
Nếu Tinh Như của hắn vẫn còn đó, y sẽ nói gì?
- ----------------------------------------------
Dương hoa dưới cầu Mãn Nguyệt đã rụng hết, tàn hoa trong Thiên Đào Viên rơi khắp mặt đất.
Tống Chu từ trong mộng tỉnh dậy, lại từ trong miệng Mộng Xu thượng thần biết được Tinh Như đã nhảy xuống Đăng Tiên Đài, hồn phi phách tán, hắn ghé vào gốc cây khóc lớn một hồi.
- ---------------------------------------------
Tinh Như tiên quân đến từ Vô Tình Hải không còn nữa, đối với thiên giới dường như chẳng có gì ảnh hưởng.
Mộng Xu đến Vong Ưu cung liền thấy Phong Uyên ngồi bên giường, trong tay cầm một tập sách, thần sắc hiếm khi có vài phần ôn nhu, bạch sắc trường bào nhiễm chút máu tươi, giống như đóa mai nở bung rực rỡ trong gió tuyết.
Mộng Xu nhìn hắn hồi lâu, nói: "Phong Uyên, ngươi có chút không giống ngươi.”
Phong Uyên không nói gì, chỉ đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn con chim nhỏ tròn vo trong tranh, lúc trước hắn không biết tại sao mình có thể vẽ ra một con chim như vậy, bây giờ mọi chuyện rõ ràng, tất cả lại đã đi đến hồi kết.
Mộng Xu nghe Kiếm Ngô nói rằng Phong Uyên đã đột nhập vào Vong Trần trận, hiện tại nhìn thấy hắn như vậy, Mộng Xu đột nhiên cảm thấy tất cả đều minh bạch: "Ngươi nhớ lại y rồi?"
Phong Uyên cuối cùng cũng lên tiếng: "Ừ."
Mộng Xu nhìn hắn một lát, rốt cuộc không nói thêm được gì.
Phong Uyên trước kia không nhớ rõ y, lại có thể vì y xông vào Vong Trần trận, phế gần hết tu vi, suýt chút nữa cùng Tinh Như tiên quân kia chung kết cục hồn phi phách tán, hiện tại nhớ lại y rồi, hắn lại sẽ làm gì?
Mộng Xu không dám nghĩ đến.
Lúc trước hắn khuyên Phong Uyên quên y đi, hiện giờ đã như vậy rồi, nói nhiều thêm cũng vô ích.
Cho đến khi duyên phận đã đứt, Phong Uyên mới tìm được đối phương.
Hắn chậm nửa bước, chỉ chậm nửa bước thôi, lại thành chậm cả đời.
Duyên phận nông cạn, nguyên lai là thế.
Mộng Xu cũng thường xuyên oán trách chính mình.
Khi nhìn thấy Phong Uyên mang Tập Cốc từ Vô Tình Hải lên, hắn còn nghĩ rằng duyên phận của Phong Uyên chính là vị Tập Cốc này.
Cho đến khi Nguyệt Lâm tiên quân nhìn ra đoạn duyên phận thật sự, lại bị Phong Uyên chính tay cắt đứt.
Lời này, chung quy hắn không thể nói với Phong Uyên.
Phong Uyên hiện giờ tu vi đã mất gần hết, nhất thời không cách nào khôi phục.
Hắn ngồi trong Vong Ưu cung mấy ngày, luôn nghĩ đến một ngày Tinh Như sẽ trở về bên mình, nhưng Tinh Như rốt cuộc không có tới.
Cửu Trọng Thiên tiết trời càng ngày càng tốt, gió nam ấm áp, hoa rơi như mưa.
Phong Uyên đến hồ Thái Huyền, đưa tay lên, sóng nước cuồn cuộn, Thiên Âm châu rơi xuống tay, bên ngoài lấp lánh nhuận quang, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...