Tước Đăng Tiên


Sau khi Tư Tuyền rời đi, Vong Ưu cung khôi phục lại một mảnh vắng lặng, Tinh Như nằm trên giường, một lần lại một lần nhìn chằm chằm bức tranh trên đỉnh màn, thì thầm: “Ta không biết còn có thể chờ người bao lâu a, điện hạ.”
Người sớm trở về chút được không?
Cửa chính Vong Ưu cung bị đẩy ra, gió nam ấm áp lùa vào theo Phong Uyên, hắn tùy ý đóng cửa lại, đứng phía sau bình phong, đèn lưu ly ánh lên màu sắc rực rỡ, mà tiểu yêu thú trên giường đã ngủ say.
Phong Uyên bước tới, đứng bên cạnh giường, cúi đầu nhìn xuống Tinh Như.

Thật lâu sau, môi hắn khẽ mấp máy: "...Tinh Như...của ta..."
Hắn nói rất chậm, giống như đứa trẻ đang tập nói, mãi cho đến khi đem bốn chữ này nói xong, hắn mới đột nhiên cảm thấy lời này nói ra thế mà cực kỳ thuận miệng.

Hắn đưa tay muốn chạm vào đầu mình một chút, lòng bàn tay lại giống như bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Phong Uyên sửng sốt.
Hắn hạ phàm lịch kiếp một lần, đến cuối cùng là trải qua những chuyện gì? Xem ra từ cái đêm tiểu yêu thú ôm hắn sau khi uống say đến nay, cái gì cũng đều không đúng.


Hắn cho rằng mình không cần để ý trăm năm lịch kiếp kia, hắn cũng sẽ vĩnh viễn không bị ái tình ảnh hưởng, nhân duyên chỉ là thứ có thể tiện tay vứt bỏ mà thôi.

Nhưng bây giờ xem ra, hắn cũng không vô ái vô hận, vô dục vô cầu như mình tưởng.
Nếu hắn thích một người, nên là bộ dáng gì?
Nếu hắn thực sự thích một ai đó, hắn nên nâng niu người đó trong lòng bàn tay, đặt y ở tận sâu đáy lòng.

Phong Uyên nhìn Tinh Như trên giường, như nào lại để mặc y thành cái bộ dạng này?
Cứ như vậy, tiếng gào khóc ở Lan Tháp trăm năm trước lại lần nữa vang lên bên tai.
Phong Uyên rời khỏi Vong Ưu cung, đêm nay, hắn ngồi bên hồ Thái Huyền, nhìn trăng sáng, ngồi suốt một đêm.
- -------------------------------------------------
Phong Uyên thượng thần không biết vì lí do gì cứ luôn giữ Tinh Như tiên quân trong Vong Ưu cung, sau khi tin tức được truyền ra, tất cả tiên nhân trên thiên giới đã nhiều lần tụ tập bàn tán về vấn đề này, ngày càng cảm thấy Tinh Như tiên quân thật không đơn giản.
Sau khi hai vị thượng thần rời đi đến Cửu U giới, bài tập của Vi Lộ đã giảm đi một nửa, nàng thường xuyên đến Tử Vi Cung để chơi với Tinh Như.

Nhìn thấy Tinh Như, Vi Lộ lập tức oa một tiếng, hỏi y: "Tại sao đỉnh đầu ngươi chỉ còn một cọng lông vũ vậy?"
Tinh Như sửng sốt một lát, đưa tay muốn sờ sờ đầu, không biết từ lúc nào lông vũ trên đầu mình lại rớt đi một cây.
Vi Lộ như bừng tỉnh đại ngộ, nói với Tinh Như: "Ta biết rồi! Ngươi đây gọi là có một không hai a."
Tiểu tiên tử này nói chuyện thật thú vị, Tinh Như nghĩ nghĩ, trả lời: "Quả thực là vậy."
“Tại sao trên người ngươi lại ít lông vũ như vậy?” Vi Lộ đã muốn hỏi câu này từ lâu, nhưng nàng cảm thấy trước đây mình và Tinh Như chưa đủ quen thuộc, hiện tại hai người cũng coi là thân thiết rồi đi.

“Bị thiêu rụi hết rồi.” Y nói.
Vi Lộ ngồi xuống bên cạnh y, chống cằm, một bộ dáng muốn nghe chuyện xưa: “Tại sao lại bị thiêu hết vậy?”
Tinh Như khẽ thở dài, tựa như tiếc nuối nói: "Thiêu chơi, không ngờ cháy một cái liền cháy sạch."
Vi Lộ trợn tròn hai mắt, nàng vô cùng khó hiểu, với trải nghiệm ít ỏi của mình, nàng không thể nghĩ ra được vì sao trên đời này sao lại có một con chim tự đốt lông mình cho vui?
Tinh Như không nói thêm gì, những chiếc lông vũ này đến tột cùng là vì sao lại mất, kỳ thật đã không còn quá quan trọng nữa.

Bởi vì cái việc có thể cảm động thiên địa, khiến sông núi rơi lệ kia, vẫn luôn là y tự mình ảo tưởng, điện hạ từ đầu đến cuối luôn chẳng buồn nhìn đến.
Vi Lộ đợi thật lâu, Tinh Như cũng không tiếp tục kể chuyện, nàng thở dài một tiếng, dừng một chút, lại thở dài một hơi.

Đến khi nào thở dài đến lần thứ năm, Tinh Như vẫn không kể nốt câu chuyện của mình, Vi Lộ đành bỏ cuộc, nàng kéo váy lên, chỉ vào đỉnh màn hỏi Tinh Như: “Tại sao ở đây lại có một con chim? Ngươi vẽ nó à?"
Tinh Như lắc đầu: "Không phải ta."
“Vậy là Phong Uyên thượng thần sao?” Vi Lộ hơi nhón chân lên để nhìn kỹ con chim trong tranh, nàng chống cằm nói: “Rất đáng yêu nha, Thượng thần sao có thể vẽ ra một con chim như vậy? Là ngươi lúc còn nhỏ sao?”
Lời này của Vi Lộ chỉ là vô tâm tùy ý nói ra, vậy mà lại nói lộ thiên cơ.
Tinh Như giơ tay giúp Vi Lộ gỡ bức tranh, tay áo liền theo đó trượt xuống, Vi Lộ ngẩng đầu nhìn rồi giật mình chỉ vào cánh tay y hỏi: “Vì sao chỗ này của ngươi lại có vết sẹo a?"

Tinh Như ngước mắt nhìn cánh tay mình, năm đó y bị khoét một mảng thịt lớn, nhiều năm qua vẫn không thể khôi phục lại.

Y nhất thời sửng sốt, kỳ thật, điện hạ trước kia cũng chưa từng đối với y tàn bạo như vậy.
“Đau lắm không?” Vi Lộ đau lòng hỏi hắn, tiểu tiên nữ này trước nay luôn là tâm địa bồ tát.

Nàng đi tới giơ tay muốn chạm vào vết sẹo, lại như sợ Tinh Như đau, cuối cùng chỉ hỏi y, "Như thế nào lưu lại vết sẹo lớn như vậy?"
Tinh Như suy nghĩ một lát, sau đó ngồi xổm xuống hỏi Vi Lộ, "Ngươi đã nghe câu chuyện Phật Tổ cắt thịt cho đại bàng chưa?"
Vi Lộ ừ một tiếng, gật đầu nói: "Lúc Thiên Quân giảng cho ta nghe về Kinh Phật, hắn cũng từng kể chuyện này rồi.” Nói xong, nàng dường như nhận ra điều gì đó, tròn xoe mắt hỏi Tinh Như: "Ngươi cũng cắt thịt cho đại bàng ăn?"
Bên ngoài cửa sổ, Đỗ Hoành thảo ưỡn cái đầu nhỏ, lắc lư lắc lư, bóng cây đung đưa trên tấm màn che màu vàng nhạt, Tinh Như mỉm cười nói với Vi Lộ: "Ta là cắt thịt cho Phật Tổ a.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui