Chương thứ mười
...
Trong phòng ngủ không sáng lắm, rèm cửa cũng kéo kín mít.
Bóng tối tràn ngập khắp ngõ ngách căn phòng, đến mức nói lớn tiếng một chút cũng thấy không ổn.
Đỗ Vân Đình quay lưng về phía Cố Lê, lúc này áo ngủ đã vén lên hơn nửa để lộ tấm lưng vừa trắng vừa gầy, còn thoang thoảng mùi hương khó nói nên lời, giống như hương sữa bò.
Người trước mặt cứ lẩm bẩm bảo muốn được gãi lưng, cậu duỗi muốn trật tay mà vẫn không với tới, chỉ có thể xoa xoa bả vai, cuối cùng đành phải rút tay về, lại kêu một tiếng: "Cậu ơi..."
Cố Lê bị câu này gõ cho hoàn hồn.
Anh đưa tay gãi nhẹ lên lưng.
Cảnh tượng này không giống người nhà, mà có hơi kỳ quái hoang đường.
Anh gần như không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ gì trong đầu, dường như tất cả đều là mớ hỗn độn khó gỡ.
Trên tay Cố Lê có lớp chai mỏng, gãi gãi thế kia khiến lưng người trước mặt hơi run rẩy.
Xương bướm dường như muốn nhô ra khỏi làn da mỏng mịn, vươn đôi cánh dài rộng.
Đỗ Vân Đình bị Cố Lê gãi đến mức run lên, mặt vùi kín trong chăn.
Người đàn ông hỏi: "Đau à?"
Anh nhìn làn da mỏng manh của đứa cháu, gãi nhẹ hai cái mà đã có dấu đỏ tinh tế rồi.
Đỗ Túng Túng lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng nói: "Là dễ chịu đó."
Đột nhiên Cố Lê dừng tay lại.
"Tay cậu lớn ghê." Đỗ Vân Đình xoay người, dán sát tay mình vào tay người đàn ông kia, nhỏ hơn hẳn một vòng, hơi thở ấm áp và mũi sữa hòa quyện vào nhau ngọt ngào vô cùng: "Cháu cũng muốn có đôi tay như thế..."
Cố Lê không trả lời cậu.
Đỗ Vân Đình chỉ cảm thấy chăn mền bên kia không hề động đậy gì, một lúc sau mới nghe người đàn ông trầm giọng bảo: "Ngủ đi."
Đỗ Túng Túng khá tiếc nuối.
Chỉ vậy thôi hả? Cậu bỏ bao nhiêu công sức mà không có gì hơn à? Vốn lớn rót vào làm ăn mà sao không có miếng lời lãi nào thế, tỏ chút thành ý đi chứ!
Bàn tay to của Cố Lê lại vỗ vỗ trên chăn cậu, giọng cứng rắn.
"Không cho nói nữa!"
Đỗ Vân Đình: "..."
Được rồi!
Cậu cam chịu, chép chép miệng đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, người đàn ông bên cạnh lại đứng dậy, một lúc lâu sau mới quay lại nằm xuống giường lần nữa, Cố Lê ngủ thẳng tới hừng đông.
Lần này khác với trước đó, Cố Lê đã từng dùng rất nhiều cách, thuốc ngủ cũng uống rồi nhưng vẫn không thể đổi lấy một giấc ngủ an ổn, cứ như trời sinh anh đã cảnh giác với mọi thứ, cho dù ngủ thiếp đi cũng không thể hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng cháu trai lại như một ngoại lệ.
Cố Lê không hiểu nổi cái ngoại lệ này rốt cuộc là vì sao, nhưng anh không thể không thừa nhận, chuyện này không hề khiến người ta phản cảm.
Thành phố bắt đầu ngày mới từ rất sớm.
Buổi sáng nhà ga đông đúc ồn ào, một đoàn tàu chậm rãi vào bến.
Mùi mì ăn liền chưa được dọn sạch hôm qua trộn lẫn với mùi khói bay xuống, người làm thuê tay xách nách mang chen nhau trên từng lối đi.
Người muốn xuống xe phải kéo mạnh chiếc túi xách da rắn, bước chân nặng nề đặt xuống lại bị hành khách đang cầm bàn chải đánh răng hung hăng lườm một cái.
Cha Tiêu và mẹ Tiêu cũng đang chen nhau xuống xe, mẹ Tiêu mò mẫm dưới chân, cái tay quờ quạng không cẩn thận chạm vào túi rác bên cạnh, túi xách da rắn quẹt vào khiến cốc mỳ ăn liền rơi bẹp xuống đất.
"Tìm được địa chỉ chưa?"
"Tìm thấy rồi, thấy rồi." Cha Tiêu lục túi lấy ra tờ giấy nhàu nhĩ người đồng hương kia viết cho ông: "Đây, chỗ này..."
"Này, bác trai bác gái ơi, ở đây!"
Cách đó không xa có người vẫy tay với bọn họ, cha Tiêu nheo mắt nhìn, nhận ra là người đồng hương đang chạy từ từ lại đây: "Vừa lúc cháu đang chuyển thùng từ kho hàng, hay là cháu chở hai bác đi nhờ một đoạn đường nhé?"
Cha Tiêu vội vàng đồng ý, trong lòng nhẩm tính thế này thì rõ là tiết kiệm được mấy đồng rồi.
"Con trai tôi ở chỗ này à?"
"Ngay kế bên này." Tên đồng hương vừa lái xe vừa nói: "Vị trí tốt nên giá phòng cũng cao, mấy vạn một mét vuông đấy!"
Thế là hai ông bà nằm sấp bên cửa sổ nhìn theo, vẻ mặt như đang nhìn núi vàng.
Đương nhiên phòng này không phải do Tiêu Bình Nam mua, mà hắn chỉ thuê.
Hầu hết người theo học PUA đều xây dựng vỏ bọc đẹp trai nhà giàu với người xung quanh, thầy giáo hướng dẫn chương trình cũng chuyên môn cho thuê phòng ở, nay phòng này mai lại phòng kia, đưa ai lên giường thì cũng không trùng địa chỉ với nhau bao giờ, cũng có tác dụng giữ gìn hình tượng.
Tất nhiên cũng không phải miễn phí.
Khắp nơi trong phòng đều có trang bị camera lỗ kim, sau này cũng trở thành sản phẩm để bán đi.
Hai ngày này đến lượt Tiêu Bình Nam.
Vì chuyện đồng hồ lần trước nên đầu óc Tiêu Bình Nam còn hơi chậm chạp, cũng không vội vã liên lạc với Trần Viễn Thanh.
Xung quanh hắn không thiếu người, ngoại hình cũng không tệ nhưng lại thuộc loại mặt người dạ thú, chưa đến hai ngày đã lừa được mấy nhóc nam sinh lên du thuyền uống rượu vang với bạn bè rồi.
Mới qua một đêm, sáng hôm sau đã ôm người ta vào lòng mà tâm sự, tình ý rả rích.
Nam sinh xấu hổ sợ sệt: "Anh Tiêu, nhà anh trang trí có phẩm vị quá."
Tiêu Bình Nam cười nói: "Mẹ anh tốt nghiệp kiến trúc sư, cũng có nghiên cứu qua cách trang trí phòng ở.
Cha anh thì khác, mặc dù ông học về luật nhưng sau này lại bắt tay vào làm kinh doanh."
Cậu trai càng bị cám dỗ: "Kinh doanh tốt mà! Sao người ta có thể sống thư thái mà không kinh doanh chứ..."
Một câu còn chưa nói xong đã nghe tiếng người phá cửa ngoài.
Hai ông bà già hét oang oang: "Thằng hai, thằng hai!"
"Mày không muốn cha mẹ mày nữa đúng không? Cái đồ vô lương tâm, ai đẻ ra mày? Ai nuôi mày lớn? Bây giờ sống sung sướng rồi thì mặc kệ cha mẹ mày à?!"
"Sao tao lại sinh ra cái loại không có lương tâm như mày chứ?!"
Lúc ở trong thôn, bà mắng chửi con mình rất thậm tệ, ngôn từ tục tĩu gì cũng dùng, nam sinh nhỏ bên trong bị dọa trừng to mắt.
"Anh Tiêu, ngoài kia sao thế?"
Đòi nợ à?
Mặt Tiêu Bình Nam lúc xanh lúc trắng, nghe cha mẹ mình chỉ mặt gọi tên chửi ở ngoài bèn dứt khoát hét vọng ra: "Các người tìm nhầm rồi!"
Cha Tiêu mẹ Tiêu trừng mắt, ồ quao, còn bảo bọn tao tìm nhầm?!
Lúc còn trẻ bọn họ đều không phải dạng vừa gì, già rồi cũng không kém bao nhiêu, lập tức bắt đầu ngồi bệt ra cửa khóc rống ăn vạ.
Than thở con trai bất hiếu, than mình già vô năng rồi cởi giày vỗ bồm bộp trên mặt đất, chưa đầy mấy chốc đã có bảo vệ bị hấp dẫn đi tới.
Tiêu Bình Nam sâu sắc cảm thấy mình lỡ mồm rồi, hắn biết bản lĩnh ăn vạ của cha mẹ càng sợ kinh động thêm nhiều người, vội vàng ném người bên cạnh rồi ra mở cửa.
Nam sinh trốn sau lưng nhưng dấu hôn trên cổ lại không giấu được.
Mẹ Tiêu thoáng nhìn qua nhưng cũng không để ý, trực tiếp xông vào trong nhà.
"Nhà mày mà mày còn không cho mẹ bước chân vào!"
"..." Đầu Tiêu Bình Nam giật băng băng.
Lúc này nam sinh cũng lờ mờ hiểu ra, tròn mắt chỉ vào bà mẹ: "Đây là nhà thiết kế mà anh nói sao?"
Lại chỉ ông Tiêu: "Tốt nghiệp ngành luật, dân kinh doanh?"
Giống ở chỗ nào?
Bà mẹ đi khắp phòng tìm đồ vật đáng giá, ông bố thì ngồi xếp bằng trên ghế sô pha hút thuốc.
Tiêu Bình Nam vội vàng giải thích: "Không phải, đây là họ hàng nghèo ở quê..."
"Tiêu Bình Nam!" Nam sinh được đưa về cũng tức giận: "Anh tưởng tôi mù hay điếc chắc?...!Vừa nãy bà ta gọi anh là gì, anh nghĩ tôi không nghe thấy à?"
Cậu thanh niên cũng không phải người hiền lành gì, phun một ngụm nước bọt xuống sàn: "Cái giống quỷ! Không có tiền mà đòi đi lừa người ta, đệt mịa mày đúng là không hửi nổi mà...!thôi coi như tao gọi trai bao!"
Trên mặt đất nhẹ nhàng rơi xuống một trăm đồng của nam sinh trước khi ra cửa đã ném lại.
Mắt Tiêu Bình Nam hằn đầy tơ máu, đột nhiên hắn quay người, vẻ mặt dữ tợn: "Các người đến đây làm gì?!"
Hắn giả làm người giàu bấy lâu nay, giả bộ lâu quá đến hắn cũng quên mình vốn dĩ là một thằng nhà quê nghèo mạt rệp, một phần tử nông thôn quê mùa.
Lúc này bị bóc trần, mặt Tiêu Bình Nam nóng rát đỏ gay, nóng đến mức trong lòng cũng bừng lên lửa giận.
"Đã nói không cho các người đến mà các người còn đến làm gì?!"
Cha Tiêu mẹ Tiêu vẫn nói câu đó: "Chúng ta đến giúp con trông coi tiền của, đừng để bọn yêu tinh kia lừa cuỗm hết."
"Các người..."
Tiêu Bình Nam cũng không biết giải thích thế nào với bọn họ, trên căn bản hắn không hề có tiền, cái gọi là tiền đều là lừa đảo mà thôi.
Đồng hồ mấy chục vạn là hàng nhái, nhà ở là thay nhau thuê, ảnh trên vòng bạn bè thật ra là do thầy giáo kia mỗi tháng đều dẫn bọn hắn đến cửa hàng 4S chụp...!Nhưng hiển nhiên hai ông bà già không tin, cứ khăng khăng rằng hắn có tiền nhưng không cho bọn họ hưởng, thế là ngồi lì trong phòng không hề có ý định đi.
Tiêu Bình Nam hết cách, đành phải trước nghĩ cách đặt vé cho bọn họ.
Hắn không chú ý tới bài đăng trên mạng.
Dù sao giới đồng tính cũng nhỏ, không chiếm số đông trong xã hội.
Sau khi trở về, nam sinh kia tức giận, sâu sắc cảm giác mình đã bị lừa nên nhanh chóng đăng bài nặc danh trên diễn đàn đặc biệt của gay, giật cái tít: "Lúc tôi hẹn pháo gặp trúng thằng hèn giả dối."
Chỉ riêng cái tag hẹn pháo là cũng đủ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, chưa nói đến nội dung trong bài đăng, à há, một thằng nghèo túng giả vờ đóng vai đẹp trai nhà giàu bị bóc mẽ tại chỗ.
Tình tiết này nhìn thôi cũng khiến người ta tức giận rồi.
Dưới bài nhanh chóng có rất nhiều nam sinh la hét đòi chủ thớt đăng công khai danh tính thằng tra công để mọi người biết đường mà tránh, sau này có have fun cũng né cho nhanh.
Chủ thớt cũng không mập mờ mà công bố danh tính luôn.
Tên Tiêu Bình Nam, số điện thoại, quán bar thường đến,...!tất cả đều được liệt kê rõ ràng, ngay trong đêm đó trùng hợp bị Đỗ Vân Đình lướt dạo nhìn thấy.
Đỗ nhị thiếu sờ cằm, quyết định nhân dịp này tung tài liệu sống còn của PUA Tiêu Bình Nam luôn.
Coi như là cống hiến vì sự hài hòa của xã hội.
Nhưng làm cách nào để khẳng định hai lạng thịt kia của Tiêu Bình Nam khác người nhỉ?
Thế là Đỗ Vân Đình đăng bài như thật.
[Là thế này, hắn có bệnh nam giới, là bệnh truyền nhiễm đó.]
Đúng vậy, không sai, là thật.
7777: [???] Rốt cuộc đây là cái hành động bỉ ổi gì vậy?
Cậu không phải đang bứt hoa đào của người ta đâu, mà cậu đang lấy mất mịa cái mạng hắn luôn đó!
____________________
Tác giả có điều muốn nói:
Đỗ Túng Túng: "Hắn có bệnh, tôi làm chứng!"
Tra công: "??!!!!!!!!"
Hết chương thứ mười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...