“Ngươi nói cái gì? Tam công tử tới thanh lâu? Còn lưu luyến cả ngày quên luôn đường về?!” Tần Nhu hung hăng đập bàn một cái, khó có thể tin.
Tiểu Thất co cổ, nhát gan nói: “Dạ, đã······ đã nhiều ngày rồi······”
“Ngu ngốc! Vì sao không báo sớm với ta?!”
“Công tử bảo, nếu là nô tài dám nói ······ nói cho ngài, cậu ấy sẽ đánh gãy chân nô tài!” Tiểu Thất nơm nớp lo sợ: “Nô tài chỉ nghĩ, công tử nhất thời tò mò mới thế······ Qua vài ngày, chờ cậu ấy biết rồi, chơi chán rồi sẽ thôi, ai mà ngờ được······ công tử lập tức bị nghiện như vậy, càng ngày càng không thể quay đầu. Nô tài thật sự không dám che giấu ······”
“Đồ ngu! Ngươi muốn chết đúng không?! Lúc ta phái ngươi đến bên người công tử đã nói cái gì, hả? Ngươi dám bằng mặt không bằng lòng với ta? Ta ······ ta ······”
Tần Nhu tức giận suýt nữa thì lên cơn đau tim, quát liền một hơi rồi lập tức ôm ngực trợn mắt, trong lòng thầm kêu một chữ ‘Hận’!
Khó trách mấy ngày gần đây bà ta cứ luôn thấy nhi tử có vẻ mệt mỏi, cứ tưởng nó chuyên tâm đọc sách quá, trong lòng còn đang cao hứng một phen.
Mỗi lần cho bạc bà cũng không quản nhiều, chỉ nghĩ nó dùng để ăn cơm uống trà với đám bạn trong trường, nào có hay nó lại xin bạc để vào thanh lâu tìm nữ nhân uống hoa tửu*!
(*hoa tửu: loại rượu có mỹ nhân như hoa như ngọc ngồi bên cạnh hầu hạ)
Phải làm sao đây? Nhìn nó như bây giờ, rõ ràng là tham luyến thân thể đàn bà mà!
Vì không muốn con trầm mê nữ sắc từ sớm mà làm hỏng tiền đồ, bà có thể nói là hao hết tâm cơ ngày phòng đêm cũng phòng!
Nay lại ······
Uất Trì Hàm Tranh bên cạnh đỡ lấy mẫu thân, giúp bà thuận khí, lên tiếng an ủi: “Di nương, người bớt giận đã, nhân bây giờ còn kịp, chúng ta mau đi tìm Duẫn đệ khuyên bảo đi!”
“Đệ ấy luôn nghe lời người mà, chắc chắn, chỉ cần người nói ra, đệ ấy nhất định sẽ minh bạch.”
“Đúng! Đúng! Đi tìm Duẫn nhi, hiện tại đi luôn!”
Nói xong, Tần Nhu liền dẫn nữ nhi và một đống người hầu chậm rãi đi về sân của Uất Trì Duẫn.
Sau khi hỏi hạ nhân, biết rằng Uất Trì Duẫn đang ở thư phòng, trong lòng Tần Nhu còn có chút an ủi, cũng may con nó còn biết chăm chỉ đọc sách.
Nhưng ai mà ngờ được, vừa tới gần thư phòng, mặt Tần Nhu vừa xanh vừa đen, mấy kẻ phía sau cũng luân phiên qua đủ ngũ sắc rực rỡ.
“Rầm” một tiếng, bản hòa âm ái muội dâm mỹ trong thư phòng im bặt!
“Di ······ di nương!” Uất Trì Duẫn kích động lăn khỏi người Lục Ngạc, vội vàng kéo quần áo che khuất thân mình trần trụi, sắc mặt kinh hãi.
Hồng Y, Lục Ngạc thấy một đám người tự dưg xông tới như vậy, không khỏi sợ hãi kêu một tiếng, chui vào trong chăn để che khuất cảnh xuân.
“Không cẩn thận” lộ ra nửa bộ ngực sữa, dấu vết ái muội vẫn còn in đầy trên đó rõ ràng lộ ra trước mắt mọi người. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết chuyện gì vừa phát sinh. Mấy tiểu nha đầu thậm chí còn đỏ bừng cả mặt, quay đầu sang chỗ khác, không dám liếc mắt thêm một cái nào nữa.
“Được ······ được lắm ······” Tần Nhu tức giận đến run rẩy cả người, ngón tay chỉ thẳng vào bọn Hồng Y Lục Ngạc, ngoan độc quát lên: “Một đôi tiểu tiện nhân! Người đâu, lôi hai con tiện nhân này ra ngoài đánh chết cho ta!”
Mấy bà hầu nghe vậy lập tức tiến lên túm người, hai nàng vừa giãy dụa vừa khóc nói:
“Di nương tha mạng a!”
“Cầu di nương tha cho chúng con, chúng con không dám nữa!”
Ai ngờ, vừa giãy dụa liền lộ ra thân thể trần như nhộng của hai nàng ngay trước mắt mọi người.
Không thấy thì thôi chứ vừa nhìn một cái, Tần Nhu suýt nữa thì tức đến nổ phổi. Uất Trì Hàm Tranh cũng hoảng sợ, đáy mắt còn có một tia thần sắc cổ quái.
Trên người bọn họ, chỗ nào cũng là dấu vết đỏ tím ái muội, vết cào, vết roi quất hãy còn rướm máu, vệt sáp nến dán lên da thịt hồng hồng, còn vết dây thừng trên cổ tay cổ chân, ngay cả mặt đùi trong cũng lưu lại dấu vết bạo lực!
Phàm là những người từng trải đều có thể nhìn ra, Uất Trì Duẫn, rõ ràng là kẻ “khẩu vị nặng”!
Tần Nhu không thể ngờ rằng, nửa tháng trước con trai vẫn là đứa nhóc đến nữ nhân còn chưa từng chạm vào, bây giờ lại có thể bày ra nhiều phương diện đa dạng như thế ······
Nhất thời, Tần Nhu vừa tức giận đỏ bừng vừa xanh đen cả mặt, chỉ cảm thấy mặt mũi mình đã bị mất sạch rồi!
Càng nghĩ thì trong lòng bà ta càng tức, lại hận Hồng Y và Lục Ngạc đến tận xương, lạnh lùng ra lệnh: “Còn chờ cái gì nữa? Lôi hai tiện nhân vô liêm sỉ ra đánh chết ngay!”
“Dạ, Nhị nương.”
“Đừng mà! Xin người tha cho chúng con!”
“Tha mạng Nhị nương ơi! Công tử, người cứu chúng ta đi công tử ơi!”
“Đúng vậy công tử, tỷ muội chúng ta thiệt tình yêu người mới làm như vậy······ Chỉ tại không kìm lòng nổi mà thôi!”
“Công tử ơi······”
Uất Trì Duẫn vẫn chỉ là một tiểu thiếu niên mười ba tuổi, mà Hồng Y, Lục Ngạc lại là hai người chơi đùa trên người nam nhân biết bao năm tháng rồi, về vấn đề thân thể, Uất Trì Duẫn đã luân hãm từ lâu, cộng thêm mấy lời tâm tình động lòng người ngày thường đều ngọt đến chảy mật, các nàng dĩ nhiên chiếm cứ một phương trời riêng trong lòng Uất Trì Duẫn.
Quan trọng nhất, bất luận nam hay nữ, “lần đầu tiên” của mình luôn luôn đặc biệt.
Nay nhìn bộ dáng hoa lê đẫm mưa đáng thương của hai người, Uất Trì Duẫn vô cùng khó chịu, lại thấy bọn họ vì mình mới lưu lạc đến tình cảnh hiện nay thì càng không thể ngồi yên được nữa.
“Di nương, người tha cho hai nàng ấy đi ······”
“Câm miệng!” Con trai cầu tình càng như lửa cháy đổ thêm dầu vào đầu Tần Nhu! “Hai con tiện tỳ này hôm nay chết chắc, mày ngậm miệng cút sang một bên đi!”
Bị mẹ rống một tiếng như vậy, Uất Trì Duẫn cũng mất hứng, đáy mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Từ trước đã biết mẹ rất cường thế, cái gì cũng phải quản, cái gì cũng phải làm chủ mới được, nhưng hiện tại mình đã trưởng thành rồi, sao bà có thể giẫm lên thể diện tôn nghiêm của mình trước mặt bao nhiêu hạ nhân như vậy, lại còn trước mặt nữ nhân của mình nữa. Sau này mình còn có thể để mặt vào đâu được nữa!
Thân là một người nam nhân, nếu ngay cả nữ nhân của mình còn không che chở được, sau này chẳng phải sẽ bị người khác chê cười đến chết luôn sao?!
Uất Trì Duẫn âm thầm siết tay, bình tĩnh nói: “Di nương, các nàng là người của con, phải xử trí như thế nào cũng là chuyện của riêng con!”
“Mày…!” Tần Nhu kinh ngạc trợn mắt nhìn, Uất Trì Hàm Tranh bên cạnh cũng không nhịn được mà nhíu mày, mở mồm giáo huấn: “Duẫn đệ, không được nói chuyện với di nương kiểu đấy!”
Lần đầu tiên chống đối với mẫu thân, trong lòng Uất Trì Duẫn cũng có chút không yên, có chút bất an. Nhưng vừa nghĩ đến, nếu lần này cậu không tỏ ra cường thế hơn, về sau muốn tự làm chủ thì nhất định càng khó, thậm chí trở thành kẻ nhu nhuộc trong mắt mọi người, bị cười nhạo đến chết mất. Chút bất an áy náy ngay lập tức tan thành mây khói.
Hồng Y Lục Ngạc nói đúng, đã đến lúc phải cho mẹ biết, con trai của bà đã trưởng thành rồi, đã là một nam tử hán chân chính rồi, kiên quyết không thể để bà tùy tiện quản đông quản tây hay an bài nhân sinh cho cậu như cho một đứa con nít nữa!
Hồng Y Lục Ngạc thấy thần sắc ngày càng kiên định của cậu ta, không khỏi âm thầm nhìn nhau cười gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...