Hắn từ xưa đến nay gặp chuyện đều luôn bình tĩnh, sao lại có chuyện hoảng hốt thế này? Dạ Nguyệt Ly cười tự diễu, ánh mắt nhìn xoáy thật lâu vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, nha đầu, tốt hất không nên gặp chuyện gì.!
Mộ Dung tiểu Tiểu nhàm chán mím môi, nàng lười cùng hắn ta nói lời vô nghĩa, nâng mắt nhìn lên mặt trời phía trên, nhật thực đã bắt đầu, toàn bộ quá trình nhật thực toàn phần sẽ khoảng bốn đến sáu phút, ở trong lúc trời một mảng đen tối nàng muốn nghĩ cách lập tức giết Mộ Dung Cẩn Thiên, bằng không sư huynh chắc chắn sẽ nhúng tay vào chuyện này!
Thân ảnh màu trắng phút chốc vọt đến chỗ Mộ Dung Cẩn Thiên, trong tay Mộ Dung Tiểu Tiểu đã cầm sẵn một cây đoản đao, hàn quang hiện lên, giống hư xé rách không khí mà đến, ngoan độc hướng về phía cánh tay Mộ Dung Cẩn thiên.
“Xoẹt..” Vải vóc vỡ tan! Cánh tay Mộ Dung Cẩn Thiên xẹt qua một vết thương sâu, máu cứ thế trào ra, ưng mâu của hắn ta híp lại, trong lòng bực bội! Đã là đồ đệ của thần phong lão nhân, sao có thể chỉ là một võ giả bình thường?
Thu hồi sự kinh thường trong mắt, hắn ta bắt đầu nhìn thẳng vào tiểu nữ oa này, hắn ta cũng không cho rằng một kẻ xông pha giang hồ lão luyện như mình lại bại dưới tay một tiểu nữ oa tám tuổi!
Hai người nháy mắt đánh thành một đoàn, ngươi đến ta đi, Mộ Dung Tiểu Tiểu thân hình nhỏ nhắn, né tránh cực kỳ linh hoạt, chiêu chiêu đều là cận chiến, có sát ý ngầm, một một lần rat ay đều nhằm đến tử huyệt trên cơ thể!
Nàng biết có hai con mắt vẫn luôn nhìn đến người mình, nàng vừa rat ay, sư huynh cũng sẽ nhìn được ra manh mối, ciêu thức của nàng vừa ngoan vừa độc! Hơn nữa sư phụ của nàng cũng chỉ cao thủ dụng độc, cho tới bây giờ, nàng cũng không muốn từ bỏ thân thhur trước kia của mình, nếu muốn giấu, trf khi cả đời không ra tay! Đương nhiên điều đó là không thể nào!
Trong lòng Mộ Dung Cẩn Thiên vô cùng kinh ngạc, chiêu thức ngoan độc lại lưu loát như vậy, giống như sát khí âm lãnh của người từng trải trwsc cái chết, sao một tiểu oa nhi mới tám tuổi lai có được?
Đột nhiên, Mộ Dung Cẩn Thiên phát hiện thân thể có chỗ không bình thường! Tứ chi bắt đầu vô lực, động tác chậm lại! Rồi sau đó lại nhìn tiểu oa nhi đang cười đế đắc ý ở đối diện, hắn chợt hiểu ra, bị hạ độc rồi! Là khi nào? Cơn đau trên cnahs tay lại bất chợt truyền tới, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, nữ oa này quá giảo hoạt, tất cả đều đã tính kế tốt!
“Ti bỉ, Uổng cho ngươi là đệ tử của thần phong lão nhân!” Mộ Dung Cẩn Thiên nghiến răng nghiến lợi.
“Sư phụ ta rất cao ứng khi có một đồ đệ như ta.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến bình thường, điều nàng nói đều là sự thật.
Lại nâng mắt nhìn về phía mặt trời, đã sắp đầy hết rồi, thật giống như tất cả chỉ một màu đen tối.
Tuy nàng cũng muốn thử thân thủ của chính mình, nhưng thời gian hiện tại rõ ràng không cho phép , quên đi, trước tiên bắt người này đã, rồi sau đó tính sau, miễn cho hoàn toàn hết nhật thực, sư huynh lại lo lắng, đến khi cho sư huynh rat ay, một chiêu chác chắn tên kia không còn mạng, đến lúc đó sao gọi là nàng tự báo thù được.
Mà nhân lúc nàng đang ngẩng đầu nhìn trời, Mộ Dung Cẩn Thiên đã nhanh giục ngựa, muốn mau chóng thoát đi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày , không nói gì lập tức vọt đến, hắn ta nghĩ có thể thoát được sao? Mặc dù nàng hạ không phải độc dược trí mạng, nhưng cũng sẽ làm thân thể cứng ngắc, cho đến khi toàn thân không thể nhúc nhích, nàng là đang chờ hắn ta ngã xuống ngựa!
Quay đầu nhìn sư huynh đang bám sát phía sau không gần không xa, Mộ Dung Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thanh nhẹ, nhưng nội tâm cũng vô cùng cảm động, đó là vì hắn vô cùng quan tâm tới nàng.
Sắc trời dần dần tối đen, lúc này mặt trời đã bị che đi một nửa, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn đến Mộ Dung Cẩn Thiên dang cố phóng nhanh hơn, nội lực thoáng vận, nàng như một con mèo vọt đi vồ chuột, nhưng lại từ từ ở phía sau, chờ hắn ngã xuống.
Tâm Mộ Dung Cẩn Thiên bây giờ đã loạn thành môt đoàn, theo thân thể ngày càng cứng ngắc, trong lòng hắn ta cũng dâng lên sợ hãi, hắn dùng khí lực toàn thân gắt gao nắm chặt cương ngựa, không để chính mình vì xóc nảy mà ngã xuống, Mộ Dung Cẩn Thiên hắn trong giang hồ tiếng tăm lẫy lừng, nay lại bại dưới tay một tiểu nữ oa tám tuổi, hắn ta tuyệt không cam lòng!
“Hưu…..” (VP: là kêu con ngựa dừng đó ^^)
Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn cười nhìn Mộ Dung Cẩn Thiên khẩn cấp ghìm cương ngựa, phía trước không xa chính là vách núi đen.
Mộ Dung Cẩn Thiên sắc mặt nhất thời hóa tro tàn, đây là trời muốn diệt hắn ta sao? Vì sao không phải người khác chết mà là hắn ta chết, mà hắn cũng vô cnfg oán hận nữ nhi của Mộ Dung Chiến Thiên!
Dạ Nguyệt Ly nhìn một nửa mặt tròi đã trở thành hác sắc, lại nhìn đến vách núi cách đó không xa, khuôn mặt gắt gao nhăn lại, không tự giác đi đến gần hơn.
Đột nhiên Mộ Dung Cẩn Thiên điên cuồng cười to, “Muốn biết nương ngươi chết như thế nào không? Từ nơi nào chết? Thi cốt hiện đang ở nơi nào?” Đôi mắt hắn ta âm trầm, dù có chết, hắn ta cũng muốn tạo một cái đệm lưng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc mắt qua vách núi đen kia, mắt hạnh khẽ nhíu, lại quét mắt nhìn Mộ Dung Cẩn Thiên, mím môi cười lạnh, nàng thay đổi chủ ý, “Rất nhanh, ta sẽ đưa ngươi xuống chịu tội với người!”
“Ngươi có biết?” Mộ Dung Cẩn Thiên kinh ngạc, lúc này hắn đang đứng ở vách núi đen, đằng sau mây mù bay lượn, chung quanh là vách đá lởm chởm, gió lạnh thổi tới mang theo một chút lãnh ý, thổi bay vạt áo hắn ta, hắn ta không chút nghi nào nếu rơi xuống vách núi này, chắc chắn thịt nát xương tan!
Mộ Dung Tiểu Tiểu không muốn cùng hắn dài dòng, nàng đi tới trước mặt Mộ Dung Cẩn Thiên cách vách đá một thước rất xa, rõ ràng là khuôn mặt của tiên đồng đáng yêu, nhưng giờ lại mang chút âm lãnh ngoan tuyệt, bên môi nàng là ý cười thị huyết, tròng mắt lạnh lẽo, “Ngươi muốn tự nhảy xuống hay muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường?”
Mộ Dng Cẩn Thiên oán độc nhìn nàng, hắn gian nan di chuyển thân mình, cố gắng cách xa vách núi, nhưng bỗng hụt chân đạp không khí, hắn lại tràn đầy phẫn hận không cam lòng!
“ Thật là làm mất mặt thần phong lão nhân! Lão phu sẽ không chết trong tay ngươi!” Hắn mắng, dùng sức nắm chặt hai tay, lại thử hướng bên cạnh rời đi.
“Ngươi yên tâm, sư phụ lão nhân gia hắn vẫn vô cùng vinh vinh dự vì ta.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến tự tin, nàng làm đồ ăn, sư phụ khen nàng không dứt, ước gì đều có thể giữ nàng trong nhà mỗi ngày.
Mộ Dung Cẩn Thiên nhất thời nghiến răng ken két, hận không thể một ngụm cắn chết Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Trời đã chuyển đen, cảnh tượng xung quanh bỗng chốc biến thành bức tranh đen trắng, toàn bộ mặt trời đã dần bị che hết!
Đáy lòng Dạ Nguyệt Ly bắt đầu hoảng loạn, đúng, chính là cảm giác này, từ khi hắn bắt đầu xuất môn, loạn hoảng loạn này đã xuất hiện, làm cho từng lỗ chân lông của hắn đều khẩn trương! Không được hắn không thể để nha đầu một mình gaiir quyết nữa, hắn muốn đứng bên cạnh nàng, không thể để nàng có chút sơ xuất gì!
Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng biết không còn thời gian, sư huynh dung là đã chờ đến cực hạn, nàng đi vài bước đến trước mặt Mộ Dung Cẩn Thiên, vận khí chuẩn bị dùng một chưởng đánh hắn bay xuống vách núi đen, “Ngươi có thể chết được rồi!”
Nhưng vào lúc nầy! Mộ Dung Cẩn Thiên động! Đáy mắt hắn tràn ra sự hưng phấn điên cuồng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...