Ngày mùa hề trời trong xanh, chin trên cây kêu vui vẻ,tâm tình Dạ Nguyệt ly vô cùng tốt, khóe miệng giương lên vẫn chưa từng hạ xuống.
Ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, ung dung ngồi dựa vào ghế, cầm miếng dưa hấu ướp lạnh đưa đến cái miệng nhỏ nhắn của người trong lòng, nhìn màng thỏa mãn híp đôi mắt nhro ngồi trong lòng mình.
Đôi môi anh đào nhiễm nước trái cây trở nên kiều diễm, làm cho hắn không thể dời tầm mắt, nghĩ đến nàng hôm qua đã chủ động, trong mắt lại toát lên một ngọn lửa.
Hắn đem khuôn mặt tuấn mỹ bức người áp sát lại khuôn mặt mềm mại của nàng nhẹ nhàng vuốt ve , đôi môi giống như vô ý lướt qua, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị ôm có chút run rẩy.
Thanh âm của hắn vô cùng ôn nhu, “Nha đầu….”
“Sư huynh…” Mộ Dung Tiểu Tiểu mơ hồ trả lời, nuốt xuống một ngụm dưa hấu, hai con mắt trng suốt nhìn khuôn mặt người đang thân cận với mình, lại nhìn xuống đĩa dưa hấu.
“Còn muốn ăn?” Tiếng nói trầm thấp lại vang lên, mang theo ý nghi hoặc.
“Vâng.” Mộ Dung Tiểu Tiểu gật đầu khẳng định, rồi sau đó tầm mắt lại chuyển về phái đĩa dưa, cuối cùng chỉ có một miếng…….
Dạ Nguyệt Ly tà mị cười khẽ, “Sư huyh cũng muốn ăn….”
“……À” Mộ Dung tiểu tiểu đau lòng nhắm mắt lại, nghĩ tới bình thường sư huynh vô cùng tốt với mình,diennn $%&nl &quydooon không lý gì chắc chắn một miếng dưa hấu cũng không cho?
Cuối cùng vươn tay chậm rãi lấy miếng cuối cùng, đưa tới bên miệng sư huynh.
Ánh mắt chờ mong nhìn về phía sư huynh, đoi mắt như tỏa sáng muốn nói ăn cho ngon đi.
Ý cười lan ra tràn ngập trên khóe môi, Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng cắn, rồi sau đó trước con mắt mong chờ cả tiểu nhân nhi chuẩn bị cắn một miếng khác.
Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú của hắn nghiêng qua một bên, đẩy dưa hấu mới cắn được vào miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu!
Đầu lưỡi của hắn khẽ đẩy, đem dưa hấu đưa vào, nhân lúc nàng còn đang giật mình, công thành đoạt đất. (VP: Dạ ca quá lưa manh rồi….luyến đồng chi phích a, khổ thân Tiểu Tiểu dễ thương~~~~DNL: Ngươi có ý kiến *trừng mắt lạnh, khẽ rút đao*….VP *run rẩy* cứ tiếp tục, tiếp tục a~~~).
Hắn thỏa mãn cười, nhìn nàng ngơ ngác nuốt xuống.
Toàn bộ quá trình, Mộ Dung Tiểu Tiểu đều ngẩn người, chờ đến khi phản ứng được sư huynh vừa làm cái gì, mặt liền đỏ bừng như trái gấc.
“A, đỏ rồi.” Dạ Nguyệt Ly cúi đầu cười, tiếng nói có chút khàn khàn, êm tai.
Đường Tuyên Tuyên cứng ngắc đứng ở chỗ khúc quẹo sau núi giả, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh vừa diễn ra.
Nàng đứng trong gió, đầu óc hỗn độn, thế giới này, quá điên cuồng rồi!
Hai tay nàng nắm chặt, mạnh mẽ hít vào một hơi, nhắm mắt lại, chu cái miệng nhỏ…….
Lam ảnh chợt lóe!
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tuyên Tuyên vừa định thét lên thì bị một vật thể mềm mại chặn lại, cuối cùng cũng không thể phát ra âm thanh!
Lam ảnh vội vàng ôm người chạy đi.
Tròng mắt của Dạ Nguyệt Ly miễn cưỡng đảo qua, nội tâm hừ lạnh, coi như tới kịp lúc, nếu không tối nay, hắn cũng không đảm bảo người sẽ còn ở trong phủ….
Gần hai ngày sau trong cung truyền ra lời đồn, người bắt hoàng hậu chính là thái tử, không muốn thân mẫu cả ngày không nói không rằng, liền bắt nàng ra khỏi hoàng cung. Mọi người trong cũng đều không hiểu vì sao thái tử lại làm vậy, hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, nhận được vô vàn sủng ái, chẳng phải về sau thái tử lên ngôi, hoàng hậu sẽ trở thành hoàng thái hậu sao?
Người có tâm lại nói, hoàng thượng và hoàng hậu nhiều năm bất hòa, thường xuyên nghe người của Phượng khuyết cũng nói, mỗi khi hoàng thượng sủng hạnh xong, hoàng hậu sẽ bệnh nặng một trận, chuyện trong đó mọi người có thể tự hiểu.
Việc này rơi vào tai Phúc Yên, khi đó hoàng cung đã xôn xao.
Phúc Yên vội vàng báo cáo lại, chờ Bắc Thần Nghiêu hạ lệnh ngăn cản lời đồn.
Ngồi phía trên cao, Bắc Thần Nghiêu sắc mặt tiều tụy, đã sáu ngày rồi không thấy Diệp Mạn Thanh, cũng đã sáu ngày hắn ta không ngủ được, hắn ta không muốn thừa nhận rằng không có Diệp Mạn Thanh hắn ta không thể yên ổn, hắn ta thật sự không rời được nàng ấy.
Hắn ta thề, chỉ cần tìm được nàng, hắn ta sẽ không bao giờ bắt buộc nàng nữa, tất cả đều tùy nàng, chỉ cần nàng mãi mãi ở bên hắn ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...