“Con chim này cũng thật xinh đẹp nha.” Mộ Dung Tiểu Tiểu bất chợt mở miệng, lại nói ra câu nói không chút liên quan nào, khuôn mặt vô cùng ngây thơ, khóe miệng lại cười vô cùng tà ác!
Bắc Thần An sửng sốt, người này sao vậy? Nàng ta nói nàng như vậy mà nàng lại không cãi lại câu nào? Tốt nhất là phải bực tức chết đi! Đến lúc đó làm hành động mạo phạm nàng ta, nàng ta còn có thể danh chính ngôn thuận giáo huấn nàng, đến lúc đó nhị hoàng huynh cũng không thể can thiệp.
“Ngươi biết là tốt rồi, đây chính là đồ những nước xung quanh tiến cống…” Quốc bảo…
“Nhìn ngươi bộ dạng giống hệt loài chim, đủ các loại màu sắc, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, như vậy ngươi nghĩ mình thực sự là chim quý? Nói như vậy ngươi thật sự là con chim cực phẩm, vua của các loại chim, ngươi từ nhỏ đã không có nhà, lớn lên không có sự yêu thương, chim cha không đau, chim mẹ không thương, bên trái không lông, bên phải cũng không long, mèo gặp mèo vồ, chó gặp chó cắn, ngươi nói ngươi, Bắc Địch quốc nhiều người như vậy ngươi lại không đi đầu thai, sao lại đi đầu tahi làm chim, hắc, ngươi còn không bay được, bị nhốt lại trong lồng sắt! Chim có nhiều loại như vậy, ngươi định lấy vẻ đẹp của mình làm gì, ngươi thật cho rằng nếu mình bay lên sẽ có cầu vồng? Ăn mặc đẹp như vậy, nghĩ rằng mình đã trường thành rồi sao?”
“Còn ngươi nữa!” Thái độ của Mộ Dung Tiểu Tiể khác thường, sắc mặt nghiêm túc, vô cùng đau lòng chỉ thẳng vào Bắc Thần An.
Bắc Thần An đã sớm ngây ngốc tại chỗ, không nói đến nàng, Bắc Thần Thụy và Mộ Dung Vũ Phỉ đứng bên cạnh đã sớm bị Mộ Dung Tiểu Tiểu nói đến giật mình trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt dại ra.
“Ngươi đường đường là một công chúa, chơi cái gì không chơi, lại đi chơi chim! Ngươi cho rằng ngươi mặc cả người quần áo hoa lệ thì ngươi chính là thất thải linh tước sao? Bắt chước cái gì tốt thì không bắt chước, ngươi cố tình lại muốn mình giống như chim, cuối cùng chúc mừng ngươi, ngươi đã đạt tới cảnh giới tối cao – người chim! Cho ngươi làm công chúa dễ làm, ban cho ngươi vàng bạc châu báu không tốt sao, lại đòi sống chết khóc than muốn làm người chim! Thật là, cần gì phải như vậy chứ?”
(:D yêu Tiểu Tiểu quá à,…dễ thương ghê ghớm, mắng người quá hay!!!)
Mộ Dung tiểu Tiểu hít sâu một hơi, “Vù….” Rốt cuộc cũng nói xong, mệt chết nàng.
Thu hồi bàn tay nhỏ bé lại, sự im lặng nhàn nhạt cười của nàng lại lần nữa khôi phục, khí chất tươi mát, như hó sen mới nở, giống như tất cả những gì xảy ra khi nãy chỉ là ảo giác.
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Bắc Thần An tức giận thở hổn hển, ngón trỏ chỉ thẳng vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, run rẩy không thôi, cho dù nàng ngốc ngếch cũng biết tiểu nha đầu lừa đảo này ở đây chỉ cây hò mắng cây sung, nàng ta là người chim? Đem nàng ta so với súc sinh?
“Ngươi làm càn! Muốn nói câu này đúng không?” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười nhẹ, nội tâm hừ lạnh, nàng đã sớm xem nàng ta không vừa mắt, lại dám tranh sư huynh với nàng! Sư huynh là của nàng!
“Nhị hoàng tử phiền ngươi cho người nói với sư huynh, Tiểu Tiểu ỏ cửa cung chờ huynh ấy.” Nàng đi một mình ra phía ngoài, thuận tay mang theo lồng sắt nhốt con chi ngốc kia.
“Công chúa, người chim ta mang mang đi nha.”
Bắc Thần Thụy suýt chút nữa ‘phốc’ cười ra tiếng, người chim?
Bị kích thích đến hoàn hồn, Bắc Thần An lúc này mới hét lên. “Làm càn, ai cho ngươi lá gan dám mang nó đem đi!?”
Thân ảnh bay bay, mũi chân Mộ Dung Tiểu Tiểu mới hạ xuống n đỉnh của đình các trong vườn, ngoái đầu lại cười, sa y tuyết trắng, bóng dáng lung linh, tay áo nàng bay theo sợi tóc, giống như tiên đồng mới rơi xuống nhân gian, bộ dạng phấn nộn đáng yêu.
Đương nhiên, sẽ hoàn hảo như vậy nếu như xem nhẹ đi ý cười tà ác đang lan tràn trên môi nàng. “Ta không chỉ muốn mang nó đi, ta còn muốn nhổ lông nó, nướng ăn, như thế nào?”
Nhìn Bắc Thần An ở phía dưới nổi điên khóc lóc om sòm, nangnf phát hiện tâm tình mình vô cùng tốt.
Chính mình hình như đã chơi rất vui, quả nhiên, tiểu hài tử nên có bộ dạng giống tiểu hài tử, hoạt bát vui vẻ, gây sự khắp nơi, nàng phải thường xuyên làm như thế thôi.
Bắc Thần Thụy si ngốc nhìn bóng dáng nho nhỏ của Mộ Dung Tiểu Tiểu bay đi, nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ cười, thật ra, hắn rất muốn nói, hắn có thể cùng nàng đi ra ngoài cung, nhưng, nàng đặc biệt như vậy, hắn cảm thấy như mình và nàng lại ngày càng xa cách hơn. Than nhẹ nơi đáy lòng, vẫn là nên đi gặp phụ hoàng giải thích rõ rang đi thôi, miễn cho nàng lại gặp tội.
Ở nơi nào đó của hoàng cungm Dạ Nguyệt Ly chậm chạp chưa về, ở ngoại thành lẳng lặng nghe ám vệ hồi báo. Lần trước sau khi Huyết thiên đi, hắn liền sai người điều tra thân phận của hắn ta, hắn không biết là ai phái tới, có lẽ hắn ta biết, nhưng cũng không hèm để ý đến. Nhưng mà mới báo được một nửa, một ám vệ khác hắn sai ẩn nấp bên cạnh tiểu nha đầu lại xuất hiện, sắc mặt vẫn mang theo vẻ kích động.
“Chủ tử.” Người mới tới cúi thấp cung kính nói.
“Làm sao thế?” Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly nghi ngờ, ỏ trong cung nha đầu không bị sao chứ?
“Không tốt rồi chủ tử, tiểu thư nói muốn đem thất thải linh tước, con chim mà công chúa quý ra nhổ hết lông, còn muốn nướng ăn!’”
“Nhổ liền nhổ, ăn liền ăn, đến cung điện của nàng ta xem còn có con nào…hay không, đều mang đến cho nha đầu đi.” Khóe miệng Dạ Nguyệt Ly run rẩy, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà hắn cũng tò mò, lấy tính cách của nha đầu, sẽ không cùng người khác náo loạn lên chứ, còn làm ra chuyện cướp đồ này nọ, hắn đã bỏ qua trò hay sao?
“Cái kia, công chúa nói muốn tìm, tiểu thư còn tính toán sổ sách, làm cho con chim kia thành của nàng.” Hắn cố ý chờ tiểu thư đi rồi, mới một mình ở lại quan sát điêu ngoa công chúa kia, mới biết nàng muốn trả thù.
Mi tâm Dạ Nguyệt Ly nhíu càng chặt hơn, “Không phải ngày hôm qua có tên ăn mày rất coi trọng nàng ta sao? Buổi tối đem người đưa đi!” Dám đụng tới người của hắn, hắn sẽ không thèm quan tâm Bắc Thần Nghiêu sẽ bị như thế nào.
Ám vệ bỗng thấy trong gió hỗn độn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...