Editor: Tư Di
Bóng đêm lặng lẽ không tiếng động buông xuống, ánh trăng bạc bao phủ toàn bộ biệt viện, tuyết trắng bao la phủ xuống mọi nơi, một mảnh tĩnh lặng.
Trong phòng chính, chiếc giường được che giấu kỹ càng, quần áo tan nát hỗn loạn rơi bên cạnh, trong không khí mơ hồ vương vấn mùi vị hoan ái yêu mị còn chưa tan hết.
Dạ Nguyệt Ly còn chưa phục hồi tinh thần sau một hồi trầm luân vừa rồi liền phát hiện trời đã hơi tối, mà lúc này đã sớm lỡ mất bữa tối.
Trách hắn khi đó vừa thấy đôi mắt xinh đẹp mờ mịt sương, ôm lấy thân thể mềm mại không xương của nàng liền quên giới hạn, thậm chí biết rõ nàng không chịu nổi quá nhiều kịch liệt nhưng vẫn quên hết tất cả, chỉ biết liều mạng đòi hỏi…
Nhìn gương mặt mệt mỏi trong ngực, Dạ Nguyệt Ly cảm thấy lòng mình đang run rẩy, hạnh phúc ùn ùn kéo đến lấp đầy trong lồng ngực, hắn chậm rãi cúi đầu khẽ hôn lên trán mịn màng vẫn còn mồ hôi của người trong ngực, nếu không phải lúc này đang ôm nàng chân chân thật thật, trong mũi hít vào mùi hương của nàng thì hắn thậm chí còn nghi ngờ mình đang mơ.
Mà khi cần cổ và bờ vai trắng như tuyết kia thoáng lộ ra, phơi bày những dấu vết chằng chịt chi chít do hắn tạo ra, dấu vết thuộc về hắn.
Mặc dù trong lòng tự trách không dứt nhưng hắn vẫn không nhịn được nhẹ nhàng nhếch khóe môi, rốt cuộc, hắn có được rồi.
Dạ Nguyệt Ly không khỏi vui mừng siết chặt hai cánh tay, ôm chặt thân thể trắng nõn mềm mại như tơ, con người này là trân bảo của cả cuộc đời hắn!
Lông mi vừa dài vừa dày của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ chớp chớp, rồi sau đó chậm rãi mở mắt ra, cảm giác bị người nào đó ôm chặt trong ngực có chút khó có thể hô hấp, chợt tỉnh táo, nàng nhớ lại từng cảnh tượng lúc trước, sắc mặt nhất thời đỏ như tôm luộc, nàng mím chặt bờ môi, bàn tay trắng liền muốn đẩy Dạ Nguyệt Ly đang gần sát vào người nàng ra.
Cảm giác người trong ngực tỉnh lại, Dạ Nguyệt Ly khẽ cười đùa nghịch những sợi tóc vương trên trán Mộ Dung Tiểu Tiểu, vuốt ve gương mặt của nàng, động tác cực kỳ dịu dàng giống như dang nâng niu một món bảo bối, mà nay, con mắt đỏ rực luôn chìm trong âm u thâm thúy lại sáng chói lọi long lanh trước nay chưa từng có.
Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút hoang mang, kinh ngạc nhìn Dạ Nguyệt Ly, muốn nhìn cho rõ, trong con mắt đỏ rực xinh đẹp kia có thứ gì đó như ẩn như hiện.
Loại ánh mắt này, nàng hiểu, bởi vì vừa mới trải qua…
"Nha đầu…" Nhận ra người trong ngực muốn đẩy hắn ra, Dạ Nguyệt Ly càng siết chặt hai cánh tay, giọng nói trầm thấp lộ ra sự đói khát khó giải thích: "Ta còn muốn nữa, cho ta thêm một lần nữa." Dứt lời, dưới lớp chăn gấm, thân thể trần của Dạ Nguyệt Ly cố ý ma sát lên thân thể không mảnh vải che thân của Mộ Dung Tiểu Tiểu, đôi mắt đỏ rực càng lúc càng sâu thẳm.
"Huynh…Huynh…" Rất nhanh, nàng liền cảm thấy như có cái gì đó cố ý chống khẽ vào giữa đùi nàng, màn đêm đã sớm buông xuống, cả một buổi chiều, chẳng lẽ người đàn ông này còn chưa thấy đủ?
"Huynh đói rồi, nha đầu." Dạ Nguyệt Ly cắn lấy bờ môi Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhẹ giọng nói nhỏ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cắn chặt môi dưới muốn kìm nén bản thân không bật thốt ra tiếng rên khẽ, thẩn thể cũng không tự chủ mà khẽ run lên, nàng cố gắng gật cái đầu nhỏ, nhanh chóng phụ họa nói: "Được, chúng ta nhanh chóng dùng bữa tối."
Đã rất lâu nàng và sư huynh không ra khỏi cửa phòng, tin chắc rằng sư phụ và bà ngoại cũng đã sớm đoán được bọn họ xảy ra chuyện gì, nghĩ đến những thứ này, Mộ Dung Tiểu Tiểu đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu.
"Nhưng huynh không muốn ăn cơm." Dạ Nguyệt Ly lộ ra vẻ mặt vô tội.
"Hả?" Đói bụng không ăn cơm vậy muốn ăn cái gì?
Rất nhanh, Dạ Nguyệt Ly đã vì giải thích những nghi ngờ khó hiểu của nàng…
Thân thể hai người đều trần như nhộng, Dạ Nguyệt Ly cười đến tà mị, theo đường cũ mà thuận lợi cùng nàng kết hợp với nhau.
"Ưm!" Thân thể hai người đều run lên, Dạ Nguyệt Ly không khỏi hừ nhẹ ra tiếng, hắn yêu đến chết cái cảm giác thân mật khăng khít như thế với nàng!
Dạ Nguyệt Ly nhỏ giọng nói: "Nha đầu…Đói bụng ăn muội…"
Mỗi lần va chạm so với lần trước càng khiến cho Mộ Dung Tiểu Tiểu không kiềm chế được mà hừ nhẹ ra tiếng, hai cánh tay trong suốt sáng bóng như ngọc bất lực ôm lấy cổ của hắn, dưới sự hướng dẫn của hắn, theo hắn cùng nhau leo lên đỉnh tình ái triền miên đến tột cùng….
"Không……không được rồi…...."
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói mềm mại có chút khàn khàn của Mộ Dung Tiểu Tiểu vang lên, nàng mềm nhũn xui lơ bên dưới hắn, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Dạ Nguyệt Ly.
"Nha đầu…" Dạ Nguyệt Ly mạnh mẽ ôm nàng, không ngừng hít thở thật sâu để dục vọng cuồng loại thét gào trong cơ thể từ từ tan đi, hắn chưa bao giờ biết, hóa ra tình yêu giữa nam và nữ lại ăn vào xương tủy đến vậy, hôm nay mới được nếm thử hương vị ngọt ngào của nàng, khiến hắn biết được mùi vị muốn ngừng mà không được!
"Ly…" Mộ Dung Tiểu Tiểu bị Dạ Nguyệt Ly ôm trong ngực, trong giọng nói khàn khàn mang theo tiếng khóc nồng đậm, nàng mệt quá, toàn thân chỗ nào cũng đau nhức không thôi giống như bị nghiền nát, đây là lần đầu tiên nàng nếm thử loại khổ sở mà có cảm giác cực kỳ thoải mái này, khó mà diễn tả bằng ngôn ngữ được, trên cả tuyệt vời, nhưng giờ phút này nàng vừa mệt vừa đói, thật sự rất muốn nghỉ ngơi.
Nàng mạnh mẽ mở hai mắt, đau lòng nhìn bả vai dài rộng của Dạ Nguyệt Ly, nơi đó còn lưu lại thương tích nàng phát tiết trong lúc đau đớn, ngón tay nhỏ bé của nàng nhẹn nhàng lau nhẹ, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Dạ Nguyệt Ly sững sờ, cảm nhận được sự cẩn thận dưới lòng ngón nay nàng, hắn chống khẽ trán mình lên trán nàng, phủ nhận nói: "Không đau." Nha đầu đúng là chuyện bé xé chuyện to, mấy dấu vết này của hắn đâu bằng được sự đau đớn của nàng.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, nhẹ nhàng phi thân một cái liền xuống giường rót cho Mộ Dung Tiểu Tiểu một chén nước, rồi sau đó lại chui vào trong chăn lần nữa, ôm nàng ngồi ở trên đùi, nói: "Ngoan, uống nước."
Dựa sát vào tay Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu không càu nhàu mà uống xong cốc nước lớn, lúc này mới cảm thất cổ họng dễ chịu hơn một chút.
Mắt thấy người trong lòng có vẻ buồn ngủ, Dạ Nguyệt Ly không khỏi thầm trách mình không biết tiết chế, còn nhiều thời gian, bọn họ còn nhiều thời gian.
Sau đó, hắn truyền âm cho ám vệ, cũng không lâu sau, thức ăn và nước nóng đã được đưa vào trong phòng, cho đến khi cửa phòng khép lại, Dạ Nguyệt Ly mới ôm người từ trong màn che đi ra. "Tắm trước đã, ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp."
Da thịt trắng nõn như ngọc cứ như vậy lộ ra ngoài, khắc sâu vào đáy mắt hắn là những vết đỏ khắp người Mộ Dung Tiểu Tiểu, lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, dục vọng vừa mới áp chế lại bắt đầu rục rịch, hắn vội vàng dời tầm mắt đến nơi khác.
"Ừ." Mộ Dung Tiểu Tiểu mệt mỏi đến mức mắt gần như không mở ra được, nàng mơ mơ màng màng đáp.
Bồn tắm to như vậy chứa đầy nước ấm, sương mù mờ ảo, Dạ Nguyệt Ly ôm thân thể mềm mại trong ngực đi vào bồn tắm, Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa tiếp xúc với nước, cả người càng thêm xui lơ không dứt, một tay Dạ Nguyệt Ly ôm lấy người, một tay giúp nàng tắm rửa.
Dạ Nguyệt Ly càng không ngừng cảnh cáo mình, mặc dù không thể khiến lòng mình không có chút tạp niệm nhưng tóm lại cả quá trình cũng không làm loạn chút nào.
Mặc lại quần áo cho Mộ Dung Tiểu Tiểu lần nữa, Dạ Nguyệt Ly lại ôm nàng đến cạnh bàn dùng bữa, nhìn một chút người vì mệt mỏi mà ngủ từ lúc đang tắm, Dạ Nguyệt Ly bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nâng chén cháo gà lên, uống từng ngụm từng ngụm cháo gà vào trong miệng rồi dùng miệng đưa cháo vào trong miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Cho đến khi ăn xong chén cháo gà, Dạ Nguyệt Ly mới hài lòng ôm người ngủ thật say.
Sáng sớm ngày hôm sau Nam Cung Nguyệt Bân mới về vương phủ mà Ninh Thanh Phong đã chờ ở cửa vương phủ từ sớm.
"Như thế nào?" Trong giọng nói Nam Cung Nguyệt Bân rõ ràng có chút nóng nảy.
"Chủ tử…" Lần đầu tiên Ninh Thanh Phong có ý nghĩ muốn làm trái lệnh Nam Cung Nguyệt Bân, hiện tại Nam Cung Nguyệt Bân đang trong giai đoạn trị liệu mấu chốt, nàng không muốn chủ tử có chút sơ xuất nào.
Hơn nữa, nàng thực sự không hiểu vì sao Nam Cung Nguyệt Bân lại quan tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu như thế, nàng biết rất rõ bọn họ gặp nhau mấy lần, nếu nói yêu đến mức không cách nào từ bỏ được thì nàng thật sự khó có thể hinh dung ra.
"Nói!" Nam Cung Nguyệt Bân quét ánh mắt vẫn còn mang sát khí về phía Ninh Thanh Phong, cũng không có chút dịu dàng nào.
Ninh Thanh Phong gắt gao nhíu chặt lông mày, trong lòng ngũ vị tạp chất hỗn loạn, Nam Cung Nguyệt Bân lại vì nàng ấy mà động sát tâm với nàng? Mặc dù cái mạng này thuộc về hắn nhưng nàng cũng không muốn phải chết như vậy!
Nàng hít một hơi thật sâu, quyết tâm gạt hết tất cả những suy nghĩ phiền muộn sang một bên, thấp giọng bẩm báo, nội dung ngắn gọn từ sau bữa ăn trưa đến giờ Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu đều không ra khỏi phòng, chỉ dặn dọ ra ngoài.
Cho tới giờ phút này, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao hôm qua chủ tử đột nhiên quyết định ra lệnh cho nàng giám thị biệt viện Ly Vương, điều chủ tử lo lắng đã thành sự thật.
"Tại sao ngươi không ngăn bọn họ lại!" Con mắt Nam Cung Nguyệt Bân như muốn nứt ra, tiếng rống giận buồn bã vang lên, thân thể hắn chợt lóe, một bàn tay lạnh lẽo nắm giữ chiếc cổ nhỏ yếu của Ninh Thanh Phong, năm ngón tay từ từ dùng sức.
Vì sao phải như thế?
Đáy lòng Nam Cung Nguyệt Bâm không ngừng cất lên câu hỏi, vì sao không phái người vào cung thông báo cho hắn? Có lẽ hắn còn có thể cứu vãn trở lại.
Mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ Nam Cung Quân Hạo quyết tâm muốn vây khốn hắn trong cung, không cho hắn có cơ hội có thể trốn thoát, nhưng mà giờ phút này, hắn chỉ có thể cho răng Ninh Thanh Phong cố ý làm như vậy mới có thể không khiến nội tâm đau đớn kịch liệt!
Tiểu Tiểu, cuối cùng nàng cũng thuộc về người khác. Chúng ta, cứ như vậy khó có thể trở lại như lúc ban đầu.
Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng thật nhẫn tâm!
"Khó có thể….đến gần…" Giọng nói Ninh Thanh Phong khàn khàn không ngừng, ngay cả khi sức mạnh trên cổ khiến nàng khổ sở không chịu nổi, nàng lại không phản kháng chút nào.
Sẽ phải chết như thế sao? Trong lòng Ninh Thanh Phong than nhẹ, định mệnh thật thích trêu đùa, không ngờ có một ngày nàng lại chết trên tay của chủ tử…
Hồi tưởng lại xung quanh biệt việt Ly vương đầy rẫy tai mắt, từ lúc bọn họ tiến vào biệt việt đã sớm bị theo dõi, chỉ là, đối với lần đột nhập này của họn họ, ám vệ không ngăn cản lại, nhưng từ tận đáy lòng nàng hiểu, nếu các nàng có chút động tĩnh khác thường, kết quả chắc chắn sẽ là giết ngay tức khắc!
"Phụt…"
Cuối cùng Nam Cung Nguyệt Bâm không áp chế được khí huyết sôi trào trong ngực, một ngụm máu tươi trào ra. Bàn tay nắm chặt cổ Ninh Thanh Phong bỗng chốc vô lực rũ xuống.
Sao lại thế này!
Nam Cung Nguyệt Bân oán hận che ngực, hôm này, ngay cả nghĩ đến nàng cũng là xa xỉ với hắn.
Nam Cung Nguyệt Bân cười đến cực kỳ đau khổ, cũng đúng, Tiểu Tiểu không chọn hắn là sáng suốt, thân thể hắn tan hoang như vậy, sao có thể cho nàng một tương lai tươi sáng đây.
Ninh Thanh Phong giữ lại được tính mạng, còn chưa kịp lấy hơi, chỉ thấy trong chớp mắt sắc mặt Nam Cung Nguyệt Bân hoàn toàn thay đổi, hơn nữa bước chân lảo đảo một mình đi vào trong viện.
"Chủ tử, không cần suy nghĩ nữa, thân thể là quan trọng nhất." Ninh Thanh Phong liền vội vàng tiến lên vịn thân thể không ngừng lay động của Nam Cung Nguyệt Bân, cố nén kích động muốn kho khan, khàn giọng khuyên nhủ.
Nàng vẫn nhớ như in dặn dò của Mục Trạch Dương, nếu Nam Cung Nguyệt Bân không thể khống chế tâm trạng bất ổn, đừng nói đến việc bệnh tình sẽ nặng thêm, thậm chí còn có thể mất mạng!
"Cút ngay!" Nam Cung Nguyệt Bân đột nhiên hất cánh tay Ninh Thanh Phong ra, híp hai mắt, lớn tiếng cảnh cáo, nói: "Ngươi được chạm vào người của Bổn vương sao?"
Hắn Nam Cung Nguyệt Bân không yếu ớt như vây!
"Ôi, sao lại thế này? Lão nhân ta mới một đêm không thấy ngươi, sao ngươi lại biến mình thành dáng vẻ nửa sống nửa chết thế này?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...