Editor: Tư Di
Dạ Nguyệt Ly không biết Mộ Dung Tiểu Tiểu có nên cảm ơn Nam Cung Nguyệt Hiên hay không, nhưng hắn luôn biết mình rất muốn giết Nam Cung Nguyệt Hiên. Tên đầu sỏ chết tiệt làm ra chuyện này không phải là Nam Cung Nguyệt Hiên sao? Ai bảo hắn không nhẫn nhịn chờ đợi đã vội vàng muốn làm trữ vị*? Nếu không vì hắn làm điều thừa, thì cái tên Việt Bân gì đó đâu có “xuyên không” đến nhập vào Nam Cung Nguyệt Bân. Tự nhiên khiến hắn có thêm một tình địch.
*trữ vị: vị trí vua tương lại
Chỉ là Dạ Nguyệt Ly không biểu lộ những ý nghĩ này trên mặt, có trời mới biết trong lòng hắn có nhiều lo lắng bất an, ngay cả khi biết Mộ Dung Tiểu Tiểu sẽ không thay lòng đổi dạ, nhưng Nam Cung Nguyệt Bân là một tình địch mạnh, lần trước tra được vài tư liệu tuyệt mật đủ để chứng minh Nam Cung Nguyệt Bân không phải là người đơn giản, tên tình địch này còn mạnh hơn tất cả những tên trong quá khứ, khiến hắn không thể không cẩn thận đối mặt, xử lý.
“Ngoan, đừng nghĩ những chuyện kia nữa, sư huynh nói rõ sự thật cho ngươi không phải để ngươi quan tâm những thứ này đến mức cơm cũng không ăn.” Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng xoay thân thể mềm mại trong ngực quay về phía mình, nhẹ nhàng nâng gương mặt của nàng lên, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mềm mại. Bây giờ mới bế ngang Mộ Dung Tiểu Tiểu lên đi về phía phòng ăn. Chớp mắt đã hết nửa ngày, hắn vẫn chờ nha đầu dùng cơm trưa với hắn.
“Không ngờ lưu lại độc tính mạnh như vậy…” Thật không biết mấy năm nay Nam Cung Nguyệt Bân chịu đựng như thế nào mà có thể trụ được đến giờ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn không hề nhận ra thân thể nàng lúc nàng đang trong ngực người khác, đang bị thị vệ ngoài sáng trong tối dùng ánh mắt cảm kích nghênh đón. Mọi người rối rít thở phào một cái, cuối cùng, họ không cần chịu đựng khí lạnh của chủ tử độc chết rồi, lại nói khí lạnh bao quanh cả người chủ tử khiến bọn họ thực sự chịu không nổi.
Thấy người trong ngực không yên lòng, Dạ Nguyệt Ly cúi đầu, hắn khẽ cắn một miếng lên gương mặt trắng noãn của Mộ Dung Tiểu Tiểu như để trừng phạt, rồi sau đó híp mắt cảnh cáo nói: “Còn nghĩ đến hắn, giờ ta liền muốn ngươi!”
Mộ Dung Tiểu Tiểu mím chặt môi, ngơ ngác nhìn Dạ Nguyệt Ly, rõ ràng gương mặt tuấn tú của hắn bao phủ ai oán, nhưng khóe môi lại mỉm cười khiến nàng nhìn thế nào cũng thành tà ác, nàng đột nhiên cảm thấy những lời nói này sao mà quen tai thế.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, đúng rồi, mấy ngày trước có nói rồi!
“Sư huynh! Hiện tại ta là vị thành niên! Ngươi làm vậy là tội phạm đó!” Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng chẳng quan tâm còn bị Dạ Nguyệt Ly ôm vào trong ngực, đột nhiên chuẩn bị nhảy xuống, nàng phải dạy sư huynh một khóa học thật tốt, ý tưởng như vậy của sư huynh là không đúng!
Theo thế kỷ hai mươi mốt, nhìn tự góc độ gen con người mà nói, chuyện phòng the quá sớm sẽ không tốt đối với việc sinh con trong tương lại, hơn nữa nàng vừa mới đến mười lăm tuổi.
“Nha đầu, dù sao ngươi cũng không chạy thoát được đâu, ngoan ngoãn chấp nhận đi.” Hai cánh tay Dạ Nguyệt Ly giam cầm chắc chắn, trưởng thành? Không phải thánh sau sao? Hắn biết nắm chắc cơ hội, lại không nhắm chắc thời gian ăn luôn người nào đó, hắn sẽ điên mất!
Ngày ngày ôm ôn hương nhuyễn ngọc, lại mỗi đêm đều khổ sở chịu đựng dục vọng sôi trào, cuộc sống như vậy đã quá lâu quá lâu rồi, thật vất vả mới chờ được đến hôm này nàng sắp cập kê, nàng cho là hắn sẽ bỏ qua cơ hội đụng ngã thật tốt này sao?
Hắn là quân tử, nhưng không phải là Liễu Hạ Huệ, cuộc sống hàng đêm phải tắm nước lạnh phải biến mất mãi mãi!
Nghĩ đến đây Dạ Nguyệt Ly nhìn người trong ngực, ánh mắt tràn đầy lửa nóng, tràn đầy bất lực.
Cũng không phải tư tưởng Mộ Dung Tiểu Tiểu bảo thủ, chỉ là trong lòng có chút khó có thể tiếp nhận. Giờ phút này, nàng hoàn toàn quên mất mấy ngày trước suýt chút nữa mềm lòng mà dâng hiến chính mình cho người ta…
Nhìn ánh mắt nóng bỏng kia, sắc mặt nàng thay đổi, vội vàng dùng tay che đôi mắt của người kia: “Không cho phép nhìn ta như vậy!”
“Nha đầu, sư huynh không nhìn thấy gì, mau bỏ tay xuống!” Hai tay ôm người, rõ ràng Dạ Nguyệt Ly không buông tay, vội vàng hoảng hốt kêu lên.
Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, đột ngột thu bàn tay trắng nõn về, cũng trong một giây đó thấy nơi đáy mắt đẹp như Hồng Bảo Thạch lóng lánh tràn đầy dục vọng thì giật mình biết mình bị lừa, không phải hắn không nhìn thấy mà là hắn còn đang suy nghĩ những thứ lung tung nào đó!
Mũi chân rơi xuống đất, trong mũi tràn đầy mùi thơm của thức ăn, lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới bất giác đến phòng ăn mà bọn hạ nhân đã sớm ở phòng ăn chờ, nhìn thấy Dạ Nguyệt Ly ôm người đi vào thì đồng loạt nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Dáng vẻ bước đi thở phì phì của Mộ Dung Tiểu Tiểu khiến Dạ Nguyệt Ly cúi đầu cười ra tiếng. Sau đó hắn cầm cái tay nhỏ bé muốn che mắt hắn kia kéo đến bên môi mình, hôn, trong ánh mắt hàm chứa dục vọng cùng kiên định, gần như khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu không có chỗ để trốn.
“Đừng, đừng nhìn ta như vậy…” Mộ Dung Tiểu Tiểu quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, chỉ cảm thấy cả thân thể nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt bao hàm ý nghĩ thâm ý trần trụi gần như khiến nàng không chống đỡ được, nàng thật sự có chút lo lắng, sợ hắn cứ kích thích như vậy mà muốn nàng, nhưng nàng còn chưa chuẩn bị xong.
Dạ Nguyệt Ly yên lặng không nói, từng ngón tay đan chặt vào tay nàng, đặt bàn tay ấm áp của nàng lên ngực trái của hắn rồi cũng làm tương tự đưa tay mình đặt lên ngực trái của nàng, hắn nhắm hai mắt lại, dường như muốn cảm nhận nhịp tim của nhau…
Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, không đợi nàng giãy ra, hơi thở của hắn và hô hấp của nàng như quyện vào nhau, gần trong gang tấc, nàng bị hắn mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực, theo đó thấy được dung nhan vô cùng anh tuấn, lúc này đôi mắt đỏ rực chậm rãi mở ra, đôi môi hắn nở nụ cười như có như không, dung nhan tuấn mỹ mê hoặc lòng người, giọng nói trầm thấp cực kỳ dễ nghe, hắn nói: “Cảm nhận được không? Nha đầu, chúng ta đều cần nhau!”
Hắn thu bàn tay về, ngón trỏ trêu đùa chiếc cẳm tinh xảo xinh xắn, chậm rãi bao phủ, đầu lưỡi nóng rực trằn trọc xâm nhập….
Khi nụ hôn sâu tưởng như hít thở không thông tạm thời kết thúc, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới nhìn rõ tròng mắt đỏ rực chứa đầy kiên định và thâm tình…
Dạ Nguyệt Ly dịu dàng dùng ngón tay vuốt ve cánh môi bị hắn hôn tới sưng đỏ, cười êm ái một tiếng: “Nha đầu, người thuộc về ta, ta không chỉ yêu ngươi, ta còn muốn ngươi gả cho ta, còn phải vì ta sinh con dưỡng cái, đời này, ngươi nhất định là của ta.”
Hắn cắn lấy bên tai nàng nỉ non nói nhỏ câu cuối cùng, bá đạo lại dịu dàng, lời nói giống như tuyên thệ lại giống như thổ lộ khiến nàng đỏ mặt, tim đập loạn, cảm thấy nghe cảm động muốn chết, trong nháy mắt đã khiến nàng chết đuối trong đó, không thể tự thoát ra…
“Nha đầu, yêu ta không…” Giọng nói trầm thấp vang lên lần nữa hướng dẫn từng bước, mang theo mục đích rõ ràng.
Tròng mắt trong suốt như lưu ly của Mộ Dung Tiểu Tiểu đã sớm mất đi tiêu cự, chỉ có thể ấp úng đáp lại: "Yêu…"
Hô hấp Dạ Nguyệt Ly nóng bỏng và nặng nề, đôi mắt đỏ rực càng lúc càng sâu thẳm, có cái gì đó đang mãnh liệt dâng trào, hắn nhỏ giọng, giọng nói giống như kìm nén: "Thật biết nghe lời…"
Còn chưa đầy một tháng nữa, hắn đang mong đợi nàng trưởng thành…
Ninh Thanh Phong ôm dược Mộ Dung Tiểu Tiểu chế tạm thời trong lòng chạy gần như trối chết, có một lần như vậy thật sự khiến nàng cho rằng nàng bị nàng ấy nhìn ra manh mối, thật may, từ vẻ mặt hơi ảo não đến xem của nàng ấy, hình như chỉ là vì đường đột đến nàng lại còn cảm giác có lỗi.
Mà vị Ly Vương gia lạnh lùng như băng đó, nếu không phải vì lúc trước đã biết hắn có ham muốn giữ lấy mãnh liệt với Mộ Dung Tiểu Tiểu thì nàng đúng là bị con mắt lạnh lẽo bén nhọn, kiên quyết vô tình kia dọa sợ, cho rằng hắn là người không có nhân tính.
Mấy lần Ly Vương muốn vào phòng dược mà không được, cuối cùng phải phái thuộc hạ đến coi chừng, là sợ nàng làm ra cử chỉ kích động nào đó?
Ai.., xem ra Ly Vương yêu Mộ Dung Tiểu Tiểu còn hơn cả trong tưởng tượng của nàng, một Vương Gia của một nước chịu đồng ý hứa trọn đời chỉ cưới một người, phải quý trọng bao nhiêu…
Con ngươi không sợ hãi của Ninh Thanh Phong thoáng qua tia lo lắng, vậy mà chủ tử của nàng còn muốn tranh đoạt? Cũng chỉ càng thêm đau xót thôi…
Nhưng nghĩ tới Thần Phong lão nhân cũng muốn tới kinh thành Nam Dục, nhất thời Ninh Thanh Phong mừng rỡ vô cùng, nàng muốn nhanh chóng bẩm báo tin tức tốt này cho Nam Cung Nguyệt Bân!
Mà khi nàng trở về Vương phủ thì lại giật mình khi Nam Cung Quân Hạo đến!
Nhìn Bân Vương phủ vẫn như bình thường, xem ra Đế Vương lén lút giá lâm.
Vì sao hắn chưa từng gặp Đế Vương lại có thể khẳng định như vậy? Trong đại sảnh, Nam Cung Quân Hạo một thân hơi thở nghiêm nghị ngồi trên vị trí chính giữa, mà Nam Cung Nguyệt Bân ngồi đàng hoàng bên cạnh.
Lông mi Nam Cung Quân Hạo nhíu chặt, ánh mắt sắc bén như ưng, giống như cực kỳ không hài lòng với việc Ninh Thanh Phong đột nhiên xuất hiện, Nam Cung Nguyệt Bân cũng không nói gì, chỉ nghiêng mặt nhìn thoáng qua rồi bưng tách trà trên bàn bên cạnh đưa lên khóe môi.
Ánh mắt Ninh Thanh Phong khẽ động, thu lại tất cả cảm xúc trong mắt, không kiêu ngạo, không tự ti, khom mình hành lễ: "Ninh Thanh Phong bái kiến Hoàng Thượng."
"To gan, thấy Hoàng Thượng lại không quỳ xuống!" Thái giám sau lưng Nam Cung Quân Hạo thấy mày kiếm chủ tử nhíu chặt, lập tức lên giọng.
Trong cặp mắt vô cầu không gợi sóng của Ninh Thanh Phong nhất thời xẹt qua tia chán ghét khó có thể phát hiện, Ninh Thanh Phong hắn chỉ lạy trời quỳ xuống đất quỳ chủ tử hắn, dù là Đương kim Hoàng Thượng thì thế nào, cũng chỉ là người xa lạ không chút liên hệ nào với hắn mà thôi.
Nam Cung Nguyệt Bân biết nhất định là trong lòng Ninh Thanh Phong không muốn, nhìn gương mặt hơi gầy gò của Ninh Thanh Phong, lông mi khẽ chớp, chợt ngước mắt lên nhìn bầu trời mờ mịt, hoảng hốt nói: "Lui xuống nghỉ ngơi đi, bệnh của Bổn Vương trị từ từ, không cần bôn ba khắp nơi."
Những lời này tuy là vì giải vây cho Ninh Thanh Phong nhưng cũng hiểu rõ hôm nay hắn đi nơi nào, Ninh Thanh Phong nghe không ra thâm ý trong lời nói, là thật tâm Nam Cung Nguyệt Bân cảm thấy không cần cho rằng bệnh của hắn quá mức khẩn cấp, hay là đang ám chỉ việc đi biệt viện Ly Vương là làm điều thừa?
Ánh mắt Ninh Thanh Phong khẽ lóe lên, thấy Nam Cung Quân Hạo vẫn chuyên chú đến tách trà trong tay, biết là ông không có ý định so đo với hắn việc bất kính, liền cúi đầu lui ra: "Đa tạ chủ tử thương cảm, thuộc hạ xin lui."
Ninh Thanh Phong lùi ra sau, lúc này Nam Cung Quân Hạo mới thả tách trà trong tay xuống, hắn không yên lòng hỏi lần nữa: "Bân, đây chính là du y* ngươi tìm thấy ở bên ngoài? Còn tốt hơn so với ngự y trong cung trẫm phái tới sao?"
*du y: thầy thuốc đi khắp nơi chữa bệnh
"Bẩm Phụ hoàng, ba năm nay đều là hắn vì nhi thần chưa bệnh, nhi thần cho là không có ai có thể quen thuộc bệnh tình của nhi thần hơn hắn." Nam Cung Nguyệt Bân ôn nhã trả lời, nhưng trong lòng cười châm chọc, ngự y trong cung? Bọn họ có thể nhìn ra độc trong người hắn hay không mới là vấn đề.
Nam Cung Quân Hạo gật đầu đồng ý, hắn khẽ nheo mày kiếm, chợt nhớ tới tám năm trước lúc Nam Cung Nguyệt Bân chợt cố ý yêu cầu chu du các nước thì hai người đã từng đối thoại:
"Vì sao khăng khăng muốn rời khỏi Nam Dục."
"Là tạm thời rời đi. Phụ hoàng, nhi thần không muốn mất công tốn sức điều tra chuyện trúng độc, nhi thần chỉ muốn thừa dịp còn trẻ ngao du thăm thú cảnh đẹp thế gian một lần, đợi nhi thần trở về chắc chắn sẽ gánh vác trách nhiệm thuộc về mình lần nữa."
......
Khi đó hắn chỉ có ba Hoàng tử, trong lòng hắn có lẽ hiểu rõ việc Nam Cung Nguyệt Bâm trúng độc có chút kỳ lạ nhưng hắn lại cố tình lơi lỏng điều tra, chỉ vì từ lâu trong Hoàng thất việc tranh đoạt vị vốn kịch liệt khác thường, nếu sinh mạng Nam Cung Nguyệt Bân không đáng lo ngại, nếu có thể đảm bảo huyết mạnh không bị hủy, tất nhiên hắn sẽ cân nhắc một lần, cho nên, hắn lựa chọn mặc kệ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...