Tôi và Tần Xuyên đáp chuyến bay ngày hôm sau về Bắc Kinh.
Trước khi đi, chúng tôi bỏ lại hết chỗ tiền mặt mà mình có cho nhà văn già, để ông quyên góp cho huyện An, cuối cùng cũng có tin tức về người nhà của ông, chỉ bị thương nhẹ không nghiêm trọng lắm, nhưng huyện An là huyện bị ảnh hưởng nặng nề nhất, khách sạn nhỏ chúng tôi ở mấy hôm trước bị sập một nửa, bà chủ thích đánh mạt chược và bắt chuyện với tôi bị kẹt ở trong, cuối cùng không cứu ra được.
Máy bay lên tới cao độ hơn mười nghìn mét, tôi lơ mơ chìm vào giấc ngủ, tai họa ấy giống một giấc mơ, lúc tỉnh lại tôi hoảng hốt nhìn sang ghế bên cạnh. Anh vẫn ở đó, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nghiêng đầu ngủ say sưa, tự nhiên dựa vào vai tôi. Tôi yên tâm, nghĩ từ nay về sau cuối cùng chúng tôi cũng có thể ở bên nhau rồi, lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc xưa nay chưa từng có.
Sau này Tần Xuyên kể, nghe xong những lời tôi nói với anh ở Thính Hải Đinh, cả đêm hôm ấy anh không ngủ, anh nghĩ phải có một quyết định nào đó. Dằn vặt mấy ngày, anh cũng gọi điện cho Vương Oánh. Tần Xuyên thật thà kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra trong mấy năm nay, và suy nghĩ của anh. Vương Oánh khá bình tĩnh, kết thúc tình yêu của chính mình mà cô ấy thậm chí còn bình tĩnh hơn khi biết tin tôi và Dương Trừng chia tay, chỉ bảo “Biết rồi”. Tần Xuyên nói, giữa anh và Vương Oánh giống bạn làm ăn hơn là tình nhân, người góp vốn tốt nhất, người hợp tác ăn ý nhất. Bên nhau bao nhiêu năm, bản thân hai người ngầm thừa nhận điểm này, và tìm được cách thích hợp nhất để bên nhau, và mối quan hệ đó sẽ không vì vai trò của họ thay đổi mà thay đổi. Dù anh ấy và Vương Oánh, hay tôi và Vương Oánh, gạt bỏ sang một bên những tình cảm ngoài lề mà số mệnh an bài cho chúng tôi, thì thứ mãi mãi không bao giờ thay đổi chính là điểm xuất phát của cả ba: Chúng tôi là bạn thân.
Không thương cảm và gượng gạo như trong tưởng tượng của tôi, bạn bè đón nhận việc chúng tôi yêu nhau rất tự nhiên, giống như đó là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vậy.
Chị Tần Thiến sau khi biết chuyện đã không nương tay mà cho Tần Xuyên một trận, lấy đó là lời cảnh cáo để anh phải tốt với tôi mãi mãi. Tần Xuyên bị chị ấy đánh cho không dám cãi, chỉ biết ngồi một bên quay cuồng. Em gái Tiểu Du thì ngồi gian tà kiếm lợi từ tình yêu của chúng tôi, nhìn nó và Tần Xuyên chạm tay nhau tôi có cảm giác mình vừa bị bán đứng. Bố mẹ tôi thì rất kinh ngạc, không hiểu và có chút bất an, còn bà nội luôn coi trọng học vấn của tôi thì một mực im lặng, khiến tôi có cảm giác lần sau Tần Xuyên muốn bước chân vào tiểu viện e rằng sẽ khó khăn.
Từ Lâm thì bảo, từ lâu cậu ấy đã cảm thấy Vương Oánh và Tần Xuyên không hợp, Vương Oánh thì hiểu khỉ gì về tình yêu, bảo họ yêu nhau thà rằng nói họ yêu tiền còn đúng hơn. Na Na vui sướng gửi tin nhắn chúc mừng dài dằng dặc, cô ấy bảo thật làm khó cho chúng tôi phải vờ vịt lâu như thế, rõ ràng hồi mới vào đại học, cô ấy khẳng định người mà ngày nào cũng gọi điện cho tôi rất đúng giờ đó chính là bạn trai của tôi, thế mà tôi còn già mồm không thừa nhận, kết quả chứng minh chúng tôi đã lãng phí những năm tháng đẹp đẽ nhất, làm mất thời gian của đối phương. Thiên Hỉ vẫn đang bận rộn điên cuồng, tôi không nhất định phải kể với cô ấy, nhưng có gọi điện cho anh Tiểu Thuyền. Dù là lúc nào, đối với tôi mà nói anh ấy luôn là một người đặc biệt.
“Thật tuyệt.” Anh Tiểu Thuyền cười, “Kiều Kiều, Xuyên Tử nhất định rất yêu em, từ hồi còn nhỏ cậu ấy đã không rời em nửa bước rồi.”
“Hồi ấy cậu ấy thích bắt nạt em thì đúng hơn…”
“Kiều Kiều, cậu ấy đối với em tốt nhất mà.”
“Anh Tiểu Thuyền cũng tốt với em.” Tôi làm nũng.
“Đúng vậy, nhưng không giống nhau. Anh hi vọng em có một cuộc sống tốt nhất, và Tần Xuyên có thể làm được điều đó.”
“Ừm, cũng phải.”
“Kiều Kiều, chúc em hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh Tiểu Thuyền.” Tôi cười, anh ấy mãi mãi không biết, hình ảnh của anh ấy từng lưu trong ký ức thuở thiếu thời của tôi rất nhiều rất nhiều năm, là mộng tưởng tươi sáng nhất của tôi khi ấy, khiến tôi còn tưởng anh là danh từ “hạnh phúc”.
Tần Xuyên vẫn hằng ngày đến tòa soạn đón tôi tan làm, tôi nói với chị Trương, “Anh chàng A4” đã chính thức trở thành bạn trai tôi. Chúng tôi vẫn giống như trước kia, anh chê bôi tôi ăn nhiều, còn tôi mắng anh thô lỗ. Nhưng khi anh phanh gấp liền giơ cánh tay ra chắn cho tôi như một phản xạ tự nhiên, khi tôi vặn nắp chai nước sẽ phát hiện nó đã được vặn ra từ bao giờ, khi anh cằn nhằn bằng vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn khoác túi cùng tôi đi shopping, buổi tối chạy tới nhà tôi chỉ để mang đồ ăn cho tôi, khi đi giữa dòng người anh nắm chặt tay tôi, tất cả mọi hạnh phúc đều về đúng vị trí vốn có của mình.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường ở lì trong cửa hàng bánh ngọt của anh, Đại Long theo lệ cũ vẫn làm cho tôi một miếng bánh ga-tô loại lớn. Qua ô cửa kính, tôi có thể thấy Tần Xuyên đang giới thiệu đồ nội thất cho khách. Lần đó gặp phải khách hàng vừa khó chiều lại lắm chuyện. Bọn Tần Xuyên tổ chức chương trình khuyến mại, mua đồ nội thất được tặng một con rùa tai đỏ, vị khách ấy sau khi lựa chọn chán chê mặc cả lên xuống, lại hỏi rùa tai đỏ có thể sống bao lâu, Tần Xuyên trả lời một câu bất cần: Đủ lâu để tiễn anh đi. Kết quả vị khách đó làm ầm lên, Tần Xuyên cũng nổi điên, chính mắt tôi nhìn thấy anh xé vụn đơn đặt hàng mà ông khách kia vừa viết xong tại trận, bộ dạng hung hăng như muốn nói không bán nữa, khiến tôi cười không nhặt được mồm.
Đại Long đến ngồi truớc mặt tôi, “Đại ca là thế, từ nhỏ tới lớn chẳng thay đổi gì.”
“Đây là vấn đề gen di truyền… cả đời này anh ấy cũng không thay đổi.” Tôi lắc lắc đầu, bên ngoài khách hàng đang làm ầm ĩ khiến chị Tần Thiến phải ra mặt, chị ấy vung tay cho Tần Xuyên một cái đập vào gáy, sau đó gọi bảo vệ kéo vị khách đang gào ầm lên đòi kiện tụng ra ngoài.
“Cả việc thích cậu nữa cũng không thay đổi.”
“Đủ rồi đấy, có bao nhiêu bạn gái như thế.” Tôi hừ một tiếng.
“Thực ra tôi có lẽ là nguời đầu tiên biết đại ca thích cậu, thậm chí còn biết truớc cả cậu và đại ca.”
“Tại sao?”
“Còn nhớ lá thư tình mà cậu nhận đuợc hồi cấp II không? Tôi viết lá thư ấy.”
“Nhớ nhớ! Đại Long khi ấy cậu thật ngây thơ!” Tôi cuời hi hi vỗ vai Đại Long.
“Hôm đó cậu không đến, nhưng đại ca kéo tôi đến đấy rình.”
“Cái gì? Sao tôi không biết?”
“Sao anh ấy dám cho cậu biết. Nói thực thì, tôi chưa thấy anh ấy nghiêm túc như vậy bao giờ, cuối tháng Mười hai trời rất lạnh, vậy mà anh ấy cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngồi đúng ba tiếng đồng hồ! Trong lúc ngồi đợi, anh ấy luôn mắng chửi không ngớt, bảo nếu thằng nhãi kia mà dám đến anh ấy sẽ đánh cho một trận, khiến mỗi lần nghĩ về Tạ Kiều sẽ cảm giác như gặp phải ác mộng.”
“… Bạo lực…”
“Lúc ấy tôi ngồi bên cạnh bất lực nghĩ: Chẳng đợi được hắn đến đâu. Rồi vừa thấy may mắn khi nghĩ, cũng may không cho anh ấy biết chuyện này, nếu không nhất định sẽ bị anh ấy đánh chết…và trong lúc ngồi chịu đói chịu rét, tôi đột nhiên nhận ra, tại sao nguời khác thích cậu mà anh ấy lại cáu giận như thế?”
“Đúng vậy!”
“Bởi vì anh ấy thích cậu, ngay cả bản thân anh ấy cũng không biết mình đã yêu cậu sâu sắc đến mức nào.”
“Xì.” Tôi hút trà sữa chùn chụt, không nhịn được mà phì cuời.
“Mấy hôm sau anh ấy còn liệt kê ra vài đối tuợng tình nghi, bảo tôi đi điều tra tất cả những anh chàng nói chuyện với cậu…”
“Không phải chứ…”
“Ừ, khi ấy còn cho mấy kẻ không liên quan ăn đòn cơ…”
“Thật đáng sợ…”
“Chuyện này bí mật nhé! Không được cho anh ấy biết nếu không tôi sẽ bị giết thật đấy.”
“Biết rồi biết rồi.”
“Kiều Kiều, đối tốt với đại ca nhé.”
“Cậu cũng thật là! Không thể vì mối tình đầu bi thảm là tôi đây mà nhất quyết không có bạn gái đấy chứ?”
“… Tôi có bạn gái rồi mà…”
“Hả?!” Tôi kinh ngạc reo tuớng lên, Đại Long gọi cô nàng béo mập đang làm bánh ga-tô ở phòng bếp ra, hai nguời ngọt ngào nắm lấy tay nhau truớc mặt tôi.
“Đại Long! Đuợc đấy! Rất tốt!”
“Cũng thuờng thôi.” Đại Long ngượng ngùng cúi đầu.
“Nếu chị đừng suốt ngày ăn miếng bánh to như thế thì còn tốt hơn.” Cô bé đứng bên cạnh cằn nhằn.
Tôi ngẩn ra, sau đó cả ba phá lên cuời vui vẻ.
Tần Xuyên ở đằng xa nghi hoặc nhìn tôi, dùng khẩu hình hỏi gì đó, tôi vẫy vẫy tay với anh, ý là không có chuyện gì đâu làm việc đi, Tần Xuyên tức tối đi về phía chúng tôi, nhưng vừa đi đuợc hai bước đã bị chị Tần Thiến túm cổ lôi lại.
Chúng tôi cười còn to hơn.
Tôi thấy Ngô đại tiểu thư nói rất đúng, tôi thật sự là một người rất may mắn.
Gần muời giờ tối Từ Lâm gọi điện cho tôi, chuyện này kể ra cũng lạ.
Mặc dù hồi đại học chúng tôi ngày nào cũng gặp mặt nhau, có thể dễ dàng đọc thuộc số điện thoại của nhau, buổi tối mua đồ ăn đêm cũng nhắn tin hỏi xem muốn ăn gì. Nhưng giai đoạn truởng thành, quan hệ mật thiết này dần dần bị công việc cắt đứt. Bình thuờng tôi liên lạc với truởng phòng Chu và chị Trương còn nhiều hơn là với bạn bè. Nhưng dù tôi và bọn Từ Lâm có ít liên lạc với nhau thì cũng là bạn, và có chuyện trò hỏi han bọn chị Trương nhiều tới đâu thì quan hệ cũng chỉ là đồng nghiệp. Tình cảm giữa con nguời với nhau rất phức tạp, tiếp xúc với nhau bao giờ cũng lấy mối quan hệ đuợc xây dựng ngay lúc ban đầu làm chuẩn, trừ phi phát sinh chuyện yêu đuơng, còn nếu không rất khó vượt qua được chướng ngại quan hệ xã hội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...