Ngày Bảo Gia quay về Canada tôi và Tần Xuyên cùng đi tiễn, trước lúc qua cửa kiểm soát cô ta không kìm nén được mà bật khóc, ôm chầm lấy Tần Xuyên lần cuối cùng. Bảo Gia nói rất to: “Tần Xuyên, cố lên!” sau đó, cô gái Đài Loan ngọt ngào, yêu kiều quay người bỏ đi.
Trên đường về, Tần Xuyên chậm rãi kể cho tôi nghe chuyện giữa cậu ta và Bảo Gia. Tần Xuyên bảo, thực ra Bảo Gia rất tốt, trong những ngày cô đơn nhất ở Canada, cô ta đã giúp đỡ cậu ta, vì vậy cậu ta rất biết ơn, khi cô ta thổ lộ tình cảm, cậu ta cũng không từ chối, nhưng về sau phát hiện, kiểu đàn ông mà Trần Bảo Gia muốn, cậu ta không làm được. Tôi hỏi, Bảo Gia thích kiểu đàn ông thế nào, Tần Xuyên ngập ngừng nói, kiểu có thể ở lại Canada định cư, nhưng khi ấy cậu ta lại một lòng một dạ chỉ nghĩ cách làm sao để quay về. Cậu ta không nhắc đến bức ảnh, tôi cũng không nhắc.
Sau đó, Vương Oánh gọi điện cho Tần Xuyên, cô ấy nói nằm viện mãi chán phát điên rồi, nhất định đòi xuất viện, bảo Tần Xuyên lén tới đón cô ấy. Vậy là chúng tôi chia tay nhau giữa đường, tôi về trường, Tần Xuyên đến bệnh viện. Lúc nói lời tạm biệt, cả hai chúng tôi đều hít một hơi rất sâu. Khi ấy tôi nghĩ, cứ vậy đi, xin cậu hãy thật hạnh phúc nhé, tôi là bạn thân nhất của cậu.
Chuyện Vương Oánh và Tần Xuyên yêu nhau không khiến mọi người bàn tán nhiều, bởi vì bọn họ vẫn như thế, cùng nhau chăm chỉ nhập hàng, bàn chuyện làm ăn, chỉ có điều giờ thêm một gạch đầu dòng nữa: Yêu đương.
Từ Lâm rất băn khoăn trước việc Vương Oánh tự ý có bạn trai, khiến cả phòng chúng tôi giờ chỉ còn mình cô ấy là độc thân. Khi Vương Oánh quay lại trường, chủ đè tám của chúng tôi buổi tối hôm ấy là tại sao phải yêu.
Thiên Hỉ nói: “Thích một người, muốn được ở bên người đó mãi mãi.”
Tôi bảo: “Mình vẫn chưa hiểu tại sao, nhưng khi hiểu thì bản thân mình cũng đang yêu rồi.”
Vương Oánh lại nói: “Chẳng tại sao cả, yêu thì yêu thôi.”
Từ Lâm không phục: “Chẳng phải cậu từng nói, tình yêu thười sinh viên đa số đều rất vô nghĩa à?”
“Đúng vậy.” Vương Oánh lật người, “Nhưng làm gì có ai lúc nào cũng phải sống có ý nghĩa, chỉ cần thú vị là được rồi.”
Tôi đang suy nghĩ về lời của Vương Oánh thì Na Na gõ cửa phòng. Vương Oánh và Từ Lâm đều nằm giường dưới, nhưng những việc mở cửa hay nghe điện thoại Vương Oánh không bao giờ chịu làm, Từ Lâm bực bội lăn người xuống giường, mở cửa bảo: “Không có đồ ăn vặt, ngủ cả rồi, Vương Oánh đang ở trong phòng vì vậy cậu cũng không thể lén dùng đồ cá nhân của cậu ấy, quay người về được chưa?”
Na Na đẩy Từ Lâm chen vào trong, một tay cầm đèn pin, một tay cầm bộ bài, thần bí nói: “Mau dậy đi! Dậy cả đi! Hi hi, bói toán siêu chuẩn đây, mình vừa học được!”
Tôi vừa nghe đến xem bói thì lập tức trèo từ trên giường xuống. Hồi nhỏ, sau khi nhìn thấy ảo ảnh về ông Tương quân và ngô đại tiểu thư, tôi vô cùng hứng thú đối với những hiện tượng siêu nhiên, bói toán… thường bị bọn họ cười trêu, bảo ở cùng tổ phù thủy với Na Na. Thiên Hỉ vốn lười chẳng muốn dậy, nhưng nghe thấy Na Na bảo lần này bói nhân duyên, thế là cũng lập tức xuống giường. Vương Oánh và Từ Lâm đều chẳng mấy hào hứng, nhưng Na Na sống chết kéo dậy bằng được.
Năm người chúng tôi ngồi lại thành một vòng tròn, Na Na rất thành thạo, chuyên nghiệp châm một ngọn nến, sau đó bảo mỗi người chúng tôi tráo bài ba làn, rồi cô ấy lẩm bẩm như đọc thần chú, nhắm mắt chắp tay rất thành tâm, chúng tôi nghe không rõ cô ấy đang nói gì, lại không thể cắt ngang bởi như thế mất thiên. Na Na đưa cho chúng tôi mỗi người một quân bài, bảo chúng tôi áp vào vị trí trái tim, sau đó lần lượt lật ra.
“Của Na Na là Át bích, Vương Oánh là 2 tép, Từ Lâm là Q rô, Thiên Hỉ là K rô, còn tôi là 9 cơ.
Hoàn tất thủ tục, Na Na cũng thấy nhẹ nhõm hơn, cầm quân bài của mình lên hét lớn: “Thật quá chính xác! Quân bài của mình to nhất vì vậy sau này mình sẽ là người kết hôn sớm nhất trong cả bọn! Vừa rồi bốc bài bên phòng mình, mình cũng bốc được quân to nhất, các cậu xem đi! Lời nguyền của người Maya thiên chưa!”
“Thế còn mình?” Tôi cầm quân 9 cơ áp sát tới trước mặt Na Na.
“Quân bài của cậu to thứ hai, nhưng nhìn thì cũng không phải dạng sẽ kết hôn sớm, mà phòng các cậu làm sao thế, định kết hôn muộn tập thể à?”
“Không phải xếp từ to tới bé à? Thế thì Q và K của bọn mình phải to nhất chứ!” Từ Lâm cầm quân bài của mình và Thiên Hỉ lên kháng nghị.
“Bích cơ tép rô, các cậu cơ là nhỏ nhất.” Na Na xua tay.
“Nói như vậy thì, cậu là người đầu tiên kết hôn, sau đó Tạ Kiều, mình, Từ Lâm, cuối cùng mới đến Thiên Hỉ?” Vương Oánh cười nhạo ném quân bài sang một bên, “Thật chẳng chính xác gì cả!”
“Đúng thế! Thiên Hỉ còn xếp sau mình đây này? Sao có thể chứ!” Từ Lâm cũng bĩu môi.
“Thế thì sao, ngộ nhỡ đúng.” Na Na vẫn nói cứng.
“Ngộ nhỡ cái mông ấy, nói cho cậu biết, mình không có ý định kết hôn.” Từ Lâm chui về giường.
“Bây giờ không, nhưng ai biết sau này cậu có người trong mộng thì khó nói. Nhìn Vương Oánh ấy, còn kêu không tốn hơi sức đi yêu đương kia kìa, chẳng phải giờ đang yêu Tần Xuyên à?” Na Na tức tối.
Cô ấy vẫn luôn kêu ca việc cuộc đời mình phải chịu cú sốc đúp từ chính những người bạn. Lần đầu tiên là vì tôi và Dương Trừng, lần thứ hai lại là vì Vương Oánh và Tần Xuyên, có điều chúng tôi chẳng ai lo cho cô ấy, bởi nghe nói cô ấy đã có mục tiêu mới.
“Nhưng bảo Thiên Hỉ là người kết hôn cuối cùng mình không tin.” Tôi lắc lắc đầu, “Đúng không Thiên Hỉ, cậu đã có kế hoạch gì chưa, bao giờ kết hôn?”
“Chưa, nhưng mình cũng sẽ không lấy chồng muộn, nếu Tiểu Chu đồng ý lấy mình, tốt nghiệp xong bọn mình sẽ đăng ký.” Thiên Hỉ thẳng thắn.
Na Na đầu trò, chúng tôi cũng treo ghẹo Thiên Hỉ theo, cho tới khi quản lý ký túc gõ cửa, Na Na mới lén lút về phòng 214. Tối ấy tôi nghĩ mãi, sau này tôi sẽ lấy ai, cùng ai sống trọn đời trọn kiếp, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn chưa nghĩ ra được đáp án. Dương Trừng là bạn trai của tôi, nhưng chúng tôi có lẽ sẽ không đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, Tần Xuyên sẽ bên tôi mãi mãi, nhưng từ đầu tới cuối cậu ta lại không phải là bạn trai tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...