CHUYỂN NGỮ: NHIÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
…
Từ Gia Diễn trở về nhà vào lúc gần 11 giờ. Anh tuỳ tiện lấy một áo T-shirt từ trong ngăn kéo rồi mang vào phòng tắm.
Anh tắm rửa xong đi ra, ngồi xuống lau tóc ở mép giường. Tựa như chạm phải cái gì đó rất mềm mại, anh quay đầu nhìn lại thì thấy trong chăn mềm có một cái đầu của cô gái nhô lên, tóc dài lộ ra, chăn đắp tới tận trán. Có lẽ lúc nãy đã đè lên cô làm cho Tô Trản tỉnh dậy, dụi mắt một cái, từ trong chăn chui ra, “Anh về rồi à?”
Từ Gia Diễn: “Em không về sao?”
Cô xoa xoa tóc, từ trong chăn bò ra ngoài, “Em mệt quá nên nằm một lúc…”
“Ăn không?”
“Ăn.” Cô cố gắng tránh anh, từ trên giường đi xuống, “Em về trước.”
Từ Gia Diễn ném khăn lông sang một bên, kéo tay cô, đem cô trở lại ngồi vào trong lòng anh. Tóc anh chưa lau khô, từng giọt từng giọt nhỏ nước xuống.
Anh giữ cô trong ngực mình, cằm để lên bả vai nhẹ nhàng chà xát cổ của cô, cười nói: “Em giận à?”
“… Không.”
Câu nói của cô nghe qua có một chút không được bình thường.
Trầm Mộng Duy mới vừa đến tìm anh, thông báo chuyện Điểm Mao bị bệnh, không biết người nào cho nó ăn cái gì ở bên ngoài mà bụng không được tốt, mấy ngày bụng bị đầy ở trong bệnh viện thú cưng hai ngày.
Điều trị hai ngày, dạ dày tốt lên nhưng chưa phải là tốt nhất. Cả ngày nó nằm quấn đầu lại, thở thoi thóp.
Trầm Mộng Duy chạy đến tìm anh, đoán chừng là nó muốn anh.
Quả nhiên, anh vừa xuất hiện cả người cũng hưng phấn theo, luôn quấn quýt vòng quanh anh.
Trầm Mộng Duy nói: “Hai ngày nay không biết có chuyện gì mà nhìn nó trông có vẻ không được tốt lắm, có lẽ nó cảm thấy đã bị anh bỏ vì lâu rồi anh không tới thăm nó.”
Anh nuôi chó, chính anh cũng biết rõ.
Tiểu tử này tinh thông đấy.
Anh vỗ vỗ đầu nó, nói với nó rằng mấy ngày nữa sẽ đón nó trở về.
Quả nhiên nó rất vui.
Thấy nó cả người cúi gằm xuống giống như bị bệnh, anh không biết phải làm sao, đành sờ đầu nó trong một giờ liền.
Cho đến khi nó ngủ, anh lại lập tức chạy về, vốn tưởng cô đã trở về nhà mình.
Khi anh thấy cô, có một phút giây xao lòng không thể chối cãi, lúc đó trong lòng anh vô cùng thoả mãn, như đã bù lại quá khứ hai mươi mấy năm trống không của mình.
Miệng cô cứng rắn: “Không.”
Anh ngồi ở mép giường, còn Tô Trản ngồi trong lòng anh. Anh vùi vào đầu cô và nhẹ nhàng ngửi một cái: “Em tắm rồi?”
Đây đúng là mùi dầu gội của anh.
Tô Trản né tránh, “Đừng, ngứa…”
Anh cố ý hà hơi, “Ở đâu?” Hơi thở dần dần đi xuống, dọc theo xương sống trên lưng cô. Cách một tấm vải mỏng, cọ xát, “Ở đây?”
Cả người Tô Trản run lên, mũi chân kéo ra, cả người căng thẳng.
Anh trực tiếp ôm cô lên giường. Toàn thân cô đã ở trên giường, cô nằm ngang, mái tóc dài tản ra. Hai tay anh đặt ở hai bên vai của cô, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô.
Tô Trản nhắm mắt, nhìn ra cửa sổ.
Từ Gia Diễn mặt mang ý cười, cúi đầu hôn cô một cái, sau đó kéo đường hôn xuống trán… mắt… mũi…. Đến tai, anh ngừng lại một chút, bên tai đều là hơi thở của anh. Một giây sau, anh ngậm vào, hạ thấp giọng khiêu khích: “Em thật sự tức giận à?”
Vào lúc đó, không cho phép mình run rẩy, cô đưa tay choàng lấy cổ anh, “Trầm Mộng Duy tìm anh?”
Anh vùi vào cổ cô, khẽ cắn một cái, dần dần đi xuống, đến chỗ xương quai xanh liền dừng lại, nhẹ nhàng dán lên: “Ừ? Cô ấy?”
“Tụi anh đi đâu vậy?”
Anh cười, môi còn dán lên da thịt cô, “Trầm Mộng Duy chỉ là một đứa trẻ mà em cũng ghen sao?”
“Em chỉ lớn hơn cô ấy một tuổi.”
Giữa phụ nữ ** đôi khi thật đáng sợ.
“Thời gian này bận rộn nên để con chó cho Trầm Tinh Châu nuôi. Nó bị bệnh hai ngày nên Trầm Mộng Duy đến tìm anh, anh đi xem sao.”
Nàng vòng qua cổ anh, “Đem nó về đi, em có thể nuôi.”
“Không phải em sợ chó sao?” Anh chống hai tay nhìn cô.
“Thử một chút xem sao.”
…
Hôn môi sẽ khiến người ta sinh ra những suy nghĩ không chính đáng, đặc biệt là ở trên giường.
Trong mê loạn, Tô Trản rũ mắt xuống thấy dáng vẻ của mình lúc này, quần áo đã bị người đẩy lên một nửa, mặt liền đỏ bừng/
Từ Gia Diễn hôn đến một nửa, đem quần áo cô kéo xuống, sửa lại, “Ngủ ở đây với anh hay về?”
Không phải sao?
Tô Trản tiếc nuối lấy tay từ trên cổ anh thu lại, “Có thể ngủ chung với anh?”
Anh gãi đầu, ngồi dậy, “Ừ, nhưng anh còn phải lên game một lát đã.”
Tô Trản: “Vậy em cùng anh ngủ.”
Một tay anh đỡ giường, một tay xoa xoa tóc cô, “Em ngủ trước đi.”
“Tối nay anh chưa ăn gì phải không? Để em đi hâm nóng đồ ăn nhé?”
Từ Gia Diễn muốn nói rằng không có vấn đề gì cả, anh không đói bụng, nhưng lại sợ làm tổn thương sự nhiệt tình của cô, rốt cuộc là đồng ý.
Ai biết được, cô lại bưng ra một phần bít tết.
Anh có chút không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, “Em làm?”
“Không phải, em làm đều thất bại, đây là của nhà hàng.”
“…”
…
Từ Gia Diễn mới vừa lên game đã nhận được nhiều thư riêng.
“Lão đại, năm mới vui vẻ.”
“Lão đại, happy new year…”
“…”
Từ Gia Diễn thậm chí còn không nhắn lại, liếc nhìn đồng hồ, 23:58.
Thời gian lại qua thêm một phút.
Anh bỏ con chuột ra, hướng về phía một người ngoắc ngoắc tay.
Tô Trản ngoan ngoãn đi tới.
Anh kéo nàng ngồi trên đùi, đè xuống, ôm eo cô, thì thầm bên tai:
“Năm mới vui vẻ.”
Cô chủ động ngước mặt nghênh đón.
…
Cách lần hôn trước một tiếng.
Hai người lại hôn nhau và ở cùng một chỗ.
Chiến đấu kịch liệt.
Tô Trản trực tiếp bị anh đè lên bàn, đồ rớt đầy xuống đất. Anh cũng chẳng quan tâm, cứ hôn liên tiếp.
… Tô Trản lấy hai chân vòng qua eo anh.
Từ Gia Diễn tựa vào cổ cô, “Em không nghĩ tới hậu quả sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...