Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

CHUYỂN NGỮ:JUN

BIÊN TẬP:HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Tuy là Tết dương lịch nhưng Trầm Tinh Châu cũng cho nhân viên về sớm một giờ.

Trong một tiếng đồng hồ này, Tô Trản rất rảnh rỗi, cô không vội về nhà, tạm biệt Thịnh Thiên Vi xong cô đi đến khu thương mại cách Quang Thế một con phố, chọn tới chọn lui, rốt cuộc dừng lại ở một quầy chuyên bán đồng hồ nam.

Nhân viên bán hàng vui vẻ tươi cười, nhiệt tình giới thiệu cho cô những mẫu hàng mới của năm nay.

Tô Trản đi từng bước, từng bước một, ánh mắt lướt nhẹ qua những chiếc đồng hồ, cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại trên một chiếc đồng hồ cơ của Anh.

Dây đeo trơn rất đơn giản, bề mặt mượt mà trơn bóng, kim đồng hồ vẫn đang lưu loát nhảy từng giây.

Cẩn trọng và tỉ mỉ …. chỉ nhìn thoáng qua thôi cô đã nghĩ ngay đến Từ Gia Diễn.

Nó rất hợp với anh.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô như vậy, lập tức lấy chiếc đồng hồ kia ra khỏi ngăn tủ, tươi cười đưa cho Tô Trản: “Giờ của chiếc đồng hồ này rất chính xác, không thấm nước, chống sốc do va đập, là hàng cơ nhập khẩu.”

Tô Trản cầm lấy, lật qua lật lại xem, “Là đồng hồ cơ à?”

Nhân viên bán hàng nói: “Vâng, đồng hồ cơ được thiết kế theo phong cách Anh, mỗi ngày phải đeo khoảng mười tiếng trở lên thì thời gian mới chính xác được, hơn nữa không cần phải thay pin, chuyển động của dây cót kéo theo kim đồng hồ, hoàn toàn tự động chạy.”



Tô Trản về đến nhà thì thấy cửa nhà bên đang mở.

Cô cầm theo đồ ra ngoài, nhìn qua dò xét, sau đó nhìn thấy Mạnh Thần dẫm chân lên giày vừa đi ra, hình như tâm trạng anh ta không tốt lắm, đóng cửa “rầm” một tiếng, nhìn thấy cô cũng không chào hỏi gì.

Tô Trản bĩu môi, cũng không quan tâm đến anh ta lắm, chờ anh ta vào trong thang máy mới chuẩn bị qua thăm Từ Gia Diễn một chút. Cô vừa bước chân khỏi cửa thì thang máy lại một lần nữa mở ra, Mạnh Thần thò đầu ra từ bên trong gọi cô: “MA TÔ TRẢN!”

Một chân cô vừa bước ra lại rụt vào, thản nhiên quay đầu lại, “Gì cơ?”

Ánh mắt Mạnh Thần dừng lại trên chân cô, ngừng một chút, cười như không cười.

“Mặc dù tôi không rõ tất cả mọi việc, cũng không biết cô và lão đại có quan hệ gì, nhưng tôi hy vọng cô không tiếp tục gây chuyện làm phiền anh ấy nữa, hơn nữa gần đây lão đại cũng vì cô mà giảm bớt rất nhiều thời gian tập luyện, cô biết chứ?”

“…”

Tô Trản từ đầu đến cuối cũng chưa nói gì.

Mạnh Thần vẫn chưa đi, tay còn liên tục nhấn giữ cửa thang máy, nghỏ giọng nói thầm: “Khương Tâm Nhị cũng vì không muốn làm phiền đến các người.”



Cửa thang máy khép lại, cô đang đứng ngấp nghé giữa cửa, vừa lúc quay người muốn mở cửa thì Từ Gia Diễn cầm chìa khoá đi ra, anh mang một chiếc áo len, khoác chiếc áo lông,, nhìn thấy cô đứng ở cửa, sững sờ, “Về rồi à?”

Tô Trản gật đầu, vô thức đem cái túi to giấu ra phía sau, “Anh muốn đi ra ngoài sao?”


Từ Gia Diễn nhét chìa khóa xe vào túi quần, “Đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.”

“Đi đâu?”

Anh nói: “Căn cứ.”

Cô a lên một tiếng, “Vậy anh có ăn cơm tất niên không?”

Anh đột nhiên nhớ ra cô đã chuyển sang được vài ngày nay đã làm lộn xộn hết cả phòng bếp nhà mình, cười cười: “Em biết nấu cơm à?”

“Anh biết nấu không?”

Anh lắc đầu, nghiêm nghị nói “Không biết.” Thứ duy nhất anh biết làm là mì gói trứng gà, sau những đợt tập huấn thường xuyên ở nước ngoài.

Cô tiếc nuối nói: “Em cũng không biết.”

Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ giữa hành lang như thế, mấy giây sau mới cùng cười thành tiếng, cùng quay mặt đi hướng khác, lại thêm mấy giây yên lặng nữa, Tô Trản nói: “Em vào nhà làm thử một chút xem sao, nếu không thì từ giờ rề sau hai chúng ta sẽ chết đói mất, nhưng mà nhà em không có nguyên liệu, phải qua nhà anh nha.”

Từ Gia Diễn vuốt ve tóc cô, móc chìa khoá trong túi ra đưa cho cô, “Sau này sẽ lưu dấu vân tay của em vào.”

Tô Trản về nhà mình trước, đá rơi giày xuống, đi chân trần đến chỗ ghế sofa, nằm một lát, sau đó co hai chân, lấy điện thoại trong túi ra, mở WeChat.

Tối hôm qua cô vừa mới thêm anh vào danh sách bạn dù Từ Gia Diễn nói anh không thường xuyên dùng.

Đúng thật là anh không thường xuyên dùng, lúc cô kết bạn có thấy danh sách gợi ý của anh lên đến tận mấy ngàn, gồm có đoàn đội,   điểm đi vào liền gợi ý mấy ngàn điều vi tính gợi ý, hội nhóm có, cá nhân cũng có, còn có một số bạn bè khác, rất rất nhiều, anh chỉ đơn giản xem qua vài tên rồi đồng ý, phần lớn những người khác anh cũng chẳng muốn chấp nhận yêu cầu kết bạn.

Tô Trản cũng rất ít khi viết trạng thái, trung bình mỗi tháng chỉ đăng một bài, ảnh tự sướng rất ít, đa số những hình tải lên là những hình ảnh có ý nghĩa hoặc là hình trời sao trên biển rộng.

Từ Gia Diễn lướt lướt nhìn một lúc, cơ bản cũng hiểu rõ một chút, “Em thích đi du lịch à?”

Cô gật đầu: “Vâng.”

Hai người rất giống nhau ở điểm này, không nhiều bạn, cũng không muốn cập nhật trạng thái, trang cá nhân của Từ Gia Diễn rất sạch sẽ, cả một cái trạng thái cũng không có, nhưng bạn bè của anh lại hơn Tô Trản rất nhiều, khoảng bốn trăm người đều là những nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp, những nhóm người đó cũng thêm anh vào trong những hội nhóm nên tin mới của anh rất nhiều, WeChat lập tức thông báo “Tin Tin Tin”, vì vậy anh dứt khoát tắt luôn WeChat, bình thường cũng không mở.

Còn bạn bè của Tô Trản cũng tương đối ít, chưa đến năm mươi người, còn có một số là quảng cáo.

Bạn bè của cô thật ra cũng không nhiều, cô nhanh chóng tìm được chữ “P” trong danh sách bạn bè, nhìn ảnh đại diện của Từ Gia Diễn, ngay cả một cái hình đại diện cũng không có, đúng là cực kỳ sơ sài.

Vốn đã nghĩ ra một đoạn tin nhắn dài gửi cho anh, nhưng cuối cùng cô lại xoá hết, đổi lại là viết một trạng thái bày tỏ oán hận sâu sắc.

“Chao ôi – – ”

Trong cái bản tin chỉ lác đc vài người bạn của cô, một lúc sau đã có người bình luận dòng than thở u án kia.

Thành Tuyết: “Than thở cái gì? Lâu rồi cũng chẳng liên lạc với tôi, sự nghiệp cưa trai đã thành công chưa?”

Tô Trản trả lời: “Cũng … coi như là thành công đi.”

Ngay sau đó Thành Tuyết gọi một cú điện thoại cho cô, Tô Trản bị cô nàng tra hỏi cả nửa tiếng đồng hồ.


“Chính là tên hàng xóm của bà đó à?”

“Anh ta làm gì?”

“Có đẹp trai không?”

“Là người ở đâu?”

Tô Trản bị hỏi gì cũng đáp nấy:

“Ừ.” Được, là người có tiền.

“Game thủ.” Chậc chậc, chơi game mà còn có thể kiếm tiền, nhất định là làm việc không đàng hoàng rồi.

“Tôi cảm thấy anh ấy rất đẹp trai.” Phía trước còn thêm ba chữ “tôi cảm thấy”, cô dựa vào kinh nghiệm ngày trước, cơ bản đều là không đẹp.

“Là người bản địa.” Ừm, ít nhất anh ấy cũng không theo phong tục nào khác.

Hai người làm bạn với nhau đã lâu như vậy nhưng Tô Trản chưa từng nói chuyện bạn trai với Thành Tuyết bao giờ, lần này là lần đầu tiên, Thành Tuyết cũng không nhịn được cơn tò mò mà hỏi thêm vài câu. Vì vậy, hai người lại tiếp tục nấu cháo điện thoại cho đến khi Tô Trản liếc nhìn đồng hồ trên tường, “Thôi không tám chuyện với bà nữa, tôi đi nấu cơm đây”.

Câu này cũng làm Thành Tuyết bị kích động, hét lên trong điện thoại: “F*ck, đại tiểu thư như bà mà cũng cải tà quy chính đi nấu cơm cho người ta hả? Tên con trai vi diệu nào thế? Sức quyến rũ của anh ta cao như vậy à? Làm thế nào mà bắt bà vào khuôn khổ được thế???”

Hì.

Cô tự nguyện.

Cô tự nguyện bị Từ Gia Diễn ép buộc như thế, chính là tự nguyện.

Trong đầu Thành Tuyết vẫn như có pháo nổ đùng đùng, Tô Trản cúp điện thoại, nhưng sau đó phát hiện trạng thái lại có thêmvài cái bình luận, lại lướt lướt một chút, đến khi chuẩn bị đặt điện thoại xuống, liền nhìn thấy một thứ,

Ấy – –

Chờ một chút.

Cái gì thế này.????

Liên tục gởi bốn dấu chấm hỏi.

Từ Gia Diễn ngồi họp ở căn cứ, lúc chán mới đem điện thoại ra mở WeChat xem, phát hiện cô gái nhỏ vừa đăng một trạng thái vô cùng rầu rĩ.

Lúc này tất cả mọi người đều cảm giác được áp lực phát ra từ phía lão đại.

Ngay sau cuối tuần thì vòng bán kết CPL sẽ diễn ra, hộ chiếu và vé máy bay đã chuẩn bị xong rồi, Đại Minh giờ vẫn đang còn bị cấm thi đấu nên thiếu mất một tay chủ lực, trong lòng Mạnh Thần khó chịu, vừa mới ở nhà Từ Gia Diễn về, hai người lại cãi nhau một trận vì Tô Trản, các đội viên khác thở cũng không dám ra tiếng, nghe lão đại phát biểu xong mới nghe Mạnh Thần phân tích chiến thuật.

Mọi người thật sự lo lắng.

Từ Gia Diễn ngồi trên ghế, ngửa mặt, biểu cảm vô cùng bực bội.


Lúc nhìn thấy cái trạng thái kia của Tô Trản, anh còn tưởng rằng cô gái nhỏ ở nhà buồn bực, thế nên mới không kiên nhẫn gõ nhẹ nhàng lên bàn.

Mọi người lại không dám thở mạnh.

Mạnh Thần rất khó chịu, kể từ khi con ma nữ kia xuất hiện, lão đại đã thay đổi hẳn.

Vì vậy, sau khi cậu ta bảo những đội viên khác tránh đi, hai người lại ầm ĩ với nhau một trận. Một đám người cùng với Đại Minh, đầu xếp cạnh đầu, toàn bộ áp sát trên cửa kính ở ngoài nghe lén.

Cách một tấm thủy tinh cũng có thể cảm giác được áp suất thấp đáng sợ từ bên trong.

Lão đại ở trong phòng,ngửa đầu ngồi trên ghế da, mặt không có cảm xúc nào khác.

Toàn bộ cuộc tranh cãi đều là Mạnh Thần chửi bới như một bà thím chanh chua, hết vò đầu lại đá ghế, cả người như sụp đổ.

Mạnh Thần quen lão đại lâu nhất, hai người hợp tác với nhau đã vài năm rồi, có đời nào thấy bọn họ mâu thuẫn gay gắt như thế này đâu, đội viên cũng bị bọn họ làm sợ hãi luôn.

Egg: “Anh Thần bị gì vậy? Tại sao lại gây gổ với lão đại chứ?”

Đại Minh suy nghĩ một chút: “Chắc là “tới tháng” thôi.”

“Hình như tôi có nghe con gái mỗi tháng đều…. gì gì đó…”





Cả phòng im lặng trong ba giây.

Egg đột nhiên hiểu ra: “Mạnh Thần và lão đại cùng thích một cô gái à?!”

Mọi người: Fck fck f*ck – –

So với việc sùng bái lão đại

Giờ phút này, bọn họ lại càng sùng bái Mạnh Thần dám cùng lão đại giành gái hơn

Thiệt là tò mò nha…

Vẻ mặt  ai cũng hưng phấn.

Chỉ có Đại Minh là không thể tưởng tượng nổi, lắc lắc đầu: Không thể  – –



Áp lực trong phòng họp rất lớn, xung quanh Từ Gia Diễn cũng phả ra khí lạnh.

Mạnh Thần đã giận đến đỏ mắt, “Em cảm thấy không lâu nữa anh sẽ muốn từ bỏ eSport.”

Anh nghiêng mặt, mắt liếc qua, “Anh có nói à?”

“Gần đây anh đã bỏ bớt bao nhiêu giờ huấn luyện để ngày ngày ở bên cô ta, anh đã từng nghĩ chưa?Anh đã thử tính chưa? Cả đội mỗi ngày mỗi đêm đều tập luyện, bọn Egg đã bao lâu rồi không về nhà? Chính là để hoàn thành mười năm vinh quang của anh, vì giấc mộng mười năm của eSport, còn anh ở đâu? Ngày mai anh nghỉ phép đúng không? Lại chuẩn bị đi đâu chơi với Tô Trản vậy?”

Từ Gia Diễn lãnh đạm tựa vào ghế da, “Tâm lý chống đối với phụ nữ của cậu càng ngày càng nghiêm trọng.”

Từ chuyện chia tay lần trước, Mạnh Thần gần như là rất bài xích con gái, cậu đã từng muốn thử tiếp nhận Tô Trản, nhưng cuối cùng, cậu lại phát hiện rất là không thể, cậu không thể nào chấp nhận được việc “tam giác vàng” của mình, lão đại và Đại Minh đột nhiên lại có một đứa con gái xen vào, chí ít là khi kết thúc trận đấu lần trước, cậu không thể nào chấp nhận.


Tâm trạng đêm nay của Mạnh Thần giống như vòi nước tích tụ lâu ngày được xả ra, hôm đó khi biết được lão đại muốn dẫn theo Tô Trản đi thi đấu, tâm trạng mấy hôm đó của cậu đã thấp đến cực điểm, giống như một hình tam giác vón vững chắc đột nhiên lại có một góc buông lỏng ra, loại cảm giác này thật sự tồi tệ vô cùng.

Sau đó loại cảm giác này lại được dịp mà bùng cháy ở đây,

Suy nghĩ đột nhiên lại vô cùng sáng suốt.

Phòng họp chìm trong một không khí im lặng đến quái dị.

Từ Gia Diễn cong ngón trỏ, gõ bàn bản, “Đã tỉnh táo lại chưa?”

Mạnh Thần quay đầu đi chỗ khác, cực kỳ khó chịu.

Kỳ thật cậu làm sao không tỉnh táo cho được, lúc nói những câu khơi mào mâu thuẫn kia, trong giây lát cậu đã tỉnh rồi, “tam giác vàng” bền vững đến phút cuối hay tan rã, lão đại phải kết hôn, phải sống chết, trong thế giới của anh không chỉ có eSport, không chỉ có những người anh em này, tất cả mọi việc cuối cùng cũng sẽ qua thời gian mà bị thay thế thôi.

Cậu sợ hãi.

Dù sao giấc mộng mười năm eSport, một hồi suy một hồi thịnh.



Tám giờ.

Tô Trản nhìn phòng bếp bày bừa thành một đống, yên lặng thở dài, nếu trên thế giới này có chuyện còn khó hơn theo đuổi Từ Gia Diễn, thì nó nhất định là nấu ăn.

Cô thật sự không có tí tẹo năng khiếu nào đối với nhà bếp.

Dao nĩa nồi chén muôi chậu, mỗi cái đặt mỗi nơi, cái nào cũng có chức năng riêng của nó, cô nhìn một chút, so với giải mật mã còn khó hơn nhiều.

Lại một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không có kết quả. Tô Trản cuối cùng cũng đầu hàng, lần trước có thể nấu được cả cháo cũng là một kỳ tích rồi.

Tô Trản ngồi ở trên ghế sofa, cầm điện thoại gọi thức ăn ngoài.

Lục lọi tìm kiếm từng quán ăn một.

Anh hình như không ăn quá cay, cả nội tạng cũng không ăn, … Chọn một lúc, cuối cùng chỉ còn lại một tiệm cơm tây Beef Steak, được rồi, gọi chỗ này đi.

Chín giờ rưỡi, tiệm Beef Steak đưa thức ăn đến, Từ Gia Diễn còn chưa về nhà.

Trong lúc chờ Tô Trản có gọi cho anh hai lần nhưng đều không có ai nhấc máy, lần thứ ba thì trực tiếp tắt máy.

Không phải chứ – –

Ngày đầu tiên hẹn hò đã cho cô leo cây rồi?

Trong đầu lại văng vẳng nhớ lại những câu Mạnh Thần nói ngoài cửa, một bên lại tự nói với mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, thi đấu xong sẽ ổn thôi.

Mười giờ.

Cô thực sự đã nhịn không được, điện thoại cho Đại Minh.

Đại Minh đang ở căn cứ huấn luyện, “Chuyện gì vậy? Tô tiểu muội?”

“Từ Gia Diễn có ở chỗ anh không?” Cô cẩn thận hỏi, sợ người khác sẽ phát hiện có gì đó khác thường.

Đại Minh đang huấn luyện với đội, giương đầu nhìn quanh bốn phía một lát, cũng không thấy bóng dánh lão đại đâu, chọc chọc Egg bên cạnh, “Cậu có thấy lão đại không?”

Egg tay điều khiển chuột, vừa mới giành được First blood, vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu không ngẩng lên nói: “Chị Mộng Duy vừa đến tìm lão đại, bọn họ đi ra ngoài rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui