EDITOR: Thư Huỳnh.
- -------------
Nếu nói, được yêu một người tinh đầu ý hợp với mình là chìa khóa mở cửa tâm hồn, như vậy nếu được ở chung với người này thì mỗi ngày mỗi ngày như mật rót vào tim.
Nghỉ ngơi cùng với Thư Hoài Đạt vài ngày, Úc Uyển Ương trở lại với công việc của mìmh, thời điểm đó Thư Hoài Đạt rất ít liên lạc với Úc Uyển Ương, hai người đều không vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng với công việc.
Vì liên qua tới công việc, hai người ngẫu nhiên cũng gặp nhau một hai lần, bởi vậy làm bản thân hai người phá lệ mong chờ.
Tuy rằng Úc Uyển Ương cảm thấy lúc diễn những cảnh thân mật, trong đầu nhớ tới người yêu mình cũng không có đạt được hiệu quả gì cao, nhưng khi đối với mặt với Vu Nghệ Nhiễm, cô theo bản năng ở lòng không ngừng gọi tên Thư Hoài Đạt, trong đầu hiện lên gương mặt của Thư Hoài Đạt.
Hôn như chuồn chuồn lướt qua, khi sâu khi cạn, hai tay của Vu Nghệ Nhiễm đan vào tóc sau gáy Úc Uyển Ương, đỏ mặt thấp giọng nỉ non một câu: "Lan tướng công, ngươi làm sao?" Vẻ mặt ngượng ngùng chờ mong lại nghi hoặc, rõ ràng là biểu hiện của thiếu nữ luyến ái nhưng lại không rõ người trước mặt nghĩ gì.
Úc Uyển Ương như bừng tỉnh, trong mắt là nghi ngờ cùng hối hận đối với hành vi của mình: "Lan Nguyệt đường đột, thiếu chút nữa quên đã xong hí rồi..." Cô thả lỏng tay đang ôm Vu Nghệ Nhiễm, đứng trên sân khấu kịch không biết phải làm sao.
"Lan tướng công chỉ là quá nhập tâm vào hí thôi sao?" Vu Nghệ Nhiễm chậm rãi đến gần cô, đưa tay tiến vào ống tay áo sờ da thịt lạnh lẽo: "Ngươi không phải là Bá Vương, ta không phải Ngu Cơ, chúng ta giờ phút này không phải đang xướng.
Ngươi thật sự, không hề có chút động tâm gì với ta sao?"
Úc Uyển Ương rủ mắt xuống, tay bị Vu Nghệ Nhiễm cầm run nhè nhẹ: "Ta...!Ta không biết..."
Chu Nghê đang theo dõi, nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay lên bảo: "Cut."
Nhân viên đang có mặt vẫn còn đang chìm đắm trong phần diễn vừa rồi, còn Vu Nghệ Nhiễm thì lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình, bộ dáng ưu sầu vừa rồi tan thành mây khói: "A nha mệt chết rồi, nhân vật này sao lại đa sầu đa cảm như vậy chứ? Nếu em, em sẽ làm khác, hừ hừ..." Ánh mắt nhìn Chu Nghê, làm bộ dáng muốn được cứng rắn.
Một nữ sinh trong tổ đạo cụ trêu chọc nói: "Như thế nào? Nếu Nghệ Nhiễm, thì sẽ cưỡng hôn Lan tướng công sao?" Vừa hỏi xong, toàn bộ tập thể cười rộ lên.
Vu Nghệ Nhiễm cũng không tức giận, đi vài bước đi tới bên cạnh nữ sinh tổ đạo cụ tuổi tác cũng ngang ngang với mình: "Tiểu Trần, cậu cũng không biết sao? Hai người này rõ ràng là có tình cảm với nhau mà đúng không? Bất quá có chút băn khoăn, lúc như vậy thì cần cứng rắn một chút, không nên ỡm ờ, nếu như vậy thì lập tức tốt đẹp thôi..."
Vu Nghệ Nhiễm còn đang thấy suy nghĩ của mình quá đẹp rồi, tiểu Trần và mọi người phía sau thì nghẹn cười nhìn cô, quả nhiên, giây tiếp theo cô liền che lỗ tai, vừa lui ra sau, vừa hét lớn: "Chị Chu, chị Chu, đừng nhéo lỗ tai em! Em sai rồi..."
Người được gọi là tiểu Trần không chịu nỗi nữa cười ha hả, tay Chu Nghê dùng sức vừa phải, sẽ không làm cho Nghệ Nhiễm quá đau khi kéo cô đi, Vu Nghệ Nhiễm ngoan ngoãn đi theo Chu Nghê.
Úc Uyến Ương mở ra bình nước đang cầm trên tay, mím môi cười nói: "Nghệ Nhiễm, còn tốt không?"
"Đúng là không đánh không ngoan ngoãn mà, lại đây xem đoạn này." Chu Nghê buông lỏng tay, cầm kịch bản cuộn lại nhẹ nhàng đánh lên đầu Vu Nghệ Nhiễm một cái.
Thấy Vu Nghệ Nhiễm thè lưỡi, Chu Nghê mở kịch bản ra chỉ vào một đoạn, nghiêm mặt nói: "Đoạn này, tình cảm phải nhiều thêm một chút nữa, em phải chủ động kéo luôn cảm xúc của Lan Nguyệt, cho nên chút nữa em diễn phải thêm cảm xúc vào..."
Chu Nghê nói còn chưa xong, Vu Nghệ Nhiễm liền nói xen vào: "Được! Em biết rồi, chút nữa có cảnh trên giường nhe, em đã nghiên cứu một chút trước rồi, vẻ mặt phải mê ly, môi son khẽ nhếch, làm ra bộ dáng nữa muốn nữa không, việc tiếp theo phải giao cho chị Uyển Ương..."
Úc Uyển Ương đang uống nước chút nữa phun ra rồi, cô che miệng ho khan vài tiếng, nâng tay lên vẫy vẫy, khó khăn nói: "Hai người tiếp tục...!Tiếp tục..." Cô thật sự không biết tại sao mỗi ngày trong đầu của Vu Nghệ Nhiễm, từ đâu lại có những ý nghĩa lệch lạc như vậy chứ, nhưng cũng may trong đoàn phim có em ấy, mỗi ngày đều có rất nhiều tiếng cười.
Vu Nghệ Nhiễm nói đúng không sai, kế tiếp chính là phân đoạn thân mật nhất trong < Tích Ngôn >.
Đoạn này, Lan Nguyệt đứng đối diện Trác Tinh Tuyền giúp nàng tháo trang sức, hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương không hề né tránh, Lan Nguyệt biết mình đối với Trác Tinh Tuyền có dục vọng, cuối cùng cũng không trốn tránh nữa, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Nụ hôn nhẹ nhàng, tay Úc Uyển Ương khoát lên đại lương hí phục của Vu Nghệ Nhiễm, ngón tay từ từ tháo đai lưng, màn ảnh từ từ được chuyển sang mông lung, rồi được cảnh khác, kết thúc phân đoạn này.
Ngón tay Chu Nghê chỉ vào màn hình di động, hai nữ tử mặc đồ cổ trang đang đứng đối mặt với nhau, dung mạo của hai người làm người ta kinh diễm, trong mắt hai người tràn ngập tình cảm ẩn nhẫn đã lâu.
Chu Nghê không chút do dự, nhấn xuống gửi đi, màn hình hiển thị tên người nhận – Thư Hoài Đạt.
Sau khi kết thúc, Úc Uyển Ương muốn đi lấy xe về nhà, hôm nay tan làm coi như sớm, không chừng có thể chuẩn bị được đồ ăn cho Thư Hoài Đạt.
Đi gần tới xe của mình, thì thấy một người đi ra từ khe hở của xe mình với xe bên cạnh.
Thân hình cao gầy, âm thanh quen thuộc của giày cao gót, ngược với ánh chiều, mọi thứ xung quanh nàng đều chói mắt nhu hòa hơn nhiều.
Cho dù bên người không có bất cứ cái gì làm nền, nàng tản ra khí chất ưu nhã đủ để Úc Uyển Ương chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Người này đối với cô mà nói rất là đặc biệt, không cần nhìn rõ mặt của nàng, cũng có thể chắc chắn được là ai.
"Hoài Đạt!" Úc Uyển Ương híp mắt nhìn kỹ, lúc này mới thấy rõ gương mặt cười như không cười, cô lập tức nhanh chân tới gần, hai tay vòng qua eo của nàng, làm bộ tức giận nói: "Chị sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Em còn tưởng là ai chứ!" May mắn thay, cô đã phòng ngừa vạn nhất, sớm điều trợ lý Mạc Quý đi nơi khác.
Thư Hoài Đạt thu lại tươi cười, một tay nắm lấy tay cô, lên tiếng: "Xem ra chị không phải làm cho em thấy kinh hỉ mà là sợ hãi rồi.
Nếu đã như vậy, chị nên đi thôi." Một tay còn lại thu lại di động, trên màn hình là ảnh chụp Chu Nghê mới gửi cho nàng, chẳng qua không phải là hai người mà chỉ lấy hình của một mình Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương liền đưa tay siết chặt eo nàng, cúi đầu là nũng, âm thanh nhẹ nhàng nói bên tai Thư Hoài Đạt: "Không cần...!Hoài Đạt, chị khi dễ em..." Ngữ khí hoàn toàn dựa vào, còn có mị sắc mềm mại chỉ thuộc về mình cô, Thư Hoài Đạt vốn là không có thật sự muốn nói như vậy, hiện tại thì theo tâm ý giơ lên khóe môi.
"Không dám khi dễ, khi dễ làm hỏng bảo bối của chị làm sao!" Nàng nhéo nhéo mũi của Úc Uyển Ương, trong mắt đong đầy nhu hòa: "Hôm nay không có chuyện gì, chị về sớm một chút, tới đón em.
Ngồi xe của chị về đi, ngày mai chị đưa em tới phim trường."
"Tuân lệnh!!!" Mặt Úc Uyển Ương tươi cười sáng chói: "Phiền Thư tổng làm tài xế cho em rồi, thấy có lỗi quá..."
Thư Hoài Đạt dắt tay cô vừa đi vừa trêu tức nói: "Vậy làm phiền đại minh tinh thường xuyên nấu cơm cho chị, cũng thấy có lỗi quá, vừa đúng, chúng ta tương trợ lẫn nhau."
"Vậy chị lái xe tương đối nhiều, em nấu cơm cũng tương đối nhiều, vậy chúng ta không phải rất huề nhau sao?"
Hai người nói nói cười cười lên xe rời đi, chạy tới siêu thị mà Úc Uyển Ương thường đi.
Bây giờ không phải là quá muộn, vì để không bị nhận ra, Úc Uyển Ương đeo kính râm vào, hơn nữa có Thư Hoài Đạt đi bên cạnh, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, mà trên cơ bản dám nhìn thẳng mặt hai người cũng không có mấy người.
Bình thường chuyện nấu ăn, chỉ cần là việc Úc Uyển Ương có thể làm sẽ không để Thư Hoài Đạt đụng vào, nhiều lắm chỉ để nàng làm trợ thủ cho cô mà thôi.
Tới kệ hàng, cô tự hỏi phải ăn cái gì đây, Thư Hoài Đạt đẩy xe, đứng bên cạnh cô.
"Uyển Ương, làm sao? Phiền vì không biết ăn cái gì?" Thư Hoài Đạt đến gần hơn một chút, nhìn thấy được ánh mắt rối rắm dưới lớp kính râm.
Úc Uyển Ương ngược lại không phải là vô cùng rối rắm vì không biết mua cái gì, chỉ là vì hoàn cảnh trong siêu thị lại phải đeo kính râm thì thật thấy không được thoải mái, sau đó cô nghĩ hình như cũng đã một khoảng thời gian không về nhà cùng ăn cơm với Tống Lan Anh.
Úc Uyển Ương chuyển hướng kéo tay Thư Hoài Đạt, bĩu môi: "Hoài Đạt, em muốn tới thăm mẹ của em, mấy hôm nay không có trở về nhà mẹ.
Chị theo em về nhà mẹ được không?"
Lần trước gặp mẹ mình là lần cô với Thư Hoài Đạt giận dỗi, Thư Hoài Đạt lúc đó tới tìm cô, có ở nhà một chút, sau đó cũng không có về nữa, bởi vì trong tiềm thức muốn dẫn Thư Hoài Đạt cùng về.
Thư Hoài Đạt đi chậm lại một chút, nàng còn chưa có lên tiếng trả lời, thì có một giọng nam từ phía sau hai người truyền tới: "Chị? Là chị sao?"
Âm thanh rất gần, hơn nữa bây giờ xung quanh không có người, hai người theo bản năng quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy, ánh mắt Úc Uyển Ương mê mang chuyển sang thâm trầm.
Nam sinh cao lớn trước mặt, thấy hai người quay đầu lại thì cười sáng lạn, bước nhanh mấy bước tới trước mặt: "Chị, em là Tiểu Phàm, chị còn nhớ em không?" Hắn tươi cười tựa như không cảm thấy được mây đen đang kéo tới, ký ức chôn sâu trong đầu của Úc Uyển Ương bị khơi dậy.
Thư Hoài Đạt nghe được cái tên này thì mày nhíu chặt, nàng bất giác nắm chặt tay người bên cạnh, quay đầu nhìn Úc Uyển Ương, ánh mắt trần đầy thân thiết, nhưng cũng lịch sự không lên tiếng.
"Tôi nhớ rõ." Úc Uyển Ương tháo kính râm xuống, khóe môi khẽ nhếch: "Mang kính râm vẫn bị cậu nhận ra, xem ra mang hay không mang cũng không có gì khác nhau."
Úc Uyển Ương đương nhiên nhớ rõ nam sinh này, đây chính là em trai cùng cha khác mẹ với cô, cô với hắn cùng chảy chung dòng máu của nam nhân kia.
Nhưng người này cũng chính là nguyên nhân làm cho cô với mẹ mình phải rời khỏi Úc gia, nếu không có người này, hết thảy đau khổ sẽ không xảy ra...!
Bởi vì người này, Úc Uyển Ương chưa bao giờ dám nói cho các bạn mình biết vì sao Úc gia không có xe đưa đón cô nữa.
Bởi vì người này, Úc Uyển Ương sẽ không thấy mẹ cô âm thầm khóc mỗi đêm, cũng bởi vì người này, cô mới sợ hãi bị người khác vứt bỏ.
Trong mắt cô tràn đầy sự đau khổ và lạnh lùng, giống như ngay sau đó sẽ có sóng gió động trời, đôi môi trước đây quyến rũ câu người bây giờ thì cong lên lạnh lùng, độ ấm trên tay cũng lạnh đi.
"Uyển Ương, không phải nói muốn ăn cơm với dì sao? Nếu không đi sẽ bị trễ đó."
Bên cạnh xuất hiện một giọng nói mềm nhẹ, nhu hòa lẫn cường thế làm cho lòng Úc Uyển Ương an tĩnh lại.
Úc Uyển Ương quay đầu qua nhìn, thì thấy được ánh mắt của Thư Hoài Đạt đang rất ôn nhu nhìn mình.
Thì ra trên thế giới này có một người như vậy, thậm chí không cần nói cái gì, chỉ cần một ánh mắt cũng làm cô an lòng như vậy.
"Chị, thật xin lỗi, em biết chị không muốn nhìn thấy em, nhưng em thật sự nhịn không được..." Gương mặt tuấn tú của Yuuko trần đầy áy náy, hắn cảm nhận được Úc Uyển Ương thay đổi cảm xúc khi nhìn thấy hắn.
Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, không có gặp chị mình, chỉ thông qua màn hình nhìn thấy mà thôi, hắn nhịn không được sự xúc động trong lòng.
"Tôi không sao." Úc Uyển Ương nở nụ cười, cẩn thận đánh giá hắn: "Cậu đã trưởng thành rồi, so với trước đây, thay đổi rất nhiều." Lần đầu gặp được Yuuko là lúc cô với Tống Lan Anh rời khỏi Úc gia, còn một lần nữa chính lần, Úc Bác Viễn tham gia dạ tiệc thương nghiệp.
Yuuko ngượng ngùng cười cười, hai tay hắn chà sát vào nhau, cẩn thận lên tiếng: "Chị, em có thể xin số điện thoại của chị không? Em sẽ không thường xuyên làm phiền chị đâu..." Thật ra hắn có thể dựa vào thế lực của gia đình mà có được số điện thoại của Úc Uyển Ương, nhưng so với làm như vậy, hắn càng muốn chính Úc Uyển Ương cho hắn số hơn, hắn không muốn làm cho cô càng chán ghét mình hơn.
Vốn tưởng là Úc Uyển Ương sẽ không chịu cho, nhưng cô hình như chỉ do dự một chút, liền đưa tay nhận di động từ trong tay hắn, bấm số của mình.
Hắn lập tức lên tiếng "Cám ơn chị.", cô cười cười, đeo kính râm vào kéo tay Thư Hoài Đạt rời đi.
Đi tới bãi đậu xe, Thư Hoài Đạt buông tay đang ôm eo của cô, tháo kính râm của cô xuống.
Ngay lúc Úc Uyển Ương còn đang không biết Thư Hoài Đạt muốn gì, thì nghe nàng lên tiếng: "Gọi cho dì đi, nói chúng ta đang tới, đồ ăn đã mua rồi, để dì không cần phải đi mua."
"Chị không phải không muốn đi sao...!Em nghĩ chị..." Úc Uyển Ương nhớ lúc này khi cô đề nghị, Thư Hoài Đạt không có trả lời, rồi Yuuko xuất hiện, chắc nàng muốn trấn an tâm tình của mình lúc này.
Thư Hoài Đạt cười mím môi: "Chị không có lập tức đồng ý vì phải suy nghĩ, bây giờ chị với em không giống trước kia nữa, vẫn là nên thu liễm một chút.
Bây giờ đương nhiên không thể không đi, có dì sẽ náo nhiệt một chút, em sẽ không suy nghĩ lung tung nữa."
Tuy nam sinh kia vô tội, nhưng hắn cũng là nguyên nhân gián tiếp làm cho gia đình Úc Uyển Ương đổ vỡ.
Lập trường của Thư Hoài Đạt không thể nói được gì, chỉ có thể cố gắng trấn an cô, ở bên cạnh cô, để cô không đắm chìm vào quá khứ đau khổ nữa.
Đuôi mắt Úc Uyển Ương nóng rực lên, ôn nhu tiềm tàng trong lòng cuồn cuộn, cô ôm chặt Thư Hoài Đạt, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Hoài Đạt, có chị thật tốt."
Tác giả có lời muốn nói: Em trai tới rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...