Túng Ngã Triêu Mộ FULL


EDITOR: Thư Huỳnh.
- -------------
Đã chuẩn bị vài ngày, Trầm Mộ Ngôn tính rèn sắt khi còn nóng.

Nếu còn trì hoãn nữa, e là Đường Quân Hạo sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó nàng cũng không dám chắc, hắn có xông vô ăn nàng không nữa.
Cái gọi là chuẩn bị, thật ra chỉ muốn hắn bỏ đi sự phòng bị với nàng, nghĩ là nàng cũng muốn cùng với hắn phát sinh chuyện gì đó.

Với kinh nghiệm phong phú của Trầm Mộ Ngôn, thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.

Trầm Mộ Ngôn hôm nay mặc quần áo trang nhã, chuẩn bị rời nhà, nhưng chỉ vừa xuống tới phòng khách, Trầm Bách Phúc Kiến ho khan vài cái, hỏi nàng: "Mộ Ngôn, con lại đi đâu đó?"
Trầm Mộ Ngôn bất đắc dĩ dừng lại, đi tới sô pha ngồi xuống: "Đi ra ngoài chơi chút a, ba muốn đi chơi với con sao?" Chờ đợi cũng tới cuối tuần, bất quá, hôm nay nàng ra ngoài không phải chơi, mà có việc phải làm.

"Con lại nói thất loạn bát tao cái gì đó? Ba có thể cùng con đi chơi cái gì chứ?" Trầm Bách Phúc Kiến trừng mắt liếc nàng, con ông còn có thể chơi cái gì chứ? Chắc cùng với những đứa bạn không ra gì cùng nhau quậy phá cái gì đó.

Thật không muốn cũng phải nói 'Vật hợp theo loài'.

Bên cạnh Thư Hoài Đạt đâu có những kiểu người này.

Cũng may Thư Hoài Đạt vẫn đồng ý làm bạn bên cạnh Trầm Mộ Ngôn, không thì bên cạnh nàng, bạn nhậu thì nhiều, chứ bạn đáng tin thì một người cũng không có.

"Ba sao ba lại có thể nói như vậy? Hôm nay con ra ngoài là có chuyện chính đáng phải làm."
Trầm Mộ Ngôn cũng liếc nhìn Trầm Bách Phúc Kiến một cái, rồi lấy điện thoại ra xem thời gian, coi lại tin nhắn tối qua nàng và Cố Thấm Phong trò chuyện, ý cười càng phóng đại.

Từ văn phòng công ty tới nhà riêng, Cố Thấm Phong đều đồng ý cho nàng bước vào, đây được cho là một tín hiệu đồng ý qua lại đi.

Hôm nay, Trầm Mộ Ngôn muốn ra ngoài là đi tới chỗ của Cố Thấm Phong, thứ hai là đi tới chỗ đó, cũng phải mang theo một phấn quà lớn.

"Gần đây con cũng không để lại cục diện rối rắm cho Ba con tức là Ta, giải quyết, vậy là đáng khen rồi." Trầm Bách Phúc Kiến giơ ngón tay cái về phía Trầm Mộ Ngôn.

Ông cũng không mong một ngày nào đó Trầm Mộ Ngôn thay đổi tính tình, chỉ cần ngoan ngoãn như bây giờ là tạ ơn trời đất rồi.

"Con có bao giờ để lại rối rắm cho ba giải quyết đâu? Bảo bối Thư Hoài Đạt của ba, để cho con một đống chuyện thay nàng giải quyết kìa, sao không thấy ba nhắc tới!!!" Trầm Mộ Ngô lườm ông một cái, cũng nhớ tới chuyện Chung Dật Minh tạm thời còn chưa công khai được, nên cũng không nói gì thêm.


Đương nhiên, nếu hai vị trưởng bối của Thư gia lỡ miệng nói với ba nàng, thì lại không liên quan tới nàng.

Trầm Bách Phúc Kiến hỏi: "Hoài Đạt không phải ở riêng với Chung Dật Minh sao? Có chuyện gì cần con giải quyết?"
"Không có gì, đến thời điểm thích hợp thì ba sẽ biết thôi.

Con đi đây, ba tiếp tục chơi một mình đi a..." Trầm Mộ Ngôn nhìn thoáng qua thời gian, không tiếp tục cãi cọ với Trầm Bách Phúc Kiến nữa, miệng ngâm nga hát gì đó, đứng lên rời khỏi.

"Hắc, đứa con này..."
Trầm Mộ Ngôn lái xe tới thẳng nhà Cố Thấm Phong, nghĩ không lâu nữa sẽ tiến hành dự định của nàng, thì tâm tình của nàng không ngừng phập phồng.

Trầm Mộ Ngôn vẫn thường làm càn như vậy, vừa vào cửa đã ôm Cố Thấm Phong, thân mật nói: "Tiểu Phong tử, có nhớ tôi không?"
"Buông ra." Cố Thấm Phong lạnh lùng lên tiếng, chờ Trầm Mộ Ngôn buông cô ra.

"Ai, cô thật là, có thể có tình thú một chút được không? Ôm một chút có làm sao đâu!" Trầm Mộ Ngôn buông tay, tức giận lên tiếng, theo Cố Thấm Phong vào phòng khách.

"Tình thú không phải là thứ nên có giữa tôi và cô." Cố Thấm Phong rót cho nàng ly nước, bây giờ mới chú ý, Trầm Mộ Ngôn hôm nay đã thu liễm lại khí chất câu dẫn người khác, màu son đỏ tươi thường ngày được thay bằng màu hồng phấn nhẹ nhàng.

"Thích!" Trầm Mộ Ngôn uống nhớp nước rồi nháy mắt với Cố Thấm Phong nói: "Tình thú không phải chỉ có giữa hai người yêu nhau.

Bạn bè ở chung cũng không cần cứng ngắc quá."
Trên cơ bản, lời mà Trầm Mộ Ngôn vừa nói ra, làm cho Cố Thấm Phong không có cách nào phản bác lại.

Rõ ràng ý của nàng ta lệch lạc, nhưng ý nghĩa nói ra thì đúng, Cố Thấm Phong không bác bỏ được.

Cố Thấm Phong ngồi xuống sô pha nói: "Cuối tuần cô không ở nhà nghỉ ngơi, tới tìm tôi làm cái gì?" Trầm Mộ Ngôn mà xuất hiện là cô không thể yên tĩnh làm cái gì được, không thể tập trung giải quyết công việc, càng không thể nào an tĩnh làm việc riêng, giờ đành phải xem Trầm Mộ Ngôn có việc gì, rồi sớm giải quyết sau đó đem nàng tiễn đi.

"Tới để tặng quà cho cô." Nói tới đây, hai mắt Trầm Mộ Ngôn loé sáng, nhớ tới món quà nàng đã tự mình chuẩn bị.

"Tặng quà?"
"Một món quà có thể làm cho cô hạ quyết tâm."
Giọng nói Trầm Mộ Ngôn mềm nhẹ, mang theo vài phần ám chỉ, một tia nguy hiểm: "Bấy lâu nay, cô không quyết tâm đưa ra quyết định, có phải là do không có ai ở trước mặt cô vạch trần những chuyện xấu mà Đường Quân Hạo đã làm? Cô vẫn ôm một tia hy vọng, cho dù hắn có chơi với lửa như thế nào đi nữa, miễn không có đốt tới chỗ cô là được, đúng không?"
Trầm Mộ Ngôn không dám chắc có thể đoán chính xác tâm tư của Cố Thấm Phong một trăm phần trắm, nhưng qua lại một thời gian, nàng có thể chắc một chuyện, Cố Thấm Phong có do dự.


Chỉ là, nàng không biết, hai cái quyết định trong lòng Cố Thấm Phong, cái nào có trọng lượng hơn.

Cố Thấm Phong phì cười một tiếng, khẽ nâng cầm nhìn lại: "Cô tại sao luôn quan tâm tới chuyện tình cảm của tôi? Tôi và hắn chia tay, cô có thể được cái gì?" Nói thật Cố Thấm Phong không hiểu, Trầm Mộ Ngôn đầu tiên là mở đường dẫn lối cho cô, bây giờ lại muốn cô hạ quyết tâm, rốt cuộc dụng ý của Trầm Mộ Ngôn là gì?
"Cái gì cũng không có, tôi chỉ đơn giản là muốn như vậy thôi." Trầm Mộ Ngôn nhún vai, vô tội nói: "Giống như những người quá nhàm chán, nên muốn tạo ra trò để chơi có gì không đúng? Hoặc cô có thể nghĩ, do tôi có hứng thú với cô, nên muốn cô nhận ra bộ mặt của hắn rồi chia tay."
Chỉ có Trầm Mộ Ngôn mới có thể nói như vậy, không có gì nàng không dám nói.

Cố Thấm Phong nhíu mày, liếc nàng.

Trầm Mộ Ngôn trái lại rất vui vẻ, đi tới ngồi kế bên Cô Thấm Phong, cười ác ý nói: "Tôi so với Đường Quân Hạo đáng tin hơn rất nhiều, tuyệt đối sẽ không làm bậy sau lưng cô, cô suy nghĩ một chút xem sao?"
"Trầm Mộ Ngôn!" Cố Thấm Phong tức giận đứng lên, quát lớn, thấy bản thân vừa mới mất khống chế, nên lập tức điều chỉnh âm thanh nhỏ lại, nhưng vẫn lạnh lùng như vậy: "Chú ý lời nói của cô, không nên quá phận.

Tôi không thích nữ nhân, hơn nữa tôi đã có bạn trai!"
"Di động của cô đâu?" Nói nãy giờ cũng nhiều rồi, nên hành động thôi.

Bạn trai? Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy bộ mặt thật của bạn trai cô là như thế nào!!!
Cố Thấm Phong cố gắng điều chỉnh hô hấp, cầm điện thoại trong tay, dùng ánh mắt biểu lộ nghi vấn của mình.

Trầm Mộ Ngôn lên tiếng: "Cô gọi điện cho Đường Quân Hạo, hẹn hắn tối nay gặp mặt, cô dùng lý do gì cũng được, miễn là không phải hẹn hắn gặp ở trên giường."
Thấy Cố Thấm Phong chỉ lo nhìn mình mà vẫn không gọi điện, Trầm Mộ Ngôn nhíu mày: "Sẽ không để cô gặp hắn, làm theo lời tôi nói đi!"
Cố Thấm Phong rủ mí mắt xuống, suy nghĩ một chút, người giúp cô phải suy nghĩ lại mối quan hệ với Đường Quân Hạo là Trầm Mộ Ngôn, là nàng đã khuyên mình, cũng là nàng vẫn luôn nói những lời quan tâm dặn dò mình.

Bỏ qua một bên, chuyện nàng không bao giờ biết ăn nói giữ kẽ, thì xác thực nàng không có làm chuyện gì bất lợi cho mình, ngược lại phần lớn luôn bị mình lấn át.

Suy nghĩ xong, Cố Thấm Phong gọi điện, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Quân Hạo, ba mẹ nói đã lâu không có gặp anh, em muốn tối nay chúng ta cùng về ăn cơm, anh thấy thế nào?"
Đường Quân Hạo còn đang lo không biết làm sao để làm cho Cố Thắm Phong dịu lại, giờ cô gọi điện tới, cho hắn bậc thang, hắn làm sao không thuận theo mà đi xuống được.

Hắn lập tức lên tiếng đồng ý: "Được, rất tốt, chiều nay năm giờ anh tới đón em, chúng ta cùng nhau đi." Nói xong thì cúp máy.

Trầm Mộ Ngôn đứng lên đi tới bên người Cố Thấm Phong cười cợt nói: "Bạn gái hẹn, lại dùng lý do ba mẹ vợ tương lai muốn gặp, hắn đương nhiên đồng ý rồi, nếu có những chuyện khác, thì để khi khác rồi tính."
Cố Thấm Phong thản nhiên nói: "Hắn đã đồng ý." Thấy bộ dáng ung dung thoải mái của Trầm Mộ Ngôn, làm cho Cố Thấm Phong cũng tò mò, không biết nàng muốn làm cái gì.


Khi Cố Thấm Phong đang chăm chú nhìn, thì Trầm Mộ Ngôn lấy điện thoại ra, tìm kiếm danh bạ.

Cố Thấm Phong thấy "Cặn bã" không khỏi muốn cười, lưu tên như vậy cũng quá khác người rồi.

Cố Thấm Phong còn chưa nhìn kỹ thông tin, thì nghe Trầm Mộ Ngôn dặn dò: "Chút nữa cô đừng lên tiếng, chỉ cần nghe thôi, có thắc mắc gì thì đợi tôi cúp máy rồi nói."
Cố Thấm Phong gật đầu đồng ý, Trầm Mộ Ngôn liền gọi cho Đường Quân Hạo, hơn nữa còn mở loa ngoài.

"Trầm tiểu thư, thế nào, nhớ anh sao?" Âm thanh vui sướng của Đường Quân Hạo truyền tới, sắc mặt Cố Thấm Phong vốn bình thản bây giờ lạnh lùng hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay, Đường Quân Hạo trò chuyện với Trầm Mộ Quân vui vẻ đắc ý, không ngờ được bây giờ đầu dây bên này có hai người, một là người hắn muốn phát sinh quan hệ, còn người kia là bạn gái hắn.

Vì để phối hợp với sự đùa giỡn của Đường Quân Hạo, Trầm Mộ Ngôn dùng âm thanh kiều mị, cười, lên tiếng: "Tất nhiên rồi, chẳng lẽ, Đường thiếu gia không nhớ em sao?"
"Sao có thể chứ! Anh mỗi ngày đều nhớ tới em, nếu không phải em không ra gặp anh, chỉ liên hệ qua điện thoại, thì em nhất định sẽ biết được anh nhớ em rất nhiều!" Đường Quân Hạo luôn dùng những lời nói ẩn ý muốn cùng Trầm Mộ Ngôn phát sinh quan hệ, những lời nói như vậy, hắn chưa bao giờ nói với Cố Thấm Phong.

Cố Thấm Phong nghe hắn nói mấy câu, tức thì nắm được vài chi tiết, Đường Quân Hạo và Trầm Mộ Ngôn lén có liên hệ với nhau, nhưng Trầm Mộ Ngôn không có đồng ý yêu cầu của hắn, không có gặp mặt.

"A, vậy ủy khuyất cho anh rồi." Trầm Mộ Ngôn cười lên, giọng điệu chuyển thành mập mờ: "Nếu không tối nay chúng ta gặp nhau ăn cơm, sau đó...!Ân?"
Cố Thấm Phong nghe đến đó, nhíu chặt lông mày, mắt nheo thành một đường.

Cố Thấm Phong đúng là đối với Đường Quân Hạo mang tâm lý cầu may, dù sao những chuyện xấu hắn làm sau lưng cô, cũng không có phơi bày trước mặt cô.

Nhưng những gì Trầm Mộ Ngôn đang làm đã đem chút an ủi nho nhỏ trong lòng cô đập nát thành từng mảnh vụn, đem những chuyện mà Đường Quân Hạo che dấu cô, toàn bộ phơi bày trước mặt cô.

"Đêm nay sao?" Đường Quân Hạo do dự, hiển nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi mới hẹn với Cố Thấm Phong.

Nhưng Trầm Mộ Ngôn làm sao cho hắn dễ dàng thoát được, nàng tới gần Cố Thấm Phong để điện thoại ở giữa hai người, như sợ Cố Thấm Phong nghe không rõ, ngữ khí mê hoặc nói: "Vậy mà mới nói nhớ người ta, bây giờ em hẹn thì lại không muốn, nhân gia đã lâu không có hẹn ai ra ngoài, người ta thật muốn..."
Cố Thấm Phong cắn chặt môi dưới, đau đớn từng chút từng chút rõ ràng, nhìn Trầm Mộ Ngôn đang ở trước mặt, cố gắng câu dẫn bạn trai cô.

Cố Thấm Phong bị siết chặt khi nghe Đường Quân Hạo cười lớn nói: "Được, anh đi, anh sẽ đi." Sau đó vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Cố Thấm Phong quen với hạng người gì, sao cô không biết rõ chứ, chỉ là lúc đầu cô nghĩ hắn sẽ biết ăn năn hối cải, càng về sau thì cô càng phát hiện sinh hoạt cá nhân của hắn rất loạn.

Mà Cố gia và Đường gia đã có ước hẹn với nhau, cha mẹ của Đường Quân Hạo cũng từng xin cô hãy cho hắn thời gian thay đổi tật xấu, mà cũng có một khoảng thời gian cô không có bất cứ tin tức hắn qua lại với nữ nhân nào.

Nhưng hắn đã quen ăn sơn hào hải vị rồi làm sao quen với việc ăn cơm trắng rau dưa chứ.

Hắn có quyền, có thế, có tiền, thì nữ nhân đồng ý lên giường với hắn nhiều vô số kể.


Trầm Mộ Ngôn không biết cúp máy lúc nào, nàng giơ lên sờ lên mặt của Cố Thấm Phong, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đừng cắn, môi sẽ bị cô cắn nát."
Cố Thấm Phong gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Mộ Ngôn, hai mắt ai oán bại lộ nội tâm của cô, như đang nói: Tôi đã vất vả để lừa gạt chính mình, cô tại sao còn đem nó phơi bày trước mắt tôi như vậy!!!
"Lừa mình dối người, hậu quả như thế nào, tôi cũng không rõ, chỉ là nhất định sẽ không tốt đẹp gì." Trầm Mộ Ngôn thay cô đem sự thật ra ánh sáng, khó có được sự ôn nhu đứng đắn: "Tôi chưa từng gặp hắn, chỉ là hai ba ngày này có cùng hắn nói chuyện điện thoại, muốn hắn đối với tôi ngày càng hứng thú, cô biết rõ, từ đầu hắn đã có ý với tôi, chỉ là bây giờ hắn càng muốn cùng tôi lên giường nhiều hơn thôi."
Cố Thấm Phong cố nén nước mắt, cô đau không phải vì Đường Quân Hạo, mà vì chuyện cô đã tân tân khổ khổ muốn che dấu, lại bị người này xé toạc ra ánh sáng.

Giống như cô đang trần trụi bị người trước mặt nhìn hết tất cả, mặc dù không có bất kỳ ánh mắt thương hại hèn mọn nào, nhưng cũng đủ làm cho cô thấy rất bối rối.

"Trầm Mộ Ngôn..." Âm thanh của Cố Thấm Phong khàn khàn nức nở, lại có chút ngữ điệu làm nũng.

"Ân?"
"Cô rất đáng ghét."
Trầm Mộ Ngô ngược lại cười tươi, Cố Thấm Phong yếu đuối như vậy giống mưa xuân rót vào lòng nàng, như tưới mát cả người nàng.

"Nếu như tôi muốn hắn, tôi có thể câu hắn lên giường, rồi cho cô bắt gian tại trận.

Như vậy sẽ càng trực tiếp hơn, càng làm cho cô luống cuống hơn, nhưng tôi không muốn hắn.

Tôi chỉ muốn cô rời khỏi hắn, chứ không muốn làm tổn thương bản thân mình" Trầm Mộ Ngôn chuyển tay một chút, dùng đầu ngón tay giúp Cố Thấm Phong lau đi nước mắt.

Ánh mắt của Trầm Mộ Ngôn càng nhu hoà hơn, vuốt ve môi Cố Thấm Phong, nhẹ giọng nói: "Tiểu Phong tử, tôi hình như có hảo cảm với cô."
Trầm Mộ Ngôn thình lình thổ lộ làm cho Cố Thấm Phong sững một chút, lại nghe nàng nỉ non bên tai: "Chia tay với hắn đi, cùng tôi thử xem được không?" Độ ấm của đôi môi nhẹ nhàng chạm vào má cô, từ từ di chuyển tới môi.

Cố Thấm Phong giật mình một cái, lập tức đẩy Trầm Mộ Ngôn ra, âm thanh có chút vô lực nói: "Trầm Mộ Ngôn, cô ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức."
"Cô sợ cái gì?" Trầm Mộ Ngôn cười nói: "Tôi và hắn không giống nhau, chúng ta sẽ kết giao bình thường, tôi không nghĩ sẽ cùng cô lên giường." Nàng không bao giờ nói những lời tình thoại chán ngấy này, nàng đúng là có hảo cảm với Cố Thấm Phong, không phải để phát sinh quan hệ, không có gì không đúng, chỉ là khi nói ra cũng không được dễ nghe.

Mặt Cố Thấm Phong lạnh thêm mấy phần, cười trào phúng hỏi: "Cô cho là cô với hắn có cái gì khác nhau? Một người hai mặt, một người ai đến cũng không từ chối, cô nghĩ tại sao tôi phải bỏ cái hố lửa này rồi nhảy sang cái hố lửa khác?"
Trầm Mộ Ngôn chọn mi cười, Cố Thấm Phong rõ ràng không có chán ghét nàng, nếu không, có thể dùng lý do không thích nữ nhân để từ chối, mà lại chỉ ra nàng với Đường Hạo Quân giống nhau.

"Tôi sẽ không ép cô đưa ra quyết định nhanh như vậy, chỉ là tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, tôi và hắn không giống nhau.

Đến lúc đó, nhớ rõ, phải cho tôi câu trả lời thuyết phục, và vừa lòng." Trầm Mộ Ngôn nói xong, bước nhanh lên, hôn trán Cố Thấm Phong một cái, làm cho cô xuất hiện biểu tình xấu hổ.

Mục đích đã đạt được, Trầm Mộ Ngôn cũng không ở lâu.

Cố Thấm Phong thật lâu mới bình tĩnh lại được, trên môi vẫn còn độ ấm ngón tay của Trầm Mộ Ngôn, trước mắt vẫn còn rất rõ ràng, nàng vừa rồi đã dùng ánh mắt ôn nhu trấn an cô.

Trầm Mộ Ngôn rất chân thành, đây chính là trực giác của Cố Thấm Phong..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui