Đến S thị đã là hơn chín giờ tối, Bùi Tư Nhận nhờ Lê Bắc đặt trước hai phòng, Tống Dư Kiều từ chối không được, nghĩ ngày hôm nay trôi cũng quá chậm, cô dáng dấp như vậy trở lại Tống gia tuyệt đối sẽ gây nên chuyện không nhỏ, vẫn là nên để ngày mai chọn giờ về.
Bùi Tư Nhận nhận một cú điện thoại, là liên quan đến chất lượng hàng hóa ở công ty chi nhánh, bởi vì liên quan đến uy tín, anh nhất định phải lập tức chạy tới xử lý, xe của công ty đã chờ ở bên đường, thế nhưng Lê Bắc đi khách sạn đặt phòng, bên cạnh anh thiếu mất một trợ lý......
Tống Dư Kiều nói: “Bùi tổng, tôi có thể đi cùng ngài.” Bùi Tư Nhận nhíu mày.
Tống Dư Kiều cho rằng Bùi Tư Nhận là hoài nghi cô có giúp được gì hay không, liền giải thích nói: “Tôi ở trong công ty đã làm trợ lí cho Đới Lâm Tạp ba năm, mọi hoàn cảnh đều đã từng trải qua, sẽ không có vấn đề gì.”
Bùi Tư Nhận nói: “Vậy thì làm phiền thư kí Tống rồi.”
Tống Dư Kiều thẹn đỏ mặt nở nụ cười, bộ dạng phục tùng trong nháy mắt, một lần nữa đem tóc rối vén lên cài sau tai.
Chỉ là một động tác lơ đãng của Tống Dư Kiều, thế nhưng ở trong mắt Bùi Tư Nhận là sự ngượng ngùng.
Bùi Tư Nhận nở nụ cười, nhanh chóng mở cửa xe ra, vô cùng thân mật nói “Xin mời“.
Tống Dư Kiều giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến ở trên mạng đã từng thấy -- có mười động tác đàn ông có thể làm phụ nữ động lòng trong nháy mắt, một trong số đó chính là giúp họ mở cửa xe, sẽ làm cho phụ nữ cảm thấy mình như được nâng niu trong bàn tay. Cô nói: “Cảm ơn.”
Tài xế được công ty phân tới nhìn thấy Tổng giám đốc mở cửa xe cho người khác, vô cùng kinh ngạc, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, đây chính là giám đốc luôn ăn thịt người như vẫn đồn, nụ cười quả thực ấm áp hơn cả gió xuân.
Anh ta nhanh ý thức được, kỳ thực Bùi Tư Nhận đang cười, đối với người kia là như gió xuân ấm áp, còn đối với những người khác thật đáng sợ. Gần như kinh sợ
...................
Trong phòng tổng giám đốc của công ty chi nhánh. Bùi Tư Nhận cười lạnh một tiếng, đem một phần báo cáo để trước mặt Tổng giám đốc: “Đây chính là lời ông nói luôn kiểm soát kĩ sao? Cũng thật là để tôi mở mang tầm mắt rồi.”
Tổng giám đốc nghe được hai câu nói trên trán đổ mồ hôi, nói: “Trước đúng là luôn mãi kiểm tra, thế nhưng...... Ở giữa có một vài hợp đồng số liệu không đúng, vì lẽ đó tài chính vận chuyển không đúng chỗ, dẫn đến...... Sản sinh trong quá trình...... Vì để tiết kiệm tài chính, đã ăn bớt nguyên vật liệu rồi.”
Bùi Tư Nhận nới lỏng cổ áo sơ mi ra, ngồi xuống, tiện tay cầm chiếc nghiên mực cổ trên bàn lên xem, hai cái tay cầm giữ thưởng thức, giọng điệu lành nhạt hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Tổng giám đốc nhìn những động tác kia của Bùi Tư Nhận, nói quanh co nói: “Rất nhiều khách hàng phát hiện...... vấn đề, đã yêu cầu...... trả hàng, internet......” Bùi Tư Nhận thật sự là nghe không vào, Tổng giám đốc ấp a ấp úng như vậy, giơ tay ra hiệu, Tống Dư Kiều lập tức tiến lên, lấy một phần báo cáo trong tay thư kí của tổng giám đốc. “Chọn những con số quan trọng đọc cho tôi nghe.”
“Vâng.”
Tống Dư Kiều từ ba năm trước đã làm thư kí, khả năng đọc được luyện nhanh như gió, chỉ dùng không tới một phút, đã xem xong 5 bản báo cáo, sau đó đem tổng số vốn, tổng lượng tiêu thụ, tổng giá trị, cùng với tổng lợi nhuận không có một chút nào sai sót nói ra.
Bùi Tư Nhận hỏi: “Nếu như trả hàng, hao tổn là bao nhiêu?”
Tống Dư Kiều lấy ra máy tính, sau khi bấm một chuỗi các con số, nói: “Tính toán cẩn thận, 130 triệu.”
Tổng giám đốc nghe thấy con số này, sợ hãi đến cả người run lên. Bùi Tư Nhận xoa xoa trán, một ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn, như đang trầm tư.
Mà Tống Dư Kiều liền yên lặng mà đứng ở bên cạnh anh, một câu lời thừa thãi đều không có.
Tổng giám đốc chi nhánh và trợ lí của mình, hiện tại đều đứng ngồi không yên, mồ hôi như mưa, câm như hến tưởng chừng không thở nổi.
130 triệu, bán bọn họ đi cũng không đền nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...