Vừa lúc đó, chuông điện thoại di động vang lên, là Hoa Tranh gọi tới.
Tống Dư Kiều bắt máy, trong loa truyền đến âm thanh đè thấp của Hoa Tranh: “Cô bây giờ ở chỗ nào vây?! Dành thời gian lại đây giúp tôi! Chụp trộm hai tấm hình.”
“......”
“Tôi chống đỡ không được bao lâu!” Hoa Tranh nói, “Mang theo bản đồ loại chuyên nghiệp! Mau mau! Sau mười phút ở cửa nhà vệ sinh nữ!”
Nói xong, Hoa Tranh liền báo địa chỉ, trực tiếp cúp điện thoại.
Tống Dư Kiều sững sờ nửa phút, dùng sức vỗ vỗ gò má của mình, nhấc túi lên liền hướng Đại Thương cách đó không xa đi đến.
............
Ở phía trước cửa phòng toilet, Tống Dư Kiều cẩn thận ôm cây đợi thỏ.
Cô cố ý tìm một nơi khá là bí mật, phía trước có một thùng rác, bên trên còn có một túi lớn màu đen, vừa vặn có thể che cho cô.
Điện thoại di động đã chuyển sang trạng thái máy ảnh, chỉ còn chờ Hoa Tranh tới.
Có điều sau một lúc, Tống Dư Kiều liền từ giữa khe hở thấy được Bùi Tư Nhận và Hoa Tranh từ từ đến gần, bởi vì Tống Dư Kiều đem nơi mình ẩn nấp nói cho Hoa Tranh, vì lẽ đó Hoa Tranh liếc mắt nhìn thấy cái túi rác to lớn màu đen kia, liền cố ý thay đổi góc độ, đưa sự chú ý của Bùi Tư Nhận tới một hướng khác.
Bỗng nhiên, Hoa Tranh trượt chân, Bùi Tư Nhận đỡ lấy cô, cô thuận thế liền đem nửa người kề sát trên người Bùi Tư Nhận, Tống Dư Kiều tay run lên, chụp liên tiếp.
Hoa Tranh đứng lên, đạt đích, một chân đi cà nhắc hai tay đã khoác lên trên cổ Bùi Tư Nhận, nghiêng thân lên trước một cm, cái tư thế này cực kỳ ám muội, tuy rằng chỉ có mấy giây Bùi Tư Nhận liền lui ra một khoảng cách an toàn, Tống Dư Kiều vẫn chụp hình được.
Kĩ thuật chụp ảnh của cô thật sự không hề tốt đẹp gì, thế nhưng bây giờ nhìn vài bức ảnh, góc độ tuy rằng xảo quyệt chút, giá trị tốt xấu cũng xứng đáng đạt loại cao, đền bù khuyết điểm này.
Ngay sau đó, Hoa Tranh tiến vào toilet nữ, Bùi Tư Nhận đứng trước bồn rửa tay quay lại.
Tống Dư kiều đưa điện thoại di động cất vào trong núp ở mặt sau thùng rác, trong nháy mắt nhìn Bùi Tư Nhận cúi đầu, khom người từ phía sau bò ra ngoài, vừa định trốn cẩn thận, liền nghe thấy âm thanh từ phía sau của Bùi tư Nhận
“Chụp trộm xong liền đi?”
“......”
Tống Dư Kiều chưa có quay người, đưa lưng về phía Bùi Tư Nhận, thế nhưng cô có thể cảm giác rõ ràng được luồng không khí kia của Bùi Tư Nhận, từng bước từng bước đến gần, khoảng cách cô càng ngày càng gần, luồng không khí nguy hiểm kia càng ngày càng dày đặc, chật chội khiến cô thực sự không thở kịp.
............
“Đã đổi nghề làm thợ săn ảnh rồi hả?”
Bùi Tư Nhận nói câu này Tống Dư Kiều cũng không biết nên nói lại làm sao, đơn giản liền ngậm miệng không nói lời nào.
Tống Dư Kiều trước sai sau sai, lùi lại hai bước, đi phía sau Bùi Tư Nhận ra khỏi cửa.
Bùi Tư Nhận ném chiếc chìa khóa xe cho Tống Dư Kiều: “Đi lấy xe giúp tôi, tôi gọi điện thoại.”
“Được.”
Bùi Tư Nhận gọi điện thoại cho hai người, một là gọi cho anh trai của Hoa Tranh Đường Thất Thiếu, để anh ta đưa Hoa Tranh về.
Đường Thất Thiếu hỏi: “Con bé kia lại đi quấn quít lấy anh? Tôi nói này cha Bùi, năm năm rồi anh cũng không tìm mẹ cho con trai, không bằng liền để cho em gái của tôi đi......”
“Làm sao anh biết tôi không tìm được mẹ cho con trai của tôi?”
Đường Thất thiếu ngừng lại: “Tìm được rồi hả? Tôi nhớ đây là lần thứ bốn không là lần thứ năm anh nói tìm được rồi......”
Bùi Tư Nhận vừa nghe thế đem điện thoại cúp luôn.
Thứ hai là̀ gọi điện thoại cho Lê Bắc: “Buổi tối đón Bùi Hạo Dục tan học, trực tiếp đưa đến nhà họ Bùi.”
“Vâng.”
“Phu nhân muốn gặp cháu.”
Lê Bắc oán thầm: ông chủ, anh không cần giải thích, giải thích chính là che giấu.
Gọi điện thoại xong, Bùi Tư Nhận đi chưa xa, đã nhìn thấy Tống Dư Kiều lái chiếc xe màu đen, trên người mặc áo sơ mi công sở màu trắng ở trước ngực ghìm lại, vẽ ra một đường cong hoàn hảo.
______
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...