May là không phải hết nước, chỉ là lúc Bùi Hạo Dục rửa tay đều đầy là bọt xà phòng, trượt vào máy nước nóng rồi.
Bùi Hạo Dục khắp toàn thân dày đặc là bọt xà phòng, trên trán trên lỗ tai cũng có, chỉ lộ một đôi mắt đen như mực.
“Cô tại sao liên tục nhìn chằm chằm vào cháu! Mau đi ra!” Bùi Hạo Dục cầm một cái khăn lông dài muốn vây quanh ở trên bụng mình, có điều hình như là buổi tối ăn nhiều, cái bụng tròn vo, một cái khăn mặt vây quanh còn lại một lỗ hổng, vừa vặn lộ ra cậu nhỏ phía dưới.
Tống Dư Kiều nhìn dáng vẻ Bùi Hạo Dục vui vẻ, khóe miệng cong lên, cầm trong tay từng đám đầu xông tới trên người Bùi Hạo Dục, Bùi Hạo Dục hét to một tiếng liền muốn chạy đi, bị Tống Dư Kiều kéo lại, một tay cầm khăn mặt ở trên người cậu chà.
Bùi Hạo Dục bay nhảy, chạm vào áo ngủ trên người Tống Dư Kiều, váy ngủ tất cả đều thấm ướt, cả người thật giống như trong nước mới vớt ra thế, còn giận dữ và xấu hổ nói: “Cô thấy hết của cháu! Cô phải chịu trách nhiệm với cháu!”
Tống Dư Kiều: “......”
Có một đứa bé như thế, Tống Dư Kiều cả buổi tối sẽ không có thời gian dư thừa suy nghĩ về nhà họ Diệp, đưa Bùi Hạo Dục vào trong phòng, tắt đèn.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đi học.”
“Dạ!”
Bùi Hạo Dục vô cùng nghe lời nhắm hai mắt lại, nhưng vểnh tai lên, nghe thấy âm thanh của
cửa phòng đóng lại, một đôi mắt lập tức mở, đã lớn mà còn sáng.
Cậu xách từ trong cặp nhỏ của
mình, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Bùi Tư Nhận một cái tin nhắn.
“Cha, mẹ tối hôm nay làm sườn xào chua ngọt cho con, lại còn giúp con rửa ráy, còn nói chịu trách nhiệm với con! Một mình cha rất cô độc cô quạnh chứ?”
(Thạch Anh: còn nhỏ mà đã đen tối là lớn không được đâu Hạo Dục)
Sau khi tin nhắn gửi tới, Bùi Hạo Dục ở trên giường mềm mại lăn hai cái, không tiếng động miệng cười rộng toe toét mà cười to.
Cách mấy phút, Bùi Hạo Dục nhận được một cái tin nhắn của cha, chỉ có một chữ: “Ừ.”
Bùi Hạo Dục đặc biệt không cam lòng mà hừ hừ hai tiếng, nín nhịn.
Bùi Tư Nhận đứng bên một cửa sổ có thể quan sát cảnh đêm Đại Đô Thị, dùng số điện thoại di động tư nhân của mình gọi điện thoại cho Tống Dư Kiều.
Tống Dư Kiều từ trong phòng tắm lau tóc đi ra, liền nghe trên giường điện thoại di động kêu lên.
Cô đã đem “ba ba Bùi Tiểu Hỏa” đổi thành “Bùi tổng” rồi, nhắc nhở lấy cô coi như là chuyển được điện thoại, cũng có thể lập tức chuyển đổi tên xưng hô lễ phép “Bùi tổng”.
Bùi Tư Nhận giọng trầm thấp từ trong loa truyền tới, “Vất vả sao?”
Tống Dư Kiều hơi run run, hỏi ngược một câu: “Sao? Vất vả cái gì?”
Bùi Tư Nhận nói: “Chăm sóc con trai.”
Nếu như nói không vất vả, có vẻ quá giả, nếu như nói thẳng là vất vả, lại làm mất mặt, Tống Dư Kiều lựa chọn một đáp án thích hợp.
“Cũng còn tốt, anh một mình mà chăm sóc con càng khổ cực hơn.”
Bùi Tư Nhận nói: “Cô biết là tốt rồi.”
Tống Dư Kiều: “......”
Tôi biết.... thì có ích lợi gì? Tôi cũng đâu phải là mẹ của con anh. (Thạch Anh: Ừ thì không phải)
............
Cúp điện thoại, Bùi Tư Nhận đưa điện thoại di động thu lại, mới xoay người lại, quay về ngồi ở trên ghế salông một đôi nam nữ vẫy vẫy cánh tay: “Thật không tiện, một ngày không gặp như cách ba năm.”
“......”
Người đàn ông này là Viên Bằng Phi, là phó tổng Phong Đằng, ngồi bên tay trái của anh là một cô gái có dáng ngồi yểu điệu, được chọn ra từ hàng vạn người, tuyệt đối sạch sẽ, phù hợp tiêu chuẩn làm bạn gái Bùi Tư Nhận, nhưng anh lại để trợ lý dưới quyền tổng hợp lại ưu điểm của bạn gái Bùi Tư Nhận, mới chọn ra người ưu tú như thế.
Viên Bằng Phi cười cợt: “Nghe nói con anh vô cùng đáng yêu, Tiểu Viện thích nhất con trai.”
Ngồi ở trên ghế salông người phụ nữ được gọi là Tiểu Viện lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng mềm mại, một cách tự nhiên mà thấy sang bắt quàng làm họ, “Tôi có đứa em trai,cũng là bốn tuổi, đáng yêu vô cùng.”
“Nha?” Bùi Tư Nhận nhíu mày, thuận tiện bưng đến một ly rượu để trên bàn.
Một chữ này, hình như là cổ vũ cho Tiểu Viện, “Đúng vậy a, bọn nhỏ đều là thiên thần nhỏ, là bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, Bùi tổng......”
Tiểu Viện nói qua, tay đã duỗi tới trong vạt áo của Bùi Tư Nhận, nhìn thấy Bùi Tư Nhận không có từ chối, ngón tay giống như là đàn dương cầm liên tiếp động mấy lần như thế, cười một tiếng.
Tiếng cười kia đặc biệt ma mị, Viên Bằng Phi nghe đều cứng rồi.
(Thạch Anh: ai biết «cứng» cái gì không, không biết thì hỏi ta, ta trả lời cho *đỏ mặt*)
Anh ta cảm thấy mình ở đây không đúng lúc, liền chuẩn bị lui ra, “Bùi tổng, không có gì vậy tôi đi trước......”
Anh ta còn chưa dứt lời, chỉ nghe phía sau tiếng thét chói tai của Tiểu Viện, cuống quít xoay người lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...