Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Bùi Hạo Dục lấy điện thoại di động nhỏ của mình ra, mở danh bạ, Mộ Tiểu Đông ở một bên ló đầu nhìn qua, Bùi Hạo Dục vỗ lên vai Tiểu Hỏa một cái: "Ai cho nhìn lén!"

Cậu nhìn danh bạ liên lạc, không tìm được ai có thể làm mẹ giúp cậu, bỗng nhiên nhìn thấy dãy số của Tống Dư Kiều, ánh mắt liền phát sáng, quay sang Mộ Tiểu Đông nói: "Tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi! Cậu không được đi theo......"

............

Lúc Tống Dư Kiều nhận được điện thoại từ Bùi hạo Dục, cô đang chuẩn bị đơn thỏa thuận ly hôn.

Thứ này ba năm nay cô chưa từng nghĩ tới, bây giờ bỗng nhiên muốn viết, đúng là đặt bút xuống có chút khó khăn. Do nhìn màn hình máy vi tính mãi, con mắt cô có chút mỏi, ê ẩm. Nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, chuông điện thoại di động liền vang lên.

Bởi vì híp mắt, cô không nhìn màn hình di động, trực tiếp hỏi: "Xin chào, tôi là Tống Dư Kiều."

Âm thanh non nớt của Bùi Hạo Dục từ trong ống nghe vang lên: "Kiều Kiều, cái mông con đau muốn chết, không có ai quan tâm con......"

Tống Dư Kiều lập tức ngồi ngay ngắn lại: "Cha nhóc đâu?"

"Cha lại mở hội nghị, không thời gian tới đón con......"

"Thế bây giờ con ở đâu?"

Bùi Hạo Dục nói: "Cổng trường tiểu học thực nghiệm đầu tiên, tất cả là do ngày hôm qua cô đụng phải con, thế nên dì phải chịu trách nhiệm với con......"

Tống Dư Kiều: "......"

Bùi Hạo Dục chỉ lo một ngọn đuốc này đốt không lớn để thuyết phục cô, cổ họng lại nói: "Đến nhanh lên một chút, dì mà không đến con sẽ chết mất......"


Tống Dư Kiều: "......"

Dù sao thì Tống Dư Kiều và Bùi Tiểu Hỏa không có bất cứ quan hệ gì, cô hoàn toàn có thể không để ý đến. Thế nhưng, kể từ khi cô biết mình không thể sinh con, cô đối với trẻ con đều có cảm giác thân thiết lạ thường. Đối với cậu nhóc này lại càng yêu thích, đúng là tình mẹ bao la.

Cô lắc lắc đầu, đem văn bản trên bàn thu dọn, mặc quần áo vào liền đi ra cửa.

Khoảng cách từ trường tiểu học thực nghiệm đầu tiên đến tiểu khu Kim Thủy không xa, chỉ cách hai con đường. Đi hơn mười phút là tới, chẳng qua Tống Dư Kiều sợ cậu nhóc chờ sốt ruột, nên vẫn lái xe, coi như làm việc tốt.

Cổng trường học lúc này không còn nhiều học sinh. Từ xa, Tống Dư Kiều đã nhìn thấy Bùi Hạo Dục đang sánh vai đứng cùng một đứa trẻ khác ở dưới tán cây.

Còn chưa đi tới, đã thấy Bùi Hạo Dục đang nói cái gì với người bạn kế bên, sau đó đeo cặp sách chạy tới, kéo tay cô rời đi.

"Nhóc muốn đi đâu?"

"Con muốn đi chơi tàu lượn siêu tốc!"

Tống Dư Kiều không hiểu, "Không phải mông con còn đau sao?"

Bùi Hạo Dục nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng: "Vừa nhìn thấy dì liền hết đau rồi!"

Cùng lúc đó, Lê Bắc Đô vẫn trốn ở trong xe quan sát từng hành động của Bùi Hạo Dục. Nhìn thấy Tống Dư Kiều đang ở với cậu chủ, liền trợn mắt lên.

Quả nhiên ông chủ đoán y như thần!

Vội vàng lấy điện thoại gọi cho Bùi Tư Nhận.

"Ông chủ, cậu chủ cùng Tống tiểu thư đi rồi, tôi nghe hình như là đi khu vui giải trí."

Bùi Tư Nhận nhàn nhạt nhếch môi, nói: "Được, cậu cực khổ rồi."

Bên này Lê Bắc Đô suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

Ông chủ luôn luôn cao ngạo, lãnh khốc lại nói với mình: cậu, cực, khổ, rồi hả?

Không phải lỗ tai mình có vấn đề chứ?

............

Phía trước khu tàu lượn siêu tốc, đoàn người xếp hàng thật dài, đều là người lớn nắm tay trẻ con.

Tống Dư Kiều mua bỏng ngô cùng trà chanh, Bùi Hạo Dục vui vẻ nhận lấy, một bộ dạng khoe khoang.

"Cái mông có thật không đau không?"


Bùi Hạo Dục lắc lắc đầu.

Cô ngồi chồm hỗm xuống, vỗ nhẹ lên mông Bùi Hạo Dục, Bùi Hạo Dục lập tức kêu lên một tiếng, nhưng lại xoa xoa mũi nói: "Không đau thật mà!"

Tống Dư Kiều khoanh tay lại.

Bùi Hạo Dục: "...... Được rồi, con không chơi nữa."

Tống Dư Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì chiều cao của cậu nhóc không thể ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy biểu hiện cô đơn của Bùi Hạo Dục, cô cảm thấy giống như mình đang lừa gạt nhóc con này, trong lòng có chút áy náy nói: "Muốn ăn gì không?"

Bùi Hạo Dục thở phì phò, nắm một nắm lớn bỏng ngô nhét vào trong miệng: "Tùy dì."

Tống Dư Kiều dẫn theo Bùi Hạo Dục đi ăn thịt nướng Brazil, cậu nhóc nhìn thấy thịt liền không dời nổi mắt. Trên vĩ nướng Tống Dư Kiều nướng mãi mà cũng không đuổi kịp tốc độ ăn của Bùi Hạo Dục.

Tống Dư Kiều cầm giấy ăn giúp Bùi Hạo Dục lau nước tương trên khóe miệng: "Ăn từ từ thôi."

Hiện tại là cô càng nhìn càng thấy thích nhóc con Bùi Hạo Dục này, nhưng dù là thích, đó cũng không phải là con của cô. Hơn nữa, cô vĩnh viễn cũng không thể nào có con cho riêng mình, nghĩ đến đây lòng cô lại từng trận đau nhói.

Ăn cơm xong, Bùi Hạo Dục dẫn Tống Dư Kiều đến nhà cậu -- Hoa Uyển.

Hoa Uyển là khu nhà giàu, thật sự là khu tấc đất tấc vàng, xem ra cô đoán không sai, gia cảnh của tên nhóc này quả nhiên giàu có.

"Kiều Kiều, cô vào nhà cháu ngồi chơi chút đi."

Bùi Hạo Dục dựa trên nguyên tắc mà làm, vì Tống Dư Kiều mời cậu ăn bữa lớn, cậu cũng nên đáp lễ lại. Không nói lời nào lôi kéo cánh tay Tống Dư Kiều, quẹt thẻ đi vào trong nhà.

"Cha con không có ở nhà sao?" Đứng trước cửa, Tống Dư Kiều có chút mất tự nhiên.

Bùi Hạo Dục nói: "Không đâu, cha con rất bận."


Không rõ vì sao, Tống Dư Kiều liền thở phào nhẹ nhõm.

Khóa cửa trong nhà là thiết bị giám định vân tay, Bùi Hạo Dục nhón nhón mũi chân, ngón tay cái đặt lên phía trên, vừa để xuống lại tích tích tích tích nhập một chuỗi số, cửa theo đó mở ra.

Bước chân Tống Dư Kiều hơi dừng lại, đi theo sau, ngay trước cửa dừng bước chân một chút.

Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là...... Căn phòng này, quả thật không có nữ chủ nhân.

Trên ghế salông bừa bộn mấy món đồ chơi, trên đất còn có mô hình máy bay cùng tàu hỏa. Mấy chiếc tất giày rãi rác từ cửa trước đến trên cầu thang.

Có điều tất cả đều là của trẻ con và đàn ông, không hề lưu lại một chút dấu vết phụ nữ.

Tống Dư Kiều không khỏi lắc đầu, xem ra sau lưng mỗi người đàn ông thành công, vẫn phải có một người phụ nữ cần cù, tiết kiệm chăm lo việc nhà.

Bùi Hạo Dục nói: "Kiều Kiều cô chờ chút. Con đi chuẩn bị thức ăn ngon cho con!"

Cậu nói xong, cậu liền quăng giày, để chân trần lạch ba lạch bạch chạy vào trong phòng bếp, chỉ để lại một mình Tống Dư Kiều ở phòng khách.

Thật sự là Tống Dư Kiều nhịn không được, đem mô hình trên đất bỏ vào thùng, đem quần áo nhặt lên đặt chỉnh tề trên ghế salông. Quần áo dơ thì mang vào sọt quần áo để bên trong, thuận tiện liền đi vào nhà vệ sinh.

Ngay lúc đang kéo quần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước ào ào một trận, Tống Dư Kiều ngạc nhiên trợn to hai mắt. Phòng vệ sinh và buồng tắm cách nhau hai cánh cửa, cô rón rén đi tới, ở màn cửa lớp thứ hai, hiện ra một bóng người đàn ông cao gầy.

Từ bờ vai rộng lớn cho đến mắt cá chân, cô lập tức hoảng hốt, quay người liền đụng phải bình sữa tắm, vang lên một tiếng.

Bùi Tư Nhận tưởng ngoài cửa là Bùi Hạo Dục, kéo màn cửa ra: "Đi vào giúp cha kì cọ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui