Tống Dư Kiều không chút do dự xông đến áp sát vách ngăn chính cửa phòng.
Ba giây đồng hồ trôi qua, bên trong truyền đến âm thanh rất rõ ràng mặc dù Từ Uyển Lỵ đã cố ngăn lại, thế nhưng vẫn còn tiếng thở gấp: “Ai vậy? Bên trong không có người nào?”
Nếu như lúc nãy còn chưa xác định được, thì giờ cô đã có thể khẳng định trong phòng hiện tại có hai người: một nam, một nữ. Người phụ nữ đó không ai khác chính là Từ Uyển Lỵ!
Tống Dư Kiều cắn môi dưới, nhấc chân đạp mạnh cánh cửa, sau đó quay lưng rời đi.
Từ Uyển Lỵ hiển nhiên có thể làm chuyện ấy cùng một người đàn ông ở trong đó. Vậy thì có thể khẳng định việc cô ta mang thai chắc chắn là giả!............
Trên đường về, Tống Dư Kiều hoàn toàn mất tập trung. Bùi Tư Nhận gọi hai lần cô mới phản ứng lại.
“Xin lỗi, tôi vừa rồi bị phân tâm, anh vừa nói gì vậy?” Bùi Tư Nhận hỏi: “Địa chỉ của cô.”
Tống Dư Kiều vội vàng nói địa chỉ phòng mình vừa thuê, tâm tư hơi động, lại nói: “Không phải, đến đường Hoa Viên đi.” Số 103 đường Hoa Viên là địa chỉ nhà họ Diệp.
Bùi Tư Nhận nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Đợi sau khi Tống Dư Kiều xuống xe, qua cửa sổ xe anh nhìn cô vẫy tay chào, rồi bảo Lê Bắc Đô lái xe.
Theo lễ nghĩa, những lúc Bùi Tư Nhận dùng xe riêng chở cô về. Cô sẽ chờ xe anh chạy khuất tầm mắt mới đi vào trong nhà.
Thật ra, chuyện của Từ Uyển Lỵ cũng chẳng có liên quan gì đến cô? Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là không muốn để cho Diệp Trạch Nam và mẹ chồng bị lừa dối mà chẳng hay biết gì.
Dù cho mẹ chồng bây giờ đối xử với cô vô cùng tệ bạc, nhưng kết hôn ba năm, sống chung với nhau dưới một mái nhà, bà vẫn rất ân cần quan tâm, chăm sóc cô.
Tống Dư Kiều là người rất dễ dàng, ở nhà họ Diệp, chỉ cần có một người đối xử tốt với cô, cô sẽ báo đáp gấp trăm lần. Thế nhưng, cô chưa từng có một vị trí trong lòng Diệp Trạch Nam.
Lần này, cũng giống như vậy.
Trước cửa nhà họ Diệp, một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại. Một cô gái trẻ từ trong xe bước ra, thân hình cao gầy, tóc xoăn gợn sóng, nhìn Diệp Trạch Nam từ trong biệt thự đi ra ném một ánh mắt: “Anh chàng đẹp trai, em còn tưởng rằng anh một đi không trở lại.”
Diệp Trạch Nam cười: “Làm sao có thể? Không phải nói hẹn gặp vào buổi tối sao, bảo bối.”
Cô gái kia đã chắn phía trên người anh ta, chiếc túi của quần ngắn sát mông mà cô ta đang mặc như có như không sượt qua phía dưới quần Diệp Trạch Nam: “ Ở nhà anh hay là đi khách sạn?” Diệp Trạch Nam ôm eo cô gái đặt lên trên xe, ánh mắt hướng về phía bụi cây nhìn lướt qua.
Nhìn thấy tình cảnh này, máu toàn thân Tống Dư Kiều đều dồn về trên đỉnh đầu. Cô lui về phía sau một bước, ẩn nắp ở phía sau cây ngô đồng cao to, buộc chính mình phải tỉnh táo.
Dựa vào thân cây, chậm rãi ngồi xổm xuống, Tống Dư Kiều nhặt một hòn đá trên đất lên, dùng sức hướng về phía trước bụi rậm ném đi.
Khoảng chừng 3 phút sau, phía trước chỉ truyền đến sự yên tĩnh, lòng cô dâng lên một nỗi sầu não.
Chiếc xe sang trọng đã đi, tay Tống Dư Kiều chống vào thân cây đứng dậy, vừa quay đầu đã nhìn thấy một bóng người cách mình khoảng cách không quá nửa thước, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối.
“A!” Cô bị dọa sợ đến nỗi kêu lên một tiếng thất thanh, Diệp trạch Nam bụm miệng cô lại. “Cô la cái gì?”
Tống Dư Kiều sau khi nhìn thấy người trước mặt là Diệp Trạch Nam, đột nhiên dùng sức đẩy ra, dùng túi xách trong tay đánh liên tiếp vào người anh ta.
Diệp Trạch Nam nhẫn nhịn cảm giác đau trên mặt, bắt chính xácd được tay Tống Dư Kiều: “Có ai làm vợ như cô không? Vừa gặp chồng đã đánh......”
Tống Dư Kiều cười mỉa mai: “Từ lúc nào anh có tư cách tra hỏi tôi? Diệp Trạch Nam anh nên tự suy ngẫm lại đi, câu này đáng lẽ nên hỏi chính anh mới phải?”
Tống Dư Kiều cho rằng nếu nói như vậy, Diệp Trạch Nam sẽ lập tức nổi giận, ai ngờ anh ta chỉ cười rồi tiến gần lại, một tay chống trên thân cây khô: “Kiều Kiều, cô là muốn tôi cưng chiều sao?”
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Thạch Anh Đỏ về bài viết trên: MysB
Đăng nhập hoặc Đăng ký để không thấy quảng cáo
Có bài mới Hôm qua, 18:12
Hình đại diện của thành viên
Thạch Anh Đỏ
Tổ trưởng
Tổ trưởng
Ngày tham gia: 22.04.2016, 21:04
Tuổi: 17 Nữ
Bài viết: 39
Được thanks: 29 lần
Điểm: 9.36
Có bài mới Re: [Hiện đại] Từng muốn mặc thật đẹp để lấy anh - Tang Du Vị Vãn - Điểm: 11
Edit: ChuChuDu
Chương 21: Hình ảnh người phụ nữ đang ghen.
Nghe xong lời này, Tống Dư Kiều cố gắng bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy mơ hồ, nhưng không hoàn toàn khống chế được sự căm hận.
Tống Dư Kiều không những không giận mà còn cười: “Diệp Trạch Nam, bây giờ chúng ta nên nghiêm túc ngồi xuống nói chuyện thỏa thuận ly hôn đi.”
Diệp Trạch Nam dùng sức siết chặt tay Tống Dư Kiều: “Cô muốn ly hôn? Thật sự muốn ly hôn với tôi?”
“Phải” Tống Dư Kiều nói “Đơn thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhờ người làm sau đó gửi đến cho anh.”
“Tôi cũng nói cho cô biết...” Diệp Trạch Nam cắn răng: “Tôi không bao giờ đồng ý.”
“Diệp Trạch Nam, ba năm nay anh không cảm thấy có lỗi với tôi sao?” Tống Dư Kiều nói: “Tôi không sợ ngủ phòng trống, tôi không sợ một mình. Tôi chỉ sợ người lúc trước nói yêu tôi mười ngàn năm bây giờ đã chết rồi. “
Nhớ tới trước kia, có một lần đi chơi phía sau núi hồi âm, anh để cô áp sát lỗ ở trên mặt tường, sau đó chạy xa hơn mười mét, dùng âm thanh rất nhỏ nói ra một câu, sau đó hô to hỏi: “Có nghe thấy không?”
Thấy cô lắc đầu, anh lại hỏi như vậy khoảng ba lần, rốt cục hết kiên nhẫn, trực tiếp quay về phía Tống Dư Kiều nói lớn: “Tống Dư Kiều, anh yêu em mười ngàn năm!”
Bởi vì thời điểm đó, câu nói: “Yêu em mười ngàn năm” này đang là trào lưu. Tống Dư Kiều cảm động đến rối tinh rối mù.
Bất quá bây giờ, cảnh còn người mất.
Từ Uyển Lỵ cùng Bùi Ngọc Linh vừa đi ngang qua vườn cây nhỏ, nghe thấy Tống Dư Kiều lớn tiếng.
Bùi Ngọc Linh hơi nhướng mày, vốn định muốn nghe lén một chút,nhưng còn chưa nghe gì đã thấy Từ Uyển Lỵ lên tiếng, nhất thời không kịp ngăn lại.
“Chị, anh rể hai người đang làm gì vậy?”
Nghe giọng nói này, ánh mắt Tống Dư Kiều sắc nhọn chẳng khác nào dao đâm xuyên qua người, Từ Uyển Lỵ tự nhiên rụt đầu lại.
Bùi Ngọc Linh hắng giọng một cái: “Các con ở đây làm cái gì? Có chuyện gì không thể đi vào nhà nói?”
“Không có gì, hôm nay con muốn đưa Kiều Kiều đi ra ngoài.” Diệp Trạch Nam mở miệng: “Hôm nay là ngày kỉ niệm ba năm kết hôn.”
Tống Dư Kiều thân thể cứng đờ, khuôn mặt không tự nhiên xoay qua chỗ khác.
Diệp Trạch Nam không nói thêm lời nào, nắm tay Tống Dư Kiều đi ra ngoài, ai biết Tống Dư Kiều đột nhiên rút tay về, xoay qua chỗ khác lớn tiếng nói: “Mẹ! Con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Thể lực của mẹ không sánh được với người trẻ tuổi như các con, muốn nói chuyện gì, đi vào trong nhà hẳn nói.”
Bùi Ngọc Linh nói xong, liền nhấc chân đi vào trong nhà.
Tống Dư Kiều bước chân dừng lại, sau đó đuổi theo: “Mẹ có thể tránh mặt những người không có quan hệ một chút không.”
Từ Uyển Lỵ trong mắt lấp lánh nước chảy ra ngoài, dùng tay lau đi nước mắt: “Chị, em biết chị từ trước đến giờ không xem em là em. Em ở trong lòng chị, xưa nay không quan hệ gì, em đi......”
Bùi Ngọc Linh nói: “Ai cũng không cần đi, có chuyện gì thì̉ nói cho mọi người cùng nghe! Đều là người trong nhà có gi mà̀ không thể?”
“Được, con sẽ nói ngay trước mặt Từ Uyển Lỵ.”
Tống Dư Kiều chỉ vào Từ Uyển Lỵ:“Cô ta thật sự không có mang thai! Tối hôm nay ở khách sạn Kim Lân, con đã nhìn thấy cô ta cùng một người đàn ông ở phòng rửa tay, cách cánh cửa bên trong......”
Tống Dư Kiều đột nhiên dừng lời nói lại, bởi vì ba người trước mặt, sắc mặt mỗi người mỗi khác, nhưng cô đoán không ra tâm trạng của bọn họ.
Từ Uyển Lỵ nhìn Tống Dư Kiều, đôi mắt tỏ ra đáng thương: “Chuyện này chị không thể nói lung tung...... Chị có phải nhìn lầm người không, em cả buổi tối đều cùng dì Bùi ở đây.”
Tống Dư Kiều ánh mắt hướng về phía Bùi Ngọc Linh.
Bùi Ngọc Linh gật đầu: “Cô ấy buổi tối đi học pha trà với mẹ.”
“Không thể nào! Con rõ ràng nghe thấy......”
Nghe thấy......
Mắt thấy cũng không nhất định là thật, huống chi là nghe thấy?
Để người khác nghe lời nói này chẳng khác gì với nói xấu vu khống. Tại sao cô không nghĩ tới dùng điện thoại di động ghi âm lại? Thế nhưng, vẫn còn một cách có thể kiểm chứng cái thai rốt cuộc là thật hay giả.
Tống Dư Kiều nói: “Để Từ Uyển Lỵ siêu âm đi.”
Sau nửa phút suy nghĩ, Bùi Ngọc Linh nhìn Tống Dư Kiều một chút, mới nói: “Được!”
Vào giờ phút này, Tống Dư Kiều vốn trong sạch, lại thấy Bùi Ngọc Linh nhìn mình bằng ánh mắt có sự đố kị, tùy ý vu khống người khác. Là hình ảnh người phụ nữ đang ghen!
__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...