Chương 2
Bọn sát thủ này thế tới hung hãn, bảy tám người cùng nhau vây quanh tấn công hai người bọn họ, xuất chiêu hoàn toàn tàn nhẫn ngoan độc, nhằm thẳng vào tử huyệt của Cô Duẫn mà đâm tới.
Cô Duẫn một người có thể ứng phó một vài người nhưng Tân Hân thì không, nàng không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, không quá ba chiêu liền bị đánh đến luống cuống tay chân, Cô Duẫn muốn che chở nàng thì có chút cố gắng hết sức.
Qua mấy vòng giao thủ, hai người trên dưới đều có vài vết thương có lớn có nhỏ, đám sát thủ vẫn không ngừng bổ đến, cứ đánh như vậy cho dù không bị giết chết hai người cũng sẽ kiệt sức mà chết, bây giờ cách duy nhất chỉ có thể là chạy trốn.
Cô Duẫn ra sức phá ra một vòng trống, hô lên với Tân Hân: “Muội đi trước đi”
Tân Hân khựng lại một chút, nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm cho thấy cái gì là giang hồ nghĩa khí, cầm theo kiếm từ đó xông ra ngoài.
Những sát thủ đó tuy mục đích đến là nhằm vào Cô Duẫn nhưng vì muốn diệt khẩu sạch sẽ nên vẫn có hai tên hướng tới Tân Hân mà đuổi theo.
Tân Hân cùng Cô Duẫn hai người ỷ vào quen thuộc địa thế vùng rừng núi này, tạm thời đem nhóm sát thủ tách ra.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, phía trước lại xuất hiện mười mấy bóng đen, là nhóm sát thủ thứ hai!
Tân Hân lớn như vậy lần đầu tiên sinh ra cảm giác tuyệt vọng, hôm nay chỉ sợ thật sự bỏ mạng ở nơi này.
Hít thở khó khăn mấy cái, sát thủ phía sau cũng đuổi tới. Hiện tại xem ra chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng.
Không biết chém giết bao lâu, hai người trên người cũng bị thêm không ít thương tích, sát thủ tuy ngã xuống mấy tên nhưng hai người bọn nàng cũng cơ hồ cạn kiệt sức lực, chỉ sợ không đối phó nổi đám sát thủ còn lại.
Tân Hân bây giờ đến sức lực giơ kiếm cũng không còn, trước đó cũng chỉ bằng bản năng lăn lộn né tránh, may mắn tránh được mấy kiếm trí mạng.
Thanh đao phản chiếu ánh trăng, lành lạnh mà dữ tợn hướng nàng bổ xuống, nàng lần này sẽ trốn không thoát. Thật ra thương thế của Cô Duẫn so với nàng còn nặng hơn, giờ phút này căn bản cũng không phân biệt được thần tới rồi, Tân Hân tuyệt vọng nhắm mắt chờ lưỡi đao rơi xuống.
Nhưng chỉ nghe một tiếng “Khanh” vang lên, Tân Hân lập tức mở bừng mắt.
Là sư phụ.
Sư phụ không biết vì sao lại trở về sớm hơn dự định, lại bắt gặp trận ám sát này. Lâm Tề tiên sinh xưa nay lười nhác, cà lơ phất phơ nhưng tốt nhất là bênh vực người của mình, lúc này thấy hai tiểu đồ đệ của mình cả người đầy vết máu, chật vật bất kham, nhất thời phát hỏa lập tức gia nhập cuộc chiến.
Ngay lúc đó áp lực của Cô Duẫn giảm bớt không ít, nhưng hai người bọn họ phải đối phó với hơn mười tên sát thủ còn lại vẫn gặp không ít khó khăn.
Lúc này, Lâm Tề tiên sinh hét lớn một tiếng với hai người: “Hai người các con đi trước! Nơi này để cho ta!” Nói rồi một tay đem Tân Hân đẩy đến bên cạnh Cô Duẫn.
“Sư phụ cẩn thận.” Còn ở lại cũng chỉ liên lụy đến sư phụ, chi bằng trước mắt rời đi, hai người dìu nhau, bằng một chút sức lực cuối cùng chạy sâu vào trong rừng. Phía sau sát thủ còn muốn truy kích lại bị Lâm Tề nhất nhất ngăn lại.
Dựa vào ý chí bùng nổ khi đối mặt với sống chết, hai người cũng không biết đã chạy bao lâu, lúc này trên bầu trời đã dần dần hiện ra ánh sáng, trời sắp sáng. Bọn họ rốt cuộc cũng dừng lại, không thể không dừng lại để xem xét vết thương.
Đến khi dừng lại Tân Hân mới phát hiện Cô Duẫn bị thương nghiêm trọng đến mức nào, có vài vết thương đâm vào ngực, tuy tránh khỏi chỗ hiểm yếu nhưng miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu, nếu so sánh thì nàng chỉ có thể xem là bị thương ngoài da không đáng kể.
Tân Hân tìm kiếm trên y phục của mình một mảnh vải dệt sạch sẽ, xé xuống băng bó cầm máu cho Cô Duẫn.
Thần trí Cô Duẫn đã có chút không tỉnh táo, hắn nỗ lực căng lên mí mắt nặng trịch, ánh mắt cơ hồ muốn nhìn đến trên ngực mình, nhìn Tân Hân đang băng bó vết thương cho hắn, tay phải của hắn còn nâng chuôi kiếm thong thả nâng lên, duỗi đến đỉnh đầu Tân Hân rồi dừng lại, cũng không hề hạ xuống, cuối cùng cũng từ từ đặt tay xuống đất.
Vừa lúc Tân Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tháng qua tư thế bỏ tay xuống có phần cổ quái của Cô Duẫn, nàng cũng không để trong lòng, tiếp tục cuối đầu băng bó vết thương cho Cô Duẫn.
Cô Duẫn nhắm mắt lại, lẩm bẩm một câu gì đó, Tân Hân cũng chỉ cho rằng hắn nói mớ khi đang hôn mê.
Băng bó cho Cô Duẫn xong, Tân Hân mới có cơ hội quan sát bốn phía một chút.
Nơi này là một mảnh đất trống trong rừng, hai người bọn nàng lúc này là dựa vào trên một thân cây, hô hấp của Cô Duẫn mỏng manh cơ hồ bất kỳ lúc nào đều có thể dừng lại. Tân Hân tuy rằng cũng đã mệt mỏi đến mức hận không thể lập tức ngã xuống một giấc, lại vẫn cố gắng đứng dậy đi tìm ở bốn phía một chút thảo dược có thể giúp Cô Duẫn cầm máu.
Sư huynh của nàng tuy rằng luôn khi dễ nàng nhưng nàng cũng nhớ rõ mấy năm nay hắn cũng rất ôn nhu với nàng.
Cái ngày sau ngày nàng cập kê, trên bàn có thêm một cái hộp gỗ điêu khắc tỉnh xảo đẹp đẽ, mở hộp ra đập vào mắt chính là một cây trâm, phía trên gắn một con bướănsinh động như thật, giương cánh như thật sự có thể bay đi. Sư phụ nàng không có tâm tư tinh tế như vậy, vậy cây trâm này chắc chắn là của sư huynh đưa cho, nguyên lại hai cái trứng luộc kia chỉ là hắn đùa nàng thôi.
Năm ấy ở hội chùa, cái mặt nạ tiểu hồ ly nàng vừa coi trọng đã bị tiểu cô nương đưa túi thơm kia giành mua trước như trả thù, nàng tuy rằng mặt vẫn tỏ vẻ vân đạm phong khinh tiêu sái tránh ra, nhưng trong lòng thật ra vẫn rất tiếc nuối.
Kết quả ngày hôm sau sư huynh liền đưa cho nàng một cái mặt nạ tiểu hồ ly, so với cái hôm trước càng thêm tinh xảo đẹp mắt.
Nàng vốn tưởng rằng chỉ là Cô Duẫn lặng lẽ mua từ một sạp hàng khác, sau này mới biết được mặt nạ kia là Cô Duẫn tự mình ra tay vẽ ra, vậy mà lúc hắn đưa mặt nạ cho nàng cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười nói là bồi thường cho sư muội giúp sư huynh chắn hoa đào.
Nàng ăn qua loại mỉm cười mê hoặc nhân tâm này quá nhiều lần thật sự rất mệt tâm hắn, lời cảm ơn cũng chưa nói nhận mặt nạ chạy như bay về phòng.
Hắn hại nàng không thể không xem một chồng kinh phật sau đó còn phải viết ra những gì lĩnh hội được cho sư phụ, rồi lại giữa đừơng mượn từ trong tay nàng những quyển sách đó, thời điểm trở về trên sách tràn ngập chú giải của hắn.
Hắn không am hiểu nhất là nghề mộc, đem một cây kiếm gỗ làm rồi lại làm, rốt cuộc mùa hè năm thứ ba cũng đã hoàn thành thanh kiếm, mặc dù trong khi làm bị sư phụ giễu cợt không biết bao nhiêu lần.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cô Duẫn thật sự tức giận chính là lần chủ cửa hàng đồ cổ kia vậy mà thật sự muốn đem nàng bán vào núi sâu, sau cùng cũng lại là chính hắn một đường đuổi theo cứu nàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn một thân kiếm nhiễm đỏ máu tươi, lần đầu tiên nhìn thấy hắn không hề vĩnh viễn treo lên vẻ ngoài ôn hòa, nội tâm tính kế mỉm cười, nàng thấy hắn lửa giận ngập trời, cũng chỉ ở ngày đó nàng mới được một lần gặp qua một khí thế bễ nghễ đất trời.
Khi Cô Duẫn cởi bỏ dây thừng trói trên người nàng, nàng run rẩy bổ nhào vào lồng ngực hắn. Cô Duẫn ôm chặt nàng, giọng nói thế nhưng cũng là run rẩy: “Thực xin lỗi, Hân nhi, là ta không nên để muội lại một mình ở đó, là ta sai, ta đến rồi, không có việc gì, đừng sợ.”
Tân Hân ở gần đó không tìm được thảo dược đành phải trở lại ngồi xuống bên cạnh Cô Duẫn. Thân thể Cô Duẫn có chút nóng lên, bờ môi của hắn không hề có huyết sắc, mảnh vải băng bó lúc nãy giờ đã bị máu tươi nhuộm dần, cứ tiếp tục như vậy là không thể được.
Tân Hân bất đắc dĩ đánh thức Cô Duẫn, muốn nói cho hắn biết nàng muốn đi xa một chút để tìm kiếm thảo dược.
Tân Hân nặng nhọc kéo thân thể mình đẩy ra một bụi cỏ, bình thường chỉ cần tùy ý có thể thấy được tam thất, hôm nay như thế nào cũng tìm không thấy.
Ánh mặt trời dần dần trở nên nóng rực, ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây xanh um tươi tốt lưu lại trên mặt đất những vệt nắng lốm đốm lóa mắt.
Tân Hân rốt cuộc tìm thấy một cây tam thất nhỏ rồi trở lại mảnh đất trống trong rừng.
Chính là Cô Duẫn đã không còn ở nơi này.
Tân Hân đột nhiên cảm thấy trái tim đập hoảng loạn vô cũng, nàng cơ hồ không thể nào đứng thẳng được, bước lùi về sau một bước một tay chống trên thân cây.
Nàng bắt đầu lớn tiếng gọi Cô Duẫn, hy vọng âm thanh này sẽ dẫn được vài tên sát thủ đến đây, như vậy Cô Duẫn giờ phút này sẽ an toàn hơn một ít.
Âm thanh của Tân Hân quanh quẩn trong sơn cốc, nàng đợi một lát cũng không có gì phát sinh, cái gì cũng không xuất hiện.
Dãy núi vắng vẻ, chỉ có chim chóc ngẫu nhiên phành phạch vỗ cánh bay qua.
Vì thế Tân Hân bắt đầu đi theo vết máu một đường tìm kiếm, vết máu kia cuối cùng dừng lại bên trên một vách núi cao.
Nàng “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống bên vách núi, nước mắt chảy dài trên gương mặt lấm bẩn tạo thành hai vệt dài rõ rệt, chỉ là nàng vẫn yên lặng nhìn xuống vực sâu phía trước.
Sau một lát, nàng dường như nổi điên đột nhiên lớn tiếng kêu lên. Nhưng ở đây chỉ có núi cao, chỉ có từng bầy chim sẽ kinh sợ nhìn nàng tê tâm liệt phế, nhìn nàng khóc đến đôi mắt chảy máu, xem nàng đau thấu tim gan.
Khi mặt trời lên đến đỉnh trời, mảnh đất trống bên vách núi kia đã bị phơi đến nóng bỏng. Tân Hân vẫn vô tri vô giác mà quỳ ở đó, nhưng là nàng đã không thể kêu ra tiếng nữa.
Lại thêm một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc cũng nhúc nhích thân mình, loạng choạng đứng lên, khập khiễng lê chân đi theo hướng về nhà.
Thi thể sư phụ ngã trong sân nhà, trên người có mấy miệng vết thương, quần áo người đã biến thành huyết y, kiếm của người bị ném trong tầm tay, mà thứ hắn đang ôn nhu ôm trong người kia lại là một thanh tuệ kiếm. Tân Hân rốt cuộc không duy trì nổi nữa, trước mắt tối sầm ngã xuống bên người sư phụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...