Mạch Ngạn ngồi cách đó không xa nhìn thấy Nhiễm Tranh, hắn mơ mơ màng màng cảm thấy gương mặt ấy thật quen thuộc.
Hình như hắn đã từng nhìn thấy cô ở đâu đó rồi.
Vẻ mặt trở nên trầm tư ngắm nhìn cô gái, gợi nhớ.
“Cô gái này…mình đã gặp ở đâu nhỉ?”
Nhiễm Tranh đột nhiên bị hai người đầu bếp nắm giữ lại.
“Ơ..”
“Các người đang làm gì vậy?”
Lúc này, Sở Trạch lên tiếng bảo vệ Nhiễm Tranh.
Tên bếp trưởng tinh ý liền cho rằng Nhiễm Tranh chính là bạn gái của Sở Trạch.
“Bạn gái nhỉ?”
“Cái này…”
“Không! Tôi là bạn đồng hành cùng với cậu ta, giữ chúng tôi chỉ là bạn của nhau.”
Nhiễm Tranh cắt ngang lời của Sở Trạch.
“Chỉ là bạn ư!”
Trong đầu tên bếp trưởng liền có suy nghĩ táo bạo.
Ông ta nhìn Nhiễm Tranh, ra hiệu cho người đầu bếp dẫn cô về phía trước.
“Từ khi buổi tiệc bắt đầu tôi không thấy cô cũng không biết cô có mặt trên đảo.
Đáng lẽ ra cô không nên xuất hiện vào lúc này nhưng vì cô không được may mắn.
Cho nên, cô buộc phải trả lời một câu hỏi mới có thể rời khỏi đây.”
“Câu hỏi? Là câu hỏi gì?”
Cô ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Bỗng, ánh mắt của Nhiễm Tranh bị thứ màu đỏ dưới chân thu hút.
Cô cúi đầu xuống thì phát hiện thứ màu đỏ đó chính là máu.
Lúc này, cô mới phát hiện xác người nằm trên mặt đất.
“Ôi thần linh ơi!”
Nhiễm Tranh bất ngờ thốt lên.
Cô vội lấy tay che miệng mình lại.Trong lòng có chút bất an.
Chỉ là một buổi tiệc thôi, đâu cần phải có xác người chết.
Buổi tiệc này đúng là bất ổn mà.
“Đừng quá lo lắng cô gái, đây chính là hình phạt cho người làm sai.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn trả lời đúng câu hỏi là được.”
“Nếu như sai thì sao?”
Ánh mắt nghi ngờ nhìn bếp trưởng.
“Nếu như sai…thì cô cũng sẽ có kết cục giống như họ.”
“..!”
Chết ư?
Nhiễm Tranh không nghĩ bản thân lại xấu số đến vậy.
Cô còn nhiều thứ cần phải làm, mẹ cô còn đang đợi cô trở về nhà.
Làm sao cô có thể nằm ở nơi lạnh lẽo này được.
Nghĩ đến chuyện đồng ý đi cùng với Sở Trạch, Nhiễm Tranh thấy bản thân đã đưa ra một quyết định thật sai lầm.
Cô hít một hơi thật sâu.
Đôi mắt đầy u buồn ngoảnh đầu nhìn Sở Trạch.
Nhiễm Tranh nhắn nhủ với cậu ta:
“Sở Trạch, sau khi tôi chết đi rồi cậu nhớ đem thi thể tôi trở về đưa cho mẹ tôi, bảo với bà tôi nợ bà một lời xin lỗi.
Còn nếu như tôi còn mạng quay trở về thì sau này cậu bớt liên lạc với tôi lại, tốt nhất là đừng liên lạc với nhau.”
Sở Trạch khó hiểu nhìn cô.
“Tại sao?”
“Vì đi cùng cậu tính mạng của tôi luôn treo trên cây cột điện.”
“Nhiễm Tranh, xin lỗi cô.”
Cậu ta cúi đầu một cách chân thành.
“Đủ rồi! Còn chưa có gì mà đã nói câu chia ly.
Đến lúc chết tôi sẽ dành thời gian cho các người nói.”
Tên đầu bếp trưởng khó chịu khi nghe hai người họ nói lời chia ly.
Còn chưa biết rõ sống chết mà vội đau buồn.
Ông ta không thích điều này.
Nó khiến ông gợi nhớ lại bản thân của lúc nhỏ.
Hồi đó, ông có nuôi một con chó.
Trong một lần đi chơi, không may nó bị một chiếc xe tông phải.
Cơ thể nằm bất động trên đường.
Vì còn nhỏ nên ông rất sợ hãi, đứng ở một góc nhìn con chó thay vì chạy đến xem tình hình và gọi bác sĩ thú ý.
Người đi đường đều nói con chó sẽ không qua khỏi.
Lúc đó, khi nghe họ nói ông đã tin tưởng và bật khóc.
Vài tiếng sau, bác sĩ thú y đến và khám cho con chó.
Bác sĩ lắc đầu nhìn con chó nằm bất động.
Quay người lại nhìn ông và nói:
“Nếu như chú chó đến kịp lúc thì sẽ không mất mạng.”
Nghe những lời bác sĩ nói, ông khóc nức nở như một cơn mưa trút xuống.
Ông tự trách bản quá nhút nhát nên chú chó mới chết.
Nếu lúc đó, ông không sợ hãi, không đứng nhìn chú chó, không nghe những gì người đi đường nói thì có lẽ chú chó của ông sẽ không phải ra đi mãi mãi.
Cũng chính vì vậy, đầu bếp trưởng trở nên căm ghét những người có suy nghĩ tiêu cực khi cuộc sống của họ còn nhiều cơ hội.
“Cô gái, hãy xem món ăn mà tôi chuẩn bị cho cô là gì đi.”
Đầu bếp trưởng búng tay một cái, người phục vụ liền đưa lên trước mặt cô một món ăn đã được đậy nắp.
Nhiệm vụ của cô chính là mở nắp món ăn ra và trả lời câu hỏi bên trong.
Vì trước đó Sở Trạch đã có đáp án, đầu bếp trưởng cho người bắt giữ cậu ta lại.
Để tránh Sở Trạch nói đáp án cho Nhiễm Tranh biết, ông còn cẩn thận kêu người dùng băng keo dán miệng cậu ta lại để đảm bảo an toàn.
“Ưm…”
“Bây giờ thì cô hãy mở món ăn ra đi nào.”
Nhiễm Tranh nhìn gương mặt nghiêm túc của đầu bếp trưởng, ánh mắt đề phòng, cẩn thận mở chiếc nắp ra.
Bên trong dĩa thức ăn chỉ có vỏn vẹn một tờ giấy.
Nhiễm Tranh hiếu kỳ cầm tờ giấy lên, cô nghi ngờ hỏi tên đầu bếp trưởng:
“Tôi có thể mở nó ra xem chứ?”
“Cô cứ tự nhiên.”
Đầu bếp trưởng gật đầu.
Mở tờ giấy ra, Nhiễm Tranh đọc câu hỏi bên trong, hai hàng lông mày châu đầu vào nhau.
Mắt mở to hết mức.
Đóng tờ giấy lại, cô ngẩng đầu lên nhìn tên đầu bếp trưởng, giọng điệu thay đổi.
“Ông muốn tôi đưa ra đáp án này trong vòng một phút ư?”
“Đúng.”
“Nhưng tôi còn chưa hoàn thành hết chương trình tiểu học thì làm sao biết được đáp án này?”
Gương mặt cô trở nên khó xử.
Đầu bếp trưởng nghe thấy lời này cũng phải cứng họng.
Ông ta ho hắn một tiếng hỏi lại Nhiễm Tranh:
“Cô nói mình chưa hoàn thành chương trình tiểu học?”
“Đúng.
Mẹ tôi cho tôi biết các mặt chữ đã là phúc đức ba đời.
Mấy thứ phức tạp như thế này tôi làm sao biết đáp án.”
“Cái này…”
Những lời Nhiễm Tranh nói, ông ta thấy cũng hợp lý.
Một cô gái chỉ biết mặt các con chữ thì làm sao có thể giải được đáp án mẹo này của ông chủ được.
Suy đi ngẫm lại, bếp trưởng cảm thấy bản thân vừa mới tạo thách thức cho người khác nhưng lại trở thành thách thức của chính mình.
Đứng trước sự khó xử này, ông ta đành phải hạ mình xuống cho cô gái kia một cơ hội.
“Dù cô không hoàn thành chương trình tiểu học nhưng câu hỏi này vẫn phải trả lời và tôi sẽ cho cô một số sự trợ giúp từ tôi.
Những gì cô không hiểu có thể hỏi.”
“Có thể hỏi được sao?”
Nhiễm Tranh bên ngoài hớn hở, bên trong lại nở một nụ cười gian xảo.
Không phải cô không học xong chương trình tiểu học mà căn bản là cô đã hoàn thành hết nhưng không qua trưởng lớp nào công nhận đều này.
Vì sự an toàn của bản thân, cô buộc phải nói với ông ta như vậy.
Nhờ vậy, cô còn có thể kéo dài thời gian trong một số lúc cần thiết.
Nhiễm Tranh nhìn tên đầu bếp trưởng, khóe môi cô cong lên một đường tuyệt mỹ.
“Một phút bằng bao nhiêu giây?”
“Sáu mươi giây.”
Tên bếp trưởng mỉa mai nói.
Ông ta không ngờ Nhiễm Tranh vậy mà lại đi hỏi một câu hết sức đơn giản.
Nếu những câu hỏi về sau sẽ là như thế này thì kết quả cũng đã rõ.
“Mười hai ô vuông nhỏ là bao nhiêu ô vuông lớn?”
“Một.”
“Một viên kim cương có thể chia thành nhiều viên kim cương nhỏ không?”
”Đương nhiên là có.”
“Vậy nếu tôi trả lời được câu hỏi này thì tôi có được sống không?”
“Tất nhiên.”
Tên đầu bếp trưởng nói một cách khẳng định với Nhiễm Tranh.
Mạch Ngạn ngồi bên cạnh cũng muốn xem cô gái sẽ có đáp án như thế nào với những câu hỏi mà cô đưa ra.
Trong lúc mọi người đang trông chờ đáp án của Nhiễm Tranh, cô lại đột ngột hét lên:
“Ôi trời! Viên kim cương màu đỏ thật đẹp!”
“Kim cương màu đỏ!”
Tên đầu bếp trưởng khó hiểu quay đầu lại nhìn.
Hình ảnh viên kim cương đỏ trên màn hình đập vào mắt ông ta.
Nhiễm Tranh bật cười thành tiếng vì đã đạt được mục đích của mình.
Cô tự tin nói với ông ta:
“Đáp án của tôi chính là viên kim cương đỏ trên màu hình.”
“...!!”
“À lôi! Cô ta đang đùa sao?”
“Câu hỏi như thế mà trả lời như này, đúng là người chưa hoàn thành chương trình tiểu học mà.”
“Theo tôi thấy, cô gái đó là ngốc bẩm sinh.”
“Ha ha ha…”
Tiếng người bàn tán, cười chế giễu bên tai Nhiễm Tranh nhưng cô không hề thấy tự ti.
Ngược lại, trong đầu cô lại có một suy nghĩ mới.
Mạch Ngạn bây giờ lại nhìn cô với ánh mắt khán phục.
“Mình đã mong đợi một đáp án buồn cười của cô gái này nhưng cô ta cứ vậy mà nói ra đúng đáp án của câu hỏi.
Cô gái này không hề ngốc!”
Vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc.
“Cô gái, cô đã chắc chắn rồi chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...