Tên đệ tử hơi tròn người liền gật đầu, từ trong không gian bắt ra một cái hộp màu hoàng kim, phía trên khắc hình bát quái.
Gã ta hướng lên trời mà ném, hộp tức khắc bung ra, hắn niệm một tiếng: "Thiên La Địa Võng."
Từ trong hộp túa xuống pháp lực như mưa, rũ ra một cái lưới lớn chừng năm mươi thước, chụp lấy trên người Chu Ẩn thành một cái lồng giam cỡ lớn.
Không cần đi thử, nàng cũng biết mình phá không nổi thứ này.
Nhưng thứ này xem ra linh lực đan giăng rất kín kẽ, nàng cũng chưa biết nó có hiệu dụng gì khác ngoài việc bắt trói người hay không, cũng chưa biết từ bên ngoài có công kích vào bên trong được hay không.
Nếu tất cả đều không, vậy chẳng phải nói nàng tạm thời an toàn hay sao?
Nhưng không đợi nàng vui mừng, tên tu sĩ đứng phía còn lại cũng đã gọi ra phi kiếm, thét lên một tiếng:"Bách kiếm tế thiên, bách ý chỉ địa, kiếm ý hợp thiên địa, nhân gian hóa không."
Từ một thanh kiếm đỏ rực dần dần phân tách ra thành trăm thanh kiếm khác, hừng hực hỏa linh nung nóng cả một vùng không trung, uy áp khiến Chu Ẩn khó có thể tin được, nàng sững sờ một lúc lâu nhìn cảnh tượng hoành tráng lúc này, trong lòng thế mà chỉ nghĩ không biết khi nào thì mình mới có thể được như y.
Nàng lắc đầu nguầy nguậy, xua đi những ý nghĩ vẩn vơ, xem ra bọn họ trước chỉ muốn đóng khung nàng tại chỗ không cho chạy trốn, sau đó liền chuẩn bị hậu chiêu, hậu chiêu rơi xuống, Thiên La Địa Võng thu lên, nàng tất sẽ chỉ còn lại một nắm tro tàn.
Tên sư huynh cầm đầu lúc này chỉ xem nàng nhỏ bé như cỏ rác, bứng một cái liền đi tong cả rễ cả ngọn, cười khẩy: "Tiếc cho ngươi đã tu luyện đến bực này, lại chỉ vì chút lòng tham mà hủy hoại toàn bộ."
Dứt lời, bách kiếm muốn điều động rơi xuống, lúc này Chu Ẩn liền độ ra linh lực vào tay, tống xuống mặt đất, bụi dâng lên mù mịt che khuất thân mình, sau đó hét to: "Độn thổ thuật!"
Những con đường ngoằn ngoèo vốn do con trăn lớn cày bừa lúc này, một nửa ở bên trong Thiên La Địa Võng, một nửa lại ở bên ngoài, mà khi bụi đất dập tắt, ba gã tu sĩ quả thực đã chẳng còn thấy Chu Ẩn đâu, thần thức đi vào cũng không thăm được chút khí tức nào, mà những ụ đất lại có rất nhỏ những chuyển động đột lên, gã tu sĩ triệu ra bách kiếm liền sai sử phi kiếm hướng một viền xung quanh Thiên La Địa Võng đâm xuống, như sợ để lỡ thời cơ cho nàng trốn mất.
Bách kiếm rơi xuống, đâu chỉ là chấn động một chút liền thôi, mà quả thực là kinh thiên động địa, tựa như trời đất đổ sập xuống, ầm ầm vang, muôn thú điểu cầm chấn cánh bay cao, trong đó không thiếu những con có tu vi cao, nhìn thấy kẻ phá vỡ bình yên trong khu rừng, hai cánh xà xuống liền tấn công kẻ địch.
Ba gã tu sĩ tạm thời không rảnh lo bên này, quay đầu liền chém giết yêu thú vừa mới xuất hiện, bọn họ đều biết nơi này vốn là thâm sơn cùng cốc, không thiếu yêu thú đầm mình ẩn náu, vốn lúc đến cực kỳ cẩn thận, bây giờ lại sơ sẩy gây kinh động khiến cho tình cảnh nan kham.
Dù vậy, hắn vẫn không thu hồi lại Thiên La Địa Võng.
Tiểu cô nương ẩn mình giữa hai tàu lá to, mắt lúng liếng nhìn tình hình của Chu Ẩn, vốn trong lòng có một khắc tự hỏi có nên chạy ra cứu người hay không, nhưng khi nhìn thấy Thiên La Địa Võng sừng sững ở đấy, liền từ bỏ ý định.
Kim Đan kỳ tu sĩ lại có vật này trong người thì một là có địa vị trông tông môn, hai là xuất thân từ thế lực lớn mới có những món pháp bảo phòng thân uy lực thế này, dù là cái nào, nàng cũng không muốn đụng vào.
Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngây ngốc lại dễ tìn người mà thôi, nàng muốn bao nhiêu mà chẳng được, vì thế, sau khi trải qua nội tâm tranh đấu, liền quyết định trở mình, ra khỏi khu rừng tìm vật hy sinh tiếp theo.
Chu Ẩn vừa rồi dùng Nặc Khí Phù cùng Ẩn Thân Phù song trọng đập lên người mình, lại nương nhờ thân thể con trăn lớn mà ẩn nấp, bấy giờ quanh người nó toàn là sương hàn, nằm sấp bên dưới cũng cảm thấy khí lạnh nhiếp người, nhưng trong tình huống nguy cấp, ngay cả có mất nửa cái mạng thì cũng phải thử xem.
Độn thổ thuật là nàng vừa rồi nhìn con trăn lớn độn đất liền nghĩ ra, vừa mới che đi khí tức, lập tức dùng pháp khí thả xuống những đường đất rỗng bị con trăn bào ra tới, cố ý gây nên chút động tĩnh để cho đám người kia tin là thật.
Dù sao không có phương pháp trắc linh căn, lại không thăm linh mạch, bọn họ làm sao biết được nàng là đơn kim linh căn?
Trong lúc nguy cấp, quả nhiên ba gã tu sĩ không muốn bỏ sót bất kỳ cơ hội nào để nàng chạy trốn, lập tức chấn kiếm oanh tạc cả vùng xung quanh, khi tro bụi lắng đọng, mặt đất đã bị đào xuống vài thước, chỉ còn một vùng phạm vi năm mươi thước được Thiên La Địa Võng bao bọc mà nổi ở mặt trên.
Chu Ẩn lén quan sát đám người đang ứng phó với yêu thú trong rừng, những yêu thú này dưới vô số pháp bảo phòng thân của ba gã tu sĩ, chẳng mấy chốc đã bị đánh cho tản đi ít nhiều.
Dù vậy, bọn họ vẫn là đám người hành sự kín kẽ cẩn thận, không rút đi Thiên La Địa Võng mà vẫn vây khốn lấy không tha.
Chu Ẩn thử cách phá đi Thiên La Địa Võng, cũng thử bào đất mà đi, nhưng pháp khí thì qua được, bản thân nàng lại bị chấn trở lại.
Cũng vì một lần này, gã tu sĩ tròn tròn có hơi nghiêng đầu nhìn vào trong tráo, truyền âm: "Nàng ta vẫn còn ở đó."
"Thu lại Thiên La Địa Võng đối phó với yêu vật.
Hạo Dục, ngươi đi lấy tài vật về tới."
Gây ra chấn động lớn như vậy, đồng bọn cũng không đến, chứng tỏ người này rất có khả năng là không đáng cứu chút nào.
Lại nói, nếu như đối phương biết hai khối thạch bảo có đánh dấu nên mới ném đến trên người tu sĩ này giá họa đâu? Nhìn xem trên người nàng lại chẳng phải tông phục của tông môn nào, nếu là tán tu kết đàn, vậy tình đồng minh này dễ vỡ như trở bàn tay.
Huống hồ gì yêu thú trong rừng tủa ra ào ạt, nếu dùng Thiên La Địa Võng bắt một gã tu sĩ Trúc Cơ thì quá uổng phí, chi bằng lấy võng giăng bắt đám yêu vật này, còn gã tu sĩ nhỏ nhoi để cho sư đệ xử lý là xong.
Dương Siêu lập tức đi đến trên đỉnh tráo, thu lại Thiên La Địa Võng, hướng yêu vật chụp lên, mà Hạo Dục từ lâu đã tế ra kiếm của hắn, không phải kiếm rậm rạp đầy trời như vừa nãy nhưng sát ý cũng nồng nặc chẳng kém gì.
Tráo vừa rút, liền phóng ập xuống như mưa rào.
"Chết tiệt!"
Chu Ẩn rít lên, chộp lấy con trăn lớn thu vào túi trữ vật, lại tế ra phi hành pháp khí, dồn hết linh lực khiển nó chạy ra.
Kiếm oanh tạc rơi xuống, nàng dùng linh lực ngạnh khiêng, cũng bị thương không ít chỗ, nhưng còn chưa đến nỗi nguy hiểm tính mạng.
Thấy giết không được nàng, Hạo Dục đạp lên phi kiếm, tức tốc đuổi theo.
Chu Ẩn từ túi trữ vật lấy ra một khối đồ trong suốt, bỏ vào bên trong hai tấm Nộ Khí Phù, hướng Hạo Dục ném qua, pháp quyết bấm, Nộ Khí Phù liền tạc ra, mà khối đồ trong suốt kia theo vụ nỗ bắt đầu phình to, đến khi Họa Dục phi đến, đã ập vào trong một lớp màng nhầy nhụa tanh hôi.
Đó là dịch nhầy của Dịch Thiềm mà nàng thu được khi xuống đầm nước bắt Tạp Xà, trong lúc luyện chế pháp khí, từng lấy nó ra nghiền ngẫm, thứ này tuy không có tác dụng gì, được một chỗ là độ kết dịch của nó siêu cao, có thể giãn nở rất lớn.
Đem ra cản đường Hạo Dục cũng không tiếc của.
Hạo Dục rơi vào trong dịch nhầy, linh lực gột rửa mấy lần cũng không xong, mà khi nó co lại, cũng bị siết đến chặt cứng.
Hắn tế ra kiếm, loay hoay mãi mới cắt đứt được, giận lên liền dùng hết tốc lực đuổi bắt tặc tử.
Chu Ẩn xác định phương hướng, cứ thế mà đi, còn hy vọng bản thân có thể đến kịp.
Rất may, trí nhớ nàng tốt, ngay khi Hạo Dục đã kịp thời đuổi sát, lại phóng ra mấy đạo hỏa cầu về phía nàng, Chu Ẩn đều chịu đựng dùng linh lực chống đỡ, cũng tại phi hành pháp khí này nuốt quá nhiều linh lực, cùng lúc làm hai việc khiến cho phi hành pháp khí không xong, lung lay mấy lần suýt chút nữa cắm vào mặt đất.
Lấy ra hai tấm Nộ Khí Phù, coi như toàn bộ tích lũy mấy ngày qua của nàng đều sắp dùng hết rồi, hướng về cái hang động đen ngòm lúc trước đi ngang qua mà phóng.
Chu Ẩn vừa vượt qua được một chốc, tức tốc liền cho nổ tung, xung lực văng ra bên ngoài, Hạo Dục vừa lúc đi tới liền vội dùng linh lực che chắn.
Hắn thầm nghĩ kẻ này chẳng biết thế nào không tấn công hắn lại làm ra cái trò này, lại nghe một tiếng rống giận chấn động cả tâm thần.
Lúc này hắn chỉ nghĩ, không ổn rồi.
Hang động bị tạc nứt, dẫn tới yêu thú cấp cao bên trong bị chọc giận, tiếng rống của nó chính là minh chứng cho việc ấy.
Dù Chu Ẩn cốt cũng là dẫn dụ nó ra, nhưng một tiếng rống này quá mức chịu đựng, Kim Đan kỳ như Hạo Dục còn khó mà chịu đựng nổi, nói chi là người vừa mới đột phá Trúc Cơ không lâu như nàng.
Không chỉ là thần thức, mà kinh mạch của nàng cũng bị luồng sóng linh lực đụng vào, thất khiếu đổ máu, đầm đìa cả mặt mày, phi hành pháp khí chao đảo sắp ngã, lại bị nàng cường chống tháo chạy.
Nhưng ai cũng chạy không được, Hạo Dục cũng thế.
Một thứ gì đó mà còn chưa thấy được thân hình nó ra sao, đã cảm thấy không gian trong phạm vi một dặm bị chặn đứng, sóng linh lực khuếch tán, dư chấn hướng bốn phương, chỉ trong nháy mắt, vạn vật trong phạm vi của nó đều bị phủi bay, tan nát thành vụn, Chu Ẩn lại giơ lên phi hành pháp khí chặn lại, cũng bị nó hất văng không biết đến tận đâu, chỉ thấy áp lực trên thân mình nặng nề vô cùng, so với lần bị hỏa linh đánh trúng không hề thua kém chút nào.
Lúc tấm lưng đụng đến mặt đất, chỉ thấy nóng hừng hực, thân mình tàn tạ sàn sạt bị kéo lê chừng một đoạn mới dừng lại.
Hai tay nàng rũ xuống, động cũng không thể động được, dưới lòng bàn tay lại là một vụn cát nóng rực.
Ngất.
Đợi đến khi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là miệng khô lưỡi khô, rất muốn uống một ngụm nước, nhưng hai tay quờ quạng chỉ nắm được một thứ gì đó cứ trôi tuột ra khỏi bàn tay.
Chu Ẩn choàng mở mắt, mênh mông bao la chỉ toàn là cát với cát, mà nàng thì đang phơi mình dưới cái nắng hừng hực như đổ lửa.
Nâng tay nhìn xem, làm da vốn trắng nõn bắt đầu đen dần, cũng không biết nàng phơi bao nhiêu lâu rồi nữa.
May thay trong thời gian này không có thứ gì nguy hiểm đến gần, nếu là có, đừng nói là đen một chút, ngay cả mạng cũng không còn.
Chu Ẩn quơ quào ngồi dậy, lại thấy toàn thân đau rã rời, đan điền cạn kiệt chỉ còn sót lại một chút linh lực duy trì.
Nàng liếm liếm môi, lục lọi trong túi trữ vật xem có thứ gìgiải cơn khát hay không, tài vật thì nhiều, lại chỉ có một chùm quả hái ở đầm nước là có thể cung cấp nước.
Nhưng thứ này ăn vào muốn đoạt mạng, ngay cả tiểu cô nương cũng không chịu được, nàng không dám thử.
Cố hết sức ngồi dậy, Chu Ẩn trước tiên vẫn nạp đầy đan điền lại nói, lần này chẳng cần đến tụ linh trận hỗ trợ, kim linh khí liền tràn trề dũng mãnh rót vào trong người.
Cảm giác khoan khoái tạm thời nhấn chìm cơn khát, Chu Ẩn nhắm mắt tĩnh tu vài canh giờ, mở mắt ra, bên cạnh đã tràn đầy ụ cát nho nhỏ.
Nếu chỉ có một ụ cát giữa mênh mông sa mạc này thì chẳng có gì đáng chú ý, nhưng rõ ràng xung quanh nàng đôi gần chục ụ như thế, lấy làm lạ, nàng liền đưa tay vạch ra xem, lại thấy đàn đàn đống đống bò cạp nằm ở bên dưới.
"..." Chẳng lẽ những thứ này muốn hấp thụ ké linh khí của mình?
Nếu chỉ là vậy mà không gây nguy hiểm, Chu Ẩn không làm khó bọn nó.
Lấp cát lại cho chúng tiếp tục ngâm mình.
Phi hành pháp khí từ lâu đã không biết bay đến phương nào, mà khắp nơi lại chỉ có sa mạc, phóng tầm mắt, kể cả dùng đến thần thức, cũng nhìn không tới rừng cây nằm ở đâu.
Xem ra là nàng bị đày ải đến một nơi vô cùng khắc nghiệt, nơi mà chẳng có tu sĩ hay yêu vật nào thèm bén mảng tới.
Là họa hay là phúc?
Hẳn là phúc.
Nếu rơi vào tay tu sĩ, nàng sẽ là đối tượng bị giết người đoạt bảo.
Còn sống chính là phúc khí.
Ngẫm lại, nếu chỉ một tiếng rống, nàng đã bị chấn đến tận nơi cùng cực thế này, thì thứ nằm trong cái hang động kia phải là thứ gì đó rất ghê gớm, mà hai lần hứng chịu đòn hiểm, nàng tuy thương tích đầy mình lại vẫn còn toàn mạng, nghĩ thế nào cũng thấy nhất định không phải thân thể mình có thể khiêng được.
Chợt, nàng lôi mảnh vỏ cây mà sơn lão đưa cho, như ngộ ra, thứ này có khi lại là bùa hộ mệnh thật.
Không ở việc này quanh co thêm nữa, chỉ nhớ cất kỹ không để lộ ra cho người ngoài hay liền được.
Bấm tịnh thân quyết làm sạch vết máu trên mặt mũi, lại nuốt xuống đan dược chữa trị vết thương bên hông cùng toàn thân, thể lực là khôi phục, nhưng thân thể vẫn còn trì trệ nhiều.
Nơi này tuy rằng nắng cháy một chút, lại là một nơi thích hợp tĩnh tu, Chu Ẩn liền không ngại da thịt bị nung chín, từ trong đống đồ lấy tạm đồ vật dựng thành chỗ che thân, lại lôi ra con trăn lớn, lột da róc xương, xương thì chế luyện pháp khí, da thì lại luyện phù.
Ngự Phong Phù tất phải luyện, không có phi hành pháp khí thì nó sẽ là thứ cứu mạng nàng.
Chu Ẩn cũng muốn thử luyện chế phi hành pháp khí, nhưng vật ấy tiêu tốn nhiều thời gian, lại phải chọn nguyên liệu thích hợp không tốn kém nhiều linh lực sử dụng, lại phải chú trọng tốc độ, tạm thời nàng chưa suy xét qua.
Trước luyện giấy vẽ phù lại nói.
Nàng bỏ thời gian ở sa mạc một thân một mình luyện chế phù triện, pháp khí, lại hấp thụ kim linh khí, chỉ có đan dược là dùng nhiều thì cũng đến lúc hết sạch.
Lúc ở đầm nước vốn đã hết, lại xin tiểu cô nương một lọ, phẩm cấp đan dược có chút thấp, là từ trên người ba gã tu sĩ chiếm được, cũng là đan dược mà Chu Ẩn nhận ra nên yên tâm dùng.
Hiện giờ lại hết sạch, trong người chỉ còn ba lọ đan từ tứ phẩm trở lên của tiểu cô nương luyện chế, lúc này người không ở bên cạnh, Chu Ẩn liền bào ụ cát, bắt ra một con bò cạp, đem đan dược đổ ra cho nó uống.
Tiểu bọ cạp cắn nát đan dược, ăn vào miệng, một khắc sau, cơ thể nó rệu rã nằm gục trên tay Chu Ẩn không nhúc nhích, Chu Ẩn tò mò chạm thử, tức khắc tiểu bò cạp liền hóa thành bụi, một luồng gió nhẹ thổi liền tan đi.
"...."
Quả nhiên không dùng là lựa chọn sáng suốt.
Cách thức hủy thi diệt tích này, thực sự quá tàn ác.
Nhưng dù là độc dược thì tứ phẩm đan dược vẫn rất được giá, mà trong tình huống nguy hiểm cũng có thể cứu mạng một mạng.
Sau một khoảng thời gian bất kể ngày đêm, Chu Ẩn liền tạm dừng việc luyện chế của mình, đi quanh sa mạc bắt đầu tìm đường ra.
Nàng đi suốt mấy ngày đường, cũng chẳng có tiến triển gì, nhưng đến ngày thứ tư thì liền dò xét được một cỗ thi thể nằm trên bãi cát, đang bị bò cạp gặm rỉa.
Chu Ẩn đi lại, không ai xa lạ, là gã tu sĩ đuổi giết nàng lúc đó bị nàng dùng phương sách quyết liệt chọc phá sào huyệt của yêu thú cấp cao, kết cục cả hai đều bị yêu thú quét bay đến tận đây, Chu Ẩn là còn mạng, nhưng đối phương lại chết rục.
Nàng lục lọi người hắn lấy ra túi trữ vật, lúc này mới phát hiện túi trữ vật này có cấm chế, muốn mở chỉ bằng tu vi của nàng là mở không ra.
Lội lại ký ức, lúc gặp được ba gã tu sĩ đồng môn của người này nằm chết thì tiểu cô nương là người nhanh nhảu đến vạch túi trữ vật của hắn mà vơ vét đồ đạc, Chu Ẩn sau đó có trả lại nhưng không hề kiểm tra.
Nếu những gã này đều là đồng môn, lại là tu sĩ tu vi ngang nhau, trong người lại chứa hai khối bảo thạch, không lý nào túi trữ vật lại cứ mở toang hoang cho người khác lấy.
Chẳng trách gì cái kẽ đã giết chết ba gã không hề lấy đi túi trữ vật, chẳng phải là sợ lòi ra cái đuôi bị người nắm sao.
Mà Chu Ẩn lại tình nguyện đi làm cái đuôi này mới hài hước.
Nói không chừng, lúc ấy tiểu cô nương cố ý đưa bảo thạch cho nàng còn có nguyên do.
Thảo nào mà ba gã tu sĩ kia tìm đến chính mình, lại luôn cảnh giác khắp nơi liền chắc nịch nàng có đồng minh phía sau, ra là vì nàng chỉ là Trúc Cơ lại lấy đi bảo thạch là không có khả năng.
Vốn biết tiểu cô nương đáng nghi, lại không ngờ nơi nơi đặt mình vào chỗ chết.
Bản thân Chu Ẩn có thăm dò người nọ, thông qua manh mối vụn vặt cũng biết ý đồ của tiểu cô nương không đơn giản như vậy, chẳng hạn như ban đầu nàng ta thấp thỏm lo so đám tu sĩ bên ngoài, lại cho rằng bí cảnh đáng sợ, sớm biết đã không vào, nhưng trong đêm ấy ở rừng dò hỏi, đối phương biết thời gian các bí cảnh khác mở ra, lại có cái nào nhiều năm chưa đóng lại, Chu Ẩn không cho rằng đối phương rình rập ở bên ngoài, chạy động chạy tây để ý xem bí cảnh nào đóng mở ra sao, mà là đích thân đã đi qua hết bí cảnh đó mới biết được.
Một người như vậy, sao có thể ngây thơ nói ra lời ấy cho được.
Lại tỉ như nàng nói chính mình không có khả năng hái được Huyết Sâm Phiên cho nàng, nhưng ban đầu lại hết lòng dẫn dụ nàng đi cùng hái thứ linh thảo này, kết luận lại, là chỉ coi nàng như vật tế để hái Huyết Sâm Phiên rồi đi.
Lại tỉ như, nàng chiếm đoạt độc dược của tiểu cô nương, tiểu cô nương cũng không đòi lại, cũng mặc kệ nàng có dùng hay không, không hề quan tâm sống chết của nàng thế nào.
Rất rất nhiều vấn đề, cho thấy bấy lâu nay nàng vốn ở cùng người có lòng dạ lang sói.
Mà, nếu nàng có bản lĩnh, lại gặp một tên tu sĩ ngây ngốc có thể làm cái mạng thứ hai cho mình, nàng cũng sẽ nảy sinh lòng dạ lang sói.
Không trách được tiểu cô nương.
Nhưng ngày sau không nên đụng phải thì hơn.
Túi trữ vật lấy không được, cái gì cũng dùng không được, Chu Ẩn có lòng tốt đem hắn chôn cất cẩn thận, không để tiểu bọ cạp gặm cắn.
Lại đi mãi, đi mãi, cũng không vượt ra được sa mạc này, rốt cuộc, nàng bình tĩnh lại, ngồi xuống tĩnh tu.
Không biết trôi qua bao lâu, trong thần thức của nàng sa mạc dần dần lại không phải là sa mạc nữa.
Thần thức sau một đoạn thời gian ròng rã, bắt đầu thăm dò được dưới những lớp cát vàng, là những hạt khoáng thạch li ti.
Chu Ẩn thử điều động linh lực tản ra, bọc lấy những hạt khoáng thạch ấy rồi gom về thân mình.
Việc làm này cực kỳ hao tổn sức lực cùng tâm lực, chỉ một chốc, toàn thân nàng ướt dầm dề mồ hôi, linh lực cạn kiệt.
Nghỉ một hồi lấy sức, nàng lại nhấc chân lên đường, đi được một ngày, lại ngồi xuống tĩnh tu thu hoạch vụn khoáng, mệt mỏi, lại đứng lên tìm đường ra.
Cứ vậy quanh năm suốt tháng, cũng có ngày thần thức nàng thăm dò thấy rừng rậm.
Nàng vỗ một tấm Ngự Phong Phù, "ù" một cái, liền lao ra khỏi sa mạc nóng cháy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...