“Đều do Vương gia sắp xếp ổn thỏa mới khiến tiểu nữ có cơ hội tiêu diệt công chúa Kinh Mặc.” Người đàn ông được gọi là thành chủ Chu là cha của Chu Nhu Gia.
Mười mấy năm qua đi, ông ta béo lên rất nhiều, đáy mắt cũng toát ra vẻ tính toán của kẻ làm ăn.
“Ừ, chờ thêm hai ngày nữa thì đưa nàng về phủ.
Đến lúc đó bản vương sẽ đối xử tốt với người bị Thành vương phủ ruồng bỏ này.” Tam hoàng tử thờ ơ nói, ánh mắt lại lóe lên vẻ đê tiện.
“Vương gia sẽ ra tay với Thành vương sao? Đến bây giờ chúng ta còn chưa tra rõ thực lực của Hứa Kế Thành, nếu ra tay e rằng...” Mưu sĩ mới đắc ý vừa nãy nghe tam hoàng tử nói vậy thì thấy rất ngạc nhiên.
“Trương tiên sinh, chúng ta nhất định phải ra tay, bằng không hắn sẽ điều tra ra nguyên nhân cái chết của Kinh Mặc, đến lúc đó...” Thành chủ Chu sợ mưu sĩ ngăn cản nên nói vội, nói xong còn tha thiết nhìn chằm chằm tam hoàng tử.
Mặc dù ông ta lợi dụng con gái nhưng vẫn thương con mình.
Ông ta biết suy nghĩ của nàng, không muốn để nàng chết trên tay người nàng yêu.
Khi Chu Nhu Gia ra tay với Kinh Mặc đã định sẵn quan hệ giữa nàng và Hứa Kế Thành chỉ có thể là ngươi sống ta chết.
“Tam hoàng tử, lần này người Hoàng thượng sai đi ám sát Hứa Kế Thành suýt thì thành công.
Nghe nói hắn bệnh rất nặng, đây là cơ hội hiếm có, nếu như bỏ lỡ, e rằng sau này không còn nữa.” Một mưu sĩ khác có quan hệ khá tốt với thành chủ Chu cũng nghiêng về ý nhân cơ hội này tiêu diệt Hứa Kế Thành.
Ai cũng biết Hứa Kế Thành là một khúc xương khó gặm, bằng không Hứa Tư An đã làm Hoàng đế bao năm rồi mà vẫn không làm gì được hắn.
“Ừ, chuyện Hứa Tư An không làm được ta có thể làm được, đến lúc đó vu oan giá họa cho hắn là được rồi.
Ta cũng muốn xem thử kẻ ngay cả tính mạng của cháu mình cũng không quan tâm như hắn làm thế nào ngồi vững ghế Hoàng đế.” Lúc Hứa Tư Tuyền nói chuyện hắn vẫn luôn mỉm cười, chỉ là nụ cười rất quỷ quyệt, giống như ma quỷ vậy.
“Vương gia, ngài không thể làm như vậy, ngài...” Cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên ngoài.
Mọi người nhìn sang thì thấy Chu Nhu Gia mặc quần áo màu lam nhạt uyển chuyển đứng ở cửa.
Đây là phủ của cha nàng, từ sau khi nàng trốn chạy khỏi Vương phủ thì luôn náu ở đây.
Nàng đang định tìm cha bàn bạc làm thế nào để trở về Thành vương phủ, vì Thành vương sắp trở về rồi.
Nàng không thể ngờ rằng, người cha luôn miệng mong nàng hạnh phúc lại nói với Vương gia muốn đẩy Hứa Kế Thành vào chỗ chết.
Nàng yêu Thành vương, dù trong mắt hắn có nàng hay không.
Nếu không phải vì nàng ghen tị với Kinh Mặc, sợ Kinh Mặc được lòng vương gia, nàng cũng sẽ không bị cha xúi giục ra tay với Kinh Mặc.
Nàng không cho phép kẻ nào dám động đến Vương gia, dù là người cha luôn trung thành với Vương gia già này cũng không được.
“Vương gia, ngài không thể làm vậy được đâu.
Vương gia hắn yếu ớt không có dã tâm gì, đến lúc đó ta sẽ khuyên hắn đầu quân cho ngài, Vương gia....” Chu thị yếu ớt quét mắt một lượt người trong phòng, sau đó chậm rãi đi đến quỳ xuống trước mặt tam hoàng tử, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ cầu xin.
“Vương gia, xin hãy tin ta.
Chuyện ngài giao cho ta ta có thể hoàn thành, ta còn có thể kể hết chuyện của vương phủ cho ngài, ta bảo đảm sau này Thành vương sẽ trung thành với ngài.” Chu thị không nhận được lời đáp lại của tam hoàng tử, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
Nàng không có ai giúp đỡ, lúc nói chuyện trong mắt còn ngậm nước mắt.
Vẻ bất lực này lọt vào mắt tam hoàng tử lại thành một kiểu thái độ khác.
“Vương gia, mấy năm này tiểu nữ si tình với Thành vương nên mới nói như vậy, xin Vương gia tha tội.” Thành chủ Chu không nhìn ra thái độ của tam Hoàng tử nên nhanh chóng quỳ xuống xin tha tội.
“Vương gia, ngài tha mạng cho Thành vương đi.
Ta ở Vương phủ lâu như vậy, thật sự không thấy hắn có điểm nào hơn người, hắn...” Chu thị dốc hết lòng dạ cầu xin cho Hứa Kế Thành, nhưng đến lúc nói chuyện nàng mới phát hiện ra, hóa ra nàng ở nơi tốt đẹp đó lâu như vậy lại không hề biết gì về Hứa Kế Thành.
“Ngươi chưa thấy chỗ hơn người của hắn mới là chỗ hơn người của hắn.
Người như vậy sao bản vương có thể giữ lại bên người?” Hứa Tư Tuyền cúi đầu cười, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Chu Nhu Gia.
“Vương gia, ta...” Chu Nhu Gia không biết nên nói gì nữa.
Ánh mắt tam hoàng tử nhìn nàng quá mức trắng trợn, giống như nàng là đồ chơi của hắn vậy.
“Ừm, bản vương thích nhất kiểu người si tình như ngươi...” Hứa Tư Tuyền nói không đầu không đuôi, ánh mắt hắn nhìn nàng khiến nàng cảm thấy ớn lạnh.
“Vương gia, ta....” Chu thị hốt hoảng, nàng nhìn cha cầu xin giúp đỡ nhưng chỉ thấy cha nàng nhìn Hứa Tư Tuyền với vẻ nịnh bợ.
“Vương gia, nếu ngài đã quyết định chuyện này thì mau chóng tiến hành thôi.
Tuy rằng chưa chắc sẽ thành công nhưng cũng đáng để thử một lần.” Mưu sĩ Trương trước đó còn do dự có nên ra tay với Hứa Kế Thành hay không, hiện tại nhìn thấy ánh mắt hám sắc của Vương gia thì bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm túc nói.
“Vừa nãy ngươi còn...”
“Thuộc hạ suy nghĩ chưa chu đáo, bây giờ nghĩ lại cảm thấy ý kiến này không tệ.” Mưu sĩ Trương bình tĩnh nói.
Không ai biết rằng, ngay lúc nãy thôi, gã đã cảm thấy vô cùng thất vọng về chủ nhân của mình.
Ám sát Hứa Kế Thành là chuyện cực kỳ quan trọng, vì Hứa Kế Thành là đối thủ lớn nhất của hắn.
Thế nhưng ngay vừa nãy thôi hắn lại có thể nghĩ sang đàn bà, hơn nữa ả đàn bà này còn là cháu gái trên danh nghĩa của hắn...
Người thiển cận như vậy, muốn ngồi lên vị trí đỉnh cao kia, có vẻ chỉ có một cách này thôi.
Chỉ có thể cược một lần, cược rằng lần này Hứa Kế Thành sẽ chết.
Nếu không, hắn mãi mãi không thể ngồi lên ngai vàng.
“Vậy các ngươi bàn bạc sắp xếp đi.” Tam hoàng tử vẫy tay ra hiệu cho mưu sĩ Trương, sau đó lại nhìn về phía Chu Nhu Gia.
“Thành chủ Chu, trước đó bản vương đã từng nói sẽ đối xử tốt với nữ nhi của ngươi - người bị Thành vương ruồng bỏ này.
Bản vương nói được làm được, các ngươi lui xuống trước đi.”
Thành chủ Chu đương nhiên biết Hứa Tư Tuyền đang ám chỉ điều gì.
Ông ta cũng biết việc này không hợp lẽ thường, nhưng việc này liên quan đến hạnh phúc tương lai của con gái, ông ta không thể ngăn cản.
Không lâu sau đó, trong phòng chỉ còn lại Hứa Tư Tuyền và Chu Nhu Gia.
Lúc này Chu Nhu Gia vẫn quỳ trên mặt đất, sau khi nghe hắn sai bảo thuộc hạ thì nàng hoàn toàn chết tâm, nàng không biết phải làm thế nào mới có thể cứu được Thành vương.
Nàng chỉ biết Vương gia già này thế lực đáng sợ, có năng lực thay đổi triều đại...
Thậm chí vào lúc này Chu thị còn nhớ tới Tống Kinh Mặc.
Cũng vào giờ phút này, nàng tmới hiểu ra nàng thật sự không bằng Kinh Mặc.
Kinh Mặc có thể dẫn đám người Phi Long Môn của mình đối đấu với Hoàng thượng có thể ép Hoàng thượng thỏa hiệp.
Nhưng còn nàng ta, khi đối mặt với kẻ muốn tấn công Thành vương phủ, nàng ta chỉ có thể đau khổ cầu xin.
Kết quả đã định sẵn, nàng ta không phải Kinh Mặc, không có khả năng xoay chuyển thế cục.
Càng đáng sợ hơn là vì sự cầu xin của nàng ta, lọt vào mắt Hứa Tư Tuyền.
Bao năm nay nàng ta vẫn giữ thân trong sạch chờ Thành vương...
“Vương gia, ta không cầu xin ngài nữa, ta xin lui trước, ta...” Khi không có người ngoài, tam hoàng tử càng không thèm che giấu ý đồ với Chu Nhu Gia.
Nhìn thấy ánh mắt tham lam của hắn, nàng đứng dậy, hốt hoảng xoau người rời đi, đó mới là lựa chọn sáng suốt nhất hiện giờ.
Chỉ là nàng ta vừa đi được một bước đã bị tóm lấy tay, sau đó bị kéo trở về không hề thương tiếc.
“Thành vương chết, mạng của ngươi do ta định đoạt.
Nếu ngươi muốn có cuộc sống tốt thì ngoan ngoãn hầu hạ ta, đừng chọc ta giận.” Hứa Tư Tuyền không kiên nhẫn nói với Chu Nhu Gia, hắn vừa nói vừa xé quần áo của nàng, vẻ mặt tràn đầy phấn khích khi được chinh phục.
“Ta không muốn, ta không muốn! Ta là trắc phi của Thành vương, Vương gia ngài không thể, không thể...” Chu Nhu Gia khóc lóc giãy giụa, nhưng nàng không biết dáng vẻ khóc lóc kháng cự của nàng ta lại biến thành sự mời gọi đối với Hứa Tư Tuyền.
Hắn tham lam sờ lên làn da mịn màng như ngọc mà nàng ta bảo dưỡng rất kỹ càng, đáy lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chu thị hoàn toàn tuyệt vọng.
Nàng ta biết, không ai có thể cứu được mình, cũng không ai có thể cứu được Thành vương.
Có lẽ, từng có người có thể giúp Thành vương tránh thoát kiếp nạn này, nhưng người đó lại bị nàng ta hại chết.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...