Thật ra đáp án đã rất rõ ràng, phải dứt bỏ cánh tay để giữ lại thanh danh của mình, Hứa Tư An rất bất đắc dĩ.
Đương nhiên người bên ngoài nhìn vào thì thấy dứt bỏ cánh tay này cũng không thích hợp, bởi vì mấy năm qua, thanh danh Hoàng Thượng cao cao tại thượng này cũng không tốt đẹp gì, hắn ta cho rằng dưới sự trị vì của hắn a bách tính an cư lạc nghiệp, ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng lại không biết triết lý cai trị của mình là sai, chỉ cần là chuyện có lợi cho việc củng cố hoàng quyền của mình chính là đúng, chỉ cần là chuyện có lợi đối với mình chính là đúng, đối xử tàn bạo với bách tính, tham quan hoành hành.
Ở trong lòng bách tính, Hoàng Thượng cao cao tại thượng kia giống như hồng thủy mãnh thú.
Cho dù Hứa Tư An biết những chuyện này cũng không thể vò đã mẻ không sợ rơi, huống chi hắn ta còn tưởng rằng mình chuyên cần chính sự yêu dân, được bách tính ủng hộ.
"Hoàng Thượng, cho dù thủ lĩnh Ngự Lâm quân có biết chuyện này hay không thì tội của hắn ta cũng không thể tha được, xin Hoàng Thượng hạ chỉ đưa hắn đến Đại Lương, mặc cho Hoàng Thượng Đại Lương xử trí đi.
"
"Hoàng Thượng, thần tán thành.
"
"Thần tán thành.
"
"! "
Không bao lâu sau, triều thần trước đó còn quan sát thảo luận cũng bắt đầu tỏ thái độ, bắt đầu là người của Hứa Kế Thành, dòng họ hoàng thất, về sau ngay cả người của Hứa Tư An cũng quỳ trên mặt đất thỉnh cầu.
Hứa Tư An im lặng hồi lâu, sắc mặt âm trầm nhìn đám triều thần, hắn ta cảm thấy bọn họ đều đang ép mình!
Hắn ta không muốn để cho bọn họ được toại nguyện!
Nhưng Kinh Mặc vẫn an tĩnh đứng ở đó, tộc trưởng Hứa Thành Trù cũng vẫn quỳ ở đó, triều thần cũng đang quỳ trước mặt hắn ta.
"Hoàng Thượng vẫn nên sớm đưa ra quyết định, ta nghe nói công việc bên phía Thương Nam Châu đã xử lý xong xuôi rồi, nếu Thành vương trở về, tính mạng của thủ lĩnh Ngự Lâm quân có thể giữ được hay không cũng khó mà nói trước được.
" Kinh Mặc thấy Hứa Tư An vẫn đang do dự, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói, chậm rãi đưa ra bùa đòi mạng cuối cùng.
Ai cũng biết Thành vương hỉ nộ vô thường, nhưng Thành vương lại có đầu thiết luật, chỉ cần ai dám trêu chọc mình, tuyệt không khinh xuất tha thứ, huống chi có người trong Ngự lâm quân muốn ám sát Vương phi hắn.
Cho dù hắn không sủng ái Vương phi, nhưng lúc hắn không có ở đây lại dám ra tay với Vương phi của hắn, đây chính là đánh vào mặt hắn.
Đương nhiên, lời này của Kinh Mặc còn có ý khác, Thành vương ở đây, để lấy lại công đạo cho nàng, đến lúc đó người xui xẻo không chỉ riêng thủ lĩnh Ngự Lâm quân mà sợ là Hoàng Thượng cũng khó mà tránh được, ai cũng biết, Thành vương không hề e ngại Hoàng Thượng.
Mặc dù lúc biết chuyện cứu trợ thiên tai ở Thương Nam Châu sắp kết thúc, hắn ta đã phái người ra ngoài, nhưng Hứa Tư An cảm thấy mình không có nhiều phần thắng, không phải canh bạc của hắn ta không đủ lớn mà là mỗi lần kể cả hắn ta đã đặt cược lớn nhưng xưa nay đều chưa từng thành công.
Hứa Tư An có thể chắc chắn, nếu như Thành vương giống như Diêm Vương kia trở về, chắc chắn tính mạng của thủ lĩnh Ngự Lâm quân sẽ khó giữ được, mình cũng sẽ vì sự che chở hôm nay mà gặp nạn!
Chỉ mới nghĩ tới mà Hứa Tư An đã sợ hãi không thôi, trước đó bị Thành vương thu thập quá nhiều lần, thật là! Sợ hãi.
"Vậy thì cho người đưa Hứa thủ lĩnh đến Đại Lương đi.
" Mặc dù Hứa Tư An không muốn những cũng chỉ có thể nhận mệnh.
"Nếu Hoàng Thượng đã đồng ý vậy xin Hoàng Thượng cho phép người Phi Long Môn của ta vào điện, dẫn vị thủ lĩnh Ngự Lâm quân đại nhân này đi.
" Kinh Mặc cười nói với Hứa Tư An.
Hứa Tư An vốn còn muốn dặn dò vị thủ lĩnh Ngự Lâm quân kia vài câu trước khi hắn ta đi, thuận tiện hạ độc câm để tránh khi hắn ta đến Đại Lương sẽ nói ra một chút chuyện bí mật không nên nói, nhưng bây giờ!
Người cũng đã quyết định sẽ tặng cho Đại Lương rồi, đương nhiên hắn ta sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tiếp tục trao đổi cùng Kinh Mặc, chỉ có điều trong lòng lại kìm nén một cơn lửa giận.
Thấy Hứa Tư An gật đầu, Kinh Mặc cười vỗ tay ra hiệu, người của Phi Long Môn tiến vào điện, ở trước mặt chúng thần đưa thủ lĩnh Ngự Lâm quân mang đi, toàn bộ quá trình cũng không hề hành lễ với Hứa Tư An một lần.
Lễ nghi là chuyện mà Hứa Tư An chú trọng nhất nhưng cái gì cũng không dám nói, suýt chút nữa Môn chủ của người ta đã bị thuộc hạ của mình lấy mạng, người ta đã không truy cứu kẻ cầm đầu rồi thì sao hắn ta còn có mặt mũi yêu cầu người ta làm cái gì nữa.
"Tạ Hoàng Thượng đã làm chủ cho bản cung, bản cung sẽ một viết một phong thư cho Hoàng Thượng Đại Lương, để lúc hắn thẩm vấn sẽ chỉ truy cứu chuyện ám sát ta thôi, còn những chuyện khác sẽ không hỏi nhiều, xin Hoàng Thượng yên tâm.
" Kinh Mặc cười cúi người hành lễ.
"Thành Vương phi hiểu rõ đại nghĩa, lòng trẫm rất được an ủi, chuyện lần này trẫm cũng có trách nhiệm, khiến Vương phi sợ hãi rồi, trẫm đặc biệt ban thưởng vạn lượng hoàng kim coi như để an ủi Vương phi.
" Mặc dù đau lòng nhưng cánh tay của mình cũng đã bị tổn thất rồi, ông ta cũng vẫn phải tỏ chút ý áy náy để Kinh Mặc không bắt lấy chuyện này không thả, từ đó ầm ĩ lên.
"Tạ Hoàng Thượng ban thưởng.
" Kinh Mặc cũng không ngờ mình lại có thu hoạch bất ngờ, nàng cười tạ thưởng, sau đó cáo từ rời đi.
Hứa Tư An nhìn theo bóng lưng đắc ý rời đi của nàng, chỉ cảm thấy lòng của mình đang rỉ máu.
Đam Mỹ Hay
Hứa Thành Trù từng nói qua, trong Ngự lâm quân, chỉ có thủ lĩnh là người của Hoàng Thượng, ba phó thủ lĩnh sớm đã bị Hứa Kế Thành âm thầm thu phục, cho nên lần này nàng còn thành công giúp Hứa Kế Thành thu phục toàn bộ Ngự Lâm quân về dưới trướng của mình.
"Hứa Kế Thành, ta làm nhiều chuyện vì ngươi như vậy, Phi Long Môn của ta tử thương vô số, cũng không còn nợ gì ngươi nữa.
" Kinh Mặc nhìn về phía Thương Nam Châu nhỏ giọng nói.
Dứt lời, Kinh Mặc cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần phải nơm nớp lo sợ mỗi ngày nữa, cuối cùng cũng có thể sống yên ổn một thời gian.
Thậm chí nàng còn nghĩ, chờ Hứa Kế Thành trở về sẽ nói chuyện tử tế với hắn, để hắn bỏ vợ, sau này bọn họ sẽ có cuộc sống thoải mái riêng của mỗi người.
Chỉ có điều vừa rời khỏi Hoàng cung, đã thấy Dạ Nhị đứng chờ sẵn ở cửa cung.
Thấy Kinh Mặc từ trong cung đi ra, Dạ Nhị nhìn đi nhìn lại nàng, sau khi chắc chắn nàng không bị thương mới thở dài một hơi.
"Thủ lĩnh Dạ Nhị, không phải ngươi đang ở Thương Nam Châu ư? Ngươi trở về vậy chủ tử các ngươi thì sao?" Kinh Mặc hơi kinh ngạc, mặc dù trước đó chỉ gặp Hứa Kế Thành hai lần ở trong phủ, nhưng mỗi lần Dạ Nhị đều đi theo sau lưng, nàng còn nhớ rõ Hứa Kế Thành gọi hắn ta là Dạ Nhị.
"Vương phi, Gia của chúng ta bảo ta trở về xem một chút, hắn sợ chủ tử sẽ phải chịu ấm ức, nếu Vương phi đã không sao thì thuộc hạ an tâm rồi.
"
Dạ Nhị nói dứt lời sau đó xoay người rời đi, hắn ta thật sự sốt ruột, trên đường gặp phải động đất, vì bảo vệ một lão phụ nhân nên chân của hắn ta bị thương, phải dưỡng thương hơn mười ngày hắn ta mới đi lại được, sau đó liên tục không ngừng chạy về Cảnh Thành.
Vừa mới vào Cảnh Thành lại nghe được tin Thành vương phủ bị thích khách vây công, hắn ta sốt ruột chạy tới Vương phủ muốn xem tình hình của Vương phi thì lại nhận được tin Vương phi vào cung, hắn ta lại chạy tới chờ ở cửa cung, lúc xác định được Vương phi không có chuyện gì, hắn ta mới thở phào một hơi, nỗi lo lắng trong lòng mới rơi xuống, chỉ có điều hắn ta không có thời gian dừng lại, Vương Gia ở Thương Nam Châu bây giờ cũng gặp rất nhiều chuyện, chờ hắn ta xử lý Chu thị xong sẽ lập tức rời đi.
Kinh Mặc nhìn theo bóng lưng hắn ta, không nhịn được oán thầm, đúng là chủ tử dạng gì thuộc hạ thế đó, chủ tử âm tình bất định, thuộc hạ cũng là loại quái dị.
Kinh Mặc chỉ có thể lên xe ngựa thúc giục xa phu mau chóng hồi phủ, hi vọng có thể nhìn thấy Dạ Nhị ở trong phủ, bởi vì nàng muốn biết tình hình của Hứa Kế Thành thế nào, không biết hắn ở Thương Nam Châu ra sao, mà lúc này Dạ Nhị lại trở về là vì chuyện gì.
Chỉ có điều khi Kinh Mặc về đến cửa Thành Vương phủ, vừa xuống xe ngựa, một tên thuộc hạ của Phi Long Môn đã chạy như bay đến, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Kinh Mặc.
Kinh Mặc hơi ấn tượng với người kia, chỉ là giờ phút này hắn ta lại khiến Kinh Mặc khiếp sợ không thôi.
Trên mặt đều là vết máu dữ tợn, quần áo cũng bị rách thành mấy vết rách lớn, vết thương trên người vẫn còn đang chảy máu.
"Môn chủ, mau đi cứu! Cứu Trần! " Nói còn chưa dứt lời, tên thuộc hạ kia đã bị ngất xỉu.
Đầu Kinh Mặc trống rỗng, nàng hô hào người phía sau nhanh chóng đưa người vào trong phủ trị liệu, lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta được người ta mang vào phủ chứ nàng lại không bước được bước nào.
Chân đã mềm nhũn, nàng lảo đảo tiến về phía trước một bước những cả người lại ngã trên mặt đất!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...