Tung Hoành Cổ Đại


Thích khách trong Cảnh Thành càng lúc càng nhiều, thích khách ở Thương Nam Châu nhằm vào Hứa Kế Thành lại càng ít, một ngày một đợt, hơn nữa không có sức chiến đấu gì.
Dạ Nhất vốn trông mong cảnh tượng như vậy từ lâu, nhưng khi tất cả thích khách có sức chiến đấu đều biến mất, hắn ta vẫn thầm sợ hãi.
Bọn họ đều biết rất rõ Hoàng thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Thành vương.

Mấy năm nay, số lần Thành vương ra khỏi Cảnh Thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên muốn giết Thành vương thì đây là cơ hội ngàn năm một thuở.

Nhưng Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng kia thật sự định bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?
Hay là nơi khác đã xảy ra vấn đề? Hoặc chúng có kế sách tốt hơn?
Dạ Nhất cảm thấy bất an nên càng tăng cường canh phòng.

Những lời Vương phi nói trước khi hắn ta đi như vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn ta không thể để vương gia có bất trắc gì.
Bọn họ bảo đảm an toàn cho vương gia nhưng không thể bảo đảm sức khỏe.
Bởi vì mấy ngày nay luôn bận rộn hết ngày dài lại đêm thâu, vương gia vốn yếu đã bắt đầu sốt, hơn nữa còn sốt cao không ngừng giống rất nhiều lần trước.
Nếu vương gia còn ở Thành Vương phủ, đại phu chắc chắn sẽ lập tức qua khám, sau đó đun thuốc, nghĩ mọi cách hạ sốt cho hắn.
Nhưng ở đây là Thương Nam Châu.

Sau khi Dạ Nhị rời đi, ở đây lại xảy ra mấy đợt động đất không lớn, bởi vì nơi động đất xảy ra ở chỗ bố trí cho nạn dân nên đã gây ra thương vong nghiêm trọng lần thứ hai.

Vương gia bôn ba mấy ngày mới làm cho lòng người bình tĩnh lại, cũng bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để hạ sốt cho mình.
Bây giờ mỗi ngày Dạ Tam đều xị mặt ra, bởi vì vương gia đã không quan tâm tới sức khỏe của mình, chỉ lo mau chóng ổn định nạn dân.
Dạ Tam biết vương gia nóng lòng muốn quay về Cảnh Thành vì không yên tâm về Vương phi, nhất là sau khi biết Hứa Dịch có vấn đề, nhưng hắn không thể mặc kệ nạn dân trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, có thể cố gắng mau chóng kết thúc chuyện bên này, chỉ là cái giá phải trả quá đắt.
"Gia, hay ngài uống chút nước đã, ngài đang sốt như vậy mà cứ cố chịu đựng..." Dạ Tam nhìn Hứa Kế Thành vội vàng thu xếp vật phẩm để phát cho nạn dân gặp thiên tai thì khẽ khuyên.

"Ta làm xong sẽ nghỉ, ngươi cứ về nghỉ trước đi.

Ngày mai chúng ta sẽ đi trấn Ô Kim xem thử." Hứa Kế Thành vừa nói vừa chỉ tay xuống bản đồ bày trên bàn.

Trấn Ô Kim là trung tâm của lần động đất này, phần lớn thị vệ của Vương gia đều đi tới đó nhưng tới bây giờ bọn họ vẫn chưa nhận được báo cáo về tình hình gặp thiên tai ở Ô Kim Thành.
"Gia, ngày mai ta sẽ dẫn người đi, ngài cứ nghỉ ngơi một ngày đã.

Sau khi tìm hiểu được tình hình bên kia, ta sẽ sai người mau chóng đưa tin tức về.

Tới lúc đó ngài lại thu xếp người qua phát vật dùng sinh hoạt.

Ngài xem như vậy có được không?"
Dạ Tam khẽ thỉnh cầu.

Mấy ngày nay, lúc mình nói chuyện với vương gia chỉ có thể cầu xin, bởi vì những lời khuyên can bình thường đã không có tác dụng nữa.

Từ sau khi Dạ Nhị rời đi, vương gia nhà bọn họ dường như phát điên vậy.
"Ta luôn muốn qua đó xem thử.

Ở đó cũng cách chỗ của chúng ta không xa." Giống như Dạ Nhị dự đoán, Hứa Kế Thành từ chối đề nghị của hắn ta.
"Vương gia, sức khỏe của ngài..." Dạ Tam không nhịn được lại nói.

Nếu sức khỏe của vương gia không có gì đáng ngại, cũng không phải không thể đi một chuyến tới Ô Kim Thành.


Nhưng sức khỏe của vương gia như vậy còn có thể chống đỡ được bao lâu, trong lòng hắn ta thật sự không tính toán được.

Nếu dân chúng Thương Nam Châu có phúc, hắn có thể chống đỡ tới khi mọi chuyện được xử lý xong.

Nếu dân chúng Thương Nam Châu vô phúc, có lẽ hắn sẽ chìm trong hôn mê vào tối nay.
"Gia biết tình trạng sức khỏe của mình thế nào cho nên mới cố gắng làm thêm chút chuyện, để tránh có chuyện bất trắc xảy ra sẽ khiến ta phải hối hận." Hứa Kế Thành nói rất chân thành nhưng Dạ Tam nghe được lại muốn rơi nước mắt.
"Gia, vật tư mà chúng ta mang đến giúp cho nạn dân bị thiên tai sắp dùng hết rồi, lương thực và chăn bông mà bên triều đình hứa sẽ vận chuyển tới còn chưa có tin tức.

Ta sai người đi hỏi, bây giờ bên Cảnh Thành vẫn yên tĩnh, không có hành động gì.

Ta sợ đại hoàng tử ra tay hoặc Hoàng thượng đang tìm đường chết, không để ý tới sống chết của dân chúng." Dạ Tam dè dặt nói.

Hắn ta sợ Hứa Kế Thành sẽ tức giận.

Nhưng cho dù hắn ta cố gắng hạ thấp giọng xuống vẫn khiến Hứa Kế Thành nhíu mày.
"Vương gia, tiền bạc trong tay chúng ta đều đang kẹt ở miền bắc, cần tốn một thời gian mới chở được tới đây, đến lúc đó dân chúng ở đây..." Dạ Tam muốn nói lại thôi nhưng trong giọng nói đầy lo lắng.

Vương gia nhà bọn họ liều cả tính mạng cứu dân chúng về, chẳng lẽ còn phải để bọn họ chết trong đói lạnh sao...
Nhưng trong mắt người ngồi trên ngai vàng kia chỉ thấy vương gia là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, sao còn có thể để ý tới sự sống chết của dân chúng...
Hứa Kế Thành không nói gì, hắn đã dự đoán được người trong Cảnh Thành sẽ không vận chuyển vật tư tới đây thuận lợi nhưng không ngờ bọn họ căn bản không vận chuyển tới.

Bọn họ không muốn mình có công lao lớn giúp nạn dân trong thiên tai này cũng không để ý tới sự sống chết của đám dân chúng ở đây.
"Ra roi thúc ngựa, mau chóng vận chuyển đến đây đi.

Chúng ta có thể chống đỡ được ngày nào hay ngày đó." Hứa Kế Thành cuối cùng chậm rãi nói.

Hắn đã cố gắng hết sức nhưng Thương Nam Châu gặp tai họa lớn như vậy cần cả quốc gia cùng hợp sức nhưng...
Hắn đã thất vọng hết lần này tới lần khác, lần này vẫn còn thất vọng...
"Gia, nếu thật sự không có lương thực, vậy đám nạn dân này có thể ăn chúng ta không? Bây giờ chúng ta là hy vọng duy nhất của bọn họ, chúng ta không thể..." Dạ Tam khó xử nói, trong lòng đã nghĩ xem làm sao đưa được công tử nhà mình rời đi.

Hắn ta không thể để công tử ở lại nơi nguy hiểm được.
"Chúng ta cứ dốc hết sức, sau đó phải xem mệnh trời thôi." Trong giọng nói của Hứa Kế Thành đầy vẻ mệt mỏi.

Hắn thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ mấy năm nay mình ngầm chịu đau khổ chống đỡ vương triều thối nát này rốt cuộc có ý nghĩa gì...
"Vương gia." Dạ Tam biết Hứa Kế Thành đang thương tâm nhưng không sao mở miệng khuyên nhủ được.
"Vương gia, nếu bên chúng ta thật sự xảy ra chuyện gì, bên Vương phi..." Dạ Tam biết rất rõ, bây giờ chỉ có Vương phi mới có thể làm vương gia đang bi quan nhìn thấy đến hy vọng.
Vương gia chờ Vương phi nhiều năm, cuối cùng mới cưới được Vương phi vào phủ, chắc sẽ không muốn để nàng làm quả phụ.
"Sáng sớm ngày mai, ngươi đi tìm Lăng Thiên.

Chắc Thiên Nhai Các của bọn họ còn cất giữ riêng một ít, chúng ta mượn dùng tạm."
"Vậy chúng ta phải nhận lời các điều kiện mà bọn họ đưa ra sao?" Dạ Tam hơi do dự.

Lăng Thiên là sư huynh của Hứa Kế Thành, hai người thương nhau lắm cắn nhau đau suốt nhiều năm.

Lần này Hứa Kế Thành tìm đến hắn ta còn không biết hắn ta sẽ chế giễu Vương gia nhà mình thế nào đâu.
"Chỉ cần không liên quan đến Kinh Mặc thì cứ nhận lời hắn đi." Hứa Kế Thành suy nghĩ một lát mới khẽ nói.


Hắn không quên lần trước mình đến nhờ Lăng Thiên, hắn ta yêu cầu cạnh tranh công bằng với mình trong chuyện theo đuổi Kinh Mặc.

Bởi vì mình từ chối, hắn mới từ chối không xuất chinh, làm Hứa Kế Thành phải đeo mặt nạ của hắn ta lên chiến trường.
"Nhưng..." Dạ Tam cảm thấy lần này nếu muốn Thiên Nhai Các ra tay, tất nhiên có thể vẫn là điều kiện trước đó.
Dạ Tam không rõ vì sao gia lại bài xích chuyện Lăng Thiên theo đuổi công chúa Kinh Mặc.

Cho dù là cạnh tranh công bằng, vương gia nhà bọn họ chắc chắn sẽ không thua.
"Không có người đàn ông thích bị cắm sừng trên đầu cả, Kinh Mặc đã là thê tử của ta." Hứa Kế Thành nói rất nghiêm túc, sau đó lại khẽ nói với Dạ Tam: "Giới hạn cuối cùng trong mọi chuyện của ta chính là Kinh Mặc."
Dạ Tam cúi đầu không dám nhìn về phía Hứa Kế Thành.

Hắn ta biết rõ Hứa Kế Thành đang cảnh cáo mình...
"Vậy nếu Thiên Nhai Các không nhận lời..." Dạ Tam thật ra đã xác định, chỉ cần ở trong giới hạn cuối cùng của Vương gia, Lăng Thiên kia chắc chắn sẽ không chấp nhận.
"Vậy ngươi cứ nói với Lăng Thiên, xem như nể tình đồng môn, bảo hắn nhặt thi thể cho ta, bảo hắn giúp ta cố gắng chăm sóc cho Kinh Mặc." Hứa Kế Thành khẽ nói.

Hắn dặn dò rất nghiêm túc.

Nếu tiền và lương thực thật sự không đến, có lẽ hắn sẽ bị đám dân chúng đang đói khát ở Thương Nam Châu giết chết.

Đến khi đó, chỉ có giao Kinh Mặc cho Lăng Thiên thì hắn mới có thể yên tâm được.
Nghe Hứa Kế Thành nói vậy, khóe miệng Dạ Tam bất giác giật giật.

Vương gia nhà bọn họ và chủ Thiên Nhai Các quả thật là thương nhau lắm cắn nhau đau, thấy đối phương gặp rủi ro đều sẽ thấy chết mà không cứu nhưng vẫn giao người phụ nữ mình yêu nhất cho đối phương.
Không ai có thể hiểu được cách thức quan hệ giữa bọn họ.

Chẳng qua mấy năm nay bọn họ đối xử với nhau kỳ lạ như vậy nhưng đồng thời đều cùng tồn tại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui