Ôn Yến mỉm cười ngồi xuống, yên lặng nhìn hai con của mình, trong lòng tràn nhập sự thỏa mãn.
“Tôm hùm đất sốt cay hai con thích nhất, sao lại không ăn?”
“Đương nhiên là muốn ăn, chỉ là cảm thấy nên đợi mẹ ăn cùng.” Trọng Lâu nhìn Ôn Yến, trong mắt mang theo sự băn khoăn và giãy giụa, khẽ nói.
“Vậy mau ăn đi, đồ ăn hôm nay đều là những món hai con thích nhất.” Ôn yến dịu dàng nói, nhấc đũa gắp món ăn mà Tống Vĩnh Kỳ thích ăn nhất.
“Kinh Mặc, ta đã nói rồi mà, chỉ cần có phụ hoàng ở đây, hai chúng ta chắc chắn sẽ thất sủng.” Trọng Lâu vừa gắp tôm hùm đất vừa thấp giọng nói.
“Ừm ừm.” Kinh Mặc cúi đầu ăn tôm hùm đất, chỉ gật đầu.
“Kinh Mặc, hai người này, sau này liệu có vứt tiểu đệ đệ cho chúng ta không? Đệ không muốn làm ba vú em đâu.” Trọng Lâu thấy Kinh Mặc không có nói chuyện thì có hơi bực tức, không nhịn được mở miệng lần nữa.
“Ừm.” Kinh Mặc vẫn chỉ gật đầu, sau đó vùi đầu ăn tôm hùm đất.
“Kinh Mặc, tỷ bị ngốc rồi à? Chúng ta sắp bị mẹ vứt bỏ rồi, tỷ còn...” Trọng Lâu cảm thấy Kinh Mặc hôm nay rất khác thường, cậu bé thấp giọng hỏi, đợi ý thức được bản thân hình như nói sai thì cậu bé liền lo lắng nhìn sang Ôn Yến, chỉ là Ôn Yến đang nói chuyện với Tống Vĩnh Kỳ, căn bản không để ý đến lời của cậu bé.
Nhưng Kinh Mặc vẫn ngốc nghếch ăn cơm, so với cô bé thông minh lanh lợi trước đây như hai người khác nhau.
Kinh Mặc như thế này khiến Trọng Lâu rất nghẹn lời, cậu bé đưa tay giành lấy tôm hùm đất trong tay Kinh Mặc, cao giọng hỏi: “Kinh Mặc tỷ rốt cuộc có nghe đệ nói chuyện không.”
“Nghe thấy rồi.” Kinh Mặc liếc nhìn Trọng Lâu, cúi đầu khẽ nói.
“Mẹ, con gái của mẹ quả thật bị ngốc rồi.” Trọng Lâu đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì với Kinh Mặc nữa, chỉ có thể oán trách Ôn Yến.
“Kinh Mặc hôm nay làm sao vậy? Không vui sao? Là Nhu Phi khiến con chịu ủy khuất sao?” Ôn Yến nghe vậy liền quay đầu nhìn sang Kinh Mặc, đáy mắt vẫn đều là sự dịu dàng, chỉ là Kinh Mặc ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ cúi đầu, vừa ăn vừa lắc đầu.
“Có gì thì nói với phụ hoàng, không được ủy khuất bản thân.” Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn Kinh Mặc, thấp giọng nói.
Kinh Mặc cũng chỉ gật đầu, tiếp tục ăn tôm hùm đất của mình.
“Đợi Trần Nguyên Khánh trở về, để Kinh Mặc đi theo chàng, ta sao cảm thấy khoảng thời gian này đi theo Nhu Phi, tính tình của con bé thay đổi không ít.” Ôn Yến khẽ dặn dò Tống Vĩnh Kỳ.
Vốn dĩ cô lo lắng Khanh Khi sẽ khiến Trọng Lâu chịu ủy khuất, nhưng thế nào kết quả ngược lại trở thành Kinh Mặc chịu ủy khuất.
Nhưng bây giờ Trần Nguyên Khánh dẫn binh ở bên ngoài, đây là yêu cầu của hắn ta, bọn họ không thể không màng.
“Ừm, đợi Trần Nguyên Khánh trở về, ta sẽ lập tức đem Kinh Mặc về cho nàng. Con vẫn để ở chỗ nàng ta yên tâm nhất. Sắc phong Trọng Lâu làm thái tử ta chuẩn bị tiến hành vào năm sau, đợi qua đại lễ sắc phong Thái tử thì nó sẽ giao cho Thái phó chuyên môn dạy dỗ.” Đối với hai đứa trẻ Tống Vĩnh Kỳ sớm đã có dự tính, con của y và Ôn Yến, tự nhiên phải lớn lên ở bên cạnh mình và Ôn Yến, đi theo mẫu phi như Khanh Nhi, y thật sự không yên tâm.
“Ừm, chàng là phụ hoàng của chúng, đương nhiên sẽ vì chúng mà tính toán, ta không có lo lắng.” Ôn Yến khẽ nói, để tay lên mu bàn tay của Tống Vĩnh Kỳ, bàn tay dày rộng mang theo sự ấm áp, khiến trái tim của Ôn Yến trong nháy mắt tràn ngập cảm giác thương tiếc không lỡ.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ nhàn nhạt mỉm cười với Ôn Yến, từ khi biết dự định của Ôn Yến, giữa y và Ôn Yến trở nên không có gì để nói.
Tâm tư lúc này đều biết rõ, nói chuyện ngược lại trở thành thứ vô dụng nhất.
“Ôn Yến, bên phía Thái y và Gia Cát, gần đây khả năng sẽ có đột phá lớn, cho nên nàng tuyệt đối không được làm chuyện ngốc nghếch, bây giờ bách tính vẫn cảm thấy tất cả chuyện này là bệnh dịch, cho nên vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế, nàng không được làm chuyện ngốc nghếch.”
“Yên tâm, không đến thời khắc cuối cùng, ta sẽ không từ bỏ chàng, cũng sẽ không từ bỏ các con.” Ôn Yến khẽ hứa, chỉ là đáy lòng vô cùng chua xót.
May mà, Ôn Yến ở trước mặt bọn họ không có giống như ở trước mặt Chung Phục Viễn mà mất khống chế...
Bởi vì không muốn để bọn họ đau lòng thêm một phút một giây nào, cho nên Ôn Yến cố gắng khống chế sự bi thương trong lòng mình
Một bữa cơm kết thúc trong sự ngổn ngang cảm xúc của Trọng Lâu, sự trầm mặc của Tống Vĩnh Kỳ và sự dịu dàng của Ôn Yến, chỉ có Kinh Mặc, không ngừng ăn, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói.
Bữa tối kết thúc, một nhà bốn người lại như bình thường, ngồi trong sân của Thái Vi Cung ngắm sao.
Chỉ là lần này, không có sự quấy nhiễu của hai đứa trẻ, Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ ngay cả nói chuyện cũng không, chỉ nắm tay nhau, ngắm những ngôi sao sáng cô đơn trên bầu trời đêm.
“Kỳ, chàng đưa Kinh Mặc trở về trước đi, ta có lời muốn nói với Trọng Lâu.” Trăng lên cao, Ôn Yến mặc dù không muốn kết thúc sự ấm áp ngắn ngủi này, nhưng vẫn khó nhọc mở miệng.
Tống Vĩnh Kỳ tự nhiên sẽ không trái ý của Ôn Yến, y đứng dậy bế Kinh Mặc lên, rõ ràng cảm nhận được cơ thể của Kinh Mặc trong nháy mắt trở nên cứng đờ.
Y cúi đầu liếc nhìn Kinh Mặc ở trong lòng mình, Kinh Mặc đã rúc vào trong ngực của y, sắc mặt này khiến đáy lòng y xuất hiện sự kinh ngạc.
Tống Vĩnh Kỳ đưa Kinh Mặc mau chóng rời khỏi, trong đại viện rộng lớn chỉ còn hai hình bóng cô đơn mong manh của Ôn Yến và Trọng Lâu.
“Mẹ, mẹ có lời muốn nói với con.” Trọng Lâu nhìn bóng lưng của Ôn Yến, sự sợ hãi và bi thương trong lòng cuối cùng cũng không tiếp tục che đậy được nữa, khi nói chuyện khóe mắt của cậu bé đã toàn là nước mắt.
Ôn Yến ngạc nhiên nhìn Trọng Lâu, một lúc sau mới gật đầu nói: “Con đều biết?”
Ôn Yến không ngờ dị năng của Trọng Lâu lại có thể khiến cậu bé nhìn thấy sự việc sẽ xảy ra, trong lòng cô vô cùng xoắn xuýt, cô trước đây thấy may mắn trên người Trọng Lâu có dị năng bao nhiêu thì hiện nay cô lại hận dị năng của cậu bé bấy nhiêu.
“Biết từ khi nào? Vừa rồi vẫn...” Ôn Yến căng thẳng hỏi.
“Khi ở thành Khắc Châu.” Trọng Lâu nói xong, oa một tiếng thì bật khóc, nhiều ngày như vậy cậu bé cứ nín nhịn, luôn sợ hãi ngày này sẽ đến, cậu bé luôn hy vọng hình ảnh trong đầu mình là giả, nhưng hôm nay, nó thật sự xuất hiện ở trước mặt cậu bé rồi.
Sự uất ức nhẫn nhịn trong những ngày này lập tức trào ra...
Ôn Yến vô cùng đau khổ, cô không ngờ cô cố gắng nhẫn nhịn không để người mình yêu sâu sắc biết dự định của mình, con trai của cô đã bị sự bi thương và sợ hãi quấn lấy mấy tháng nay.
Ôn Yến ôm Trọng Lâu vào trong lòng, khẽ vỗ lưng của cậu bé, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Bây giờ, lời nói ngược lại trở thành thứ vô dụng nhất.
Cô biết mình đã để lại nỗi đau trong lòng Trọng Lâu bất luận lời nói gì cũng không thể bù đắp...
“Vậy tiếp theo đây chuyện mẹ muốn còn làm, cần mẹ nói lại một lượt không?” Ôn Yến khẽ hỏi.
“Mẹ, con biết làm thế nào, nhưng mẹ, con không lỡ xa mẹ, con...” Sự việc sau này ở trong đầu Trọng Lâu lặp lại hết lần này đến lần khác đều là vì tìm ra sơ hở, tìm được khả năng mẹ có thể sống.
Nhưng hết lần này đến lần khác, kết quả cậu bé tìm được đều là sự thất vọng, mà những cảnh tượng đó, lại một màn một màn in trong đầu của cậu bé.
Nếu như sự việc đã không thể thay đổi, nếu như đã định sẵn mẹ sẽ chết, vậy cậu bé muốn làm việc tốt, khiến mẹ yên lòng.
Trọng Lâu chọn làm đứa trẻ hiểu chuyện, không muốn khiến mẹ lo lắng nữa, nhưng tại sao chỉ là nghĩ đến kết quả đó thì cậu bé lại đau lòng không thôi.
Trọng Lâu rúc đầu vào trong lòng Ôn Yến, không nhịn được mà bật khóc, Ôn Yến chỉ nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng của cậu bé, cậu bé nói: “Mẹ, con không muốn, con không muốn như thế, con...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...