Cửu Vương không có đưa ra đáp án cho Vạn Lương, hắn ta không biết rằng, cái thái độ trốn tránh này của mình đã khiến trong lòng của Vạn Lương có đáp án rồi.
hắn ta quả thật yêu môn chủ đến thảm rồi, nếu như đặt nàng và môn chủ ở cùng một chỗ, chắc chắn Cửu Vương Gia sẽ chọn môn chủ.
Chỉ là Vạn Lương cũng không ghen tị một chút nào cả, môn chủ của nàng, vốn dĩ nên để cho trong lòng của tất cả nam nhân trên khắp thiên hạ đều ngưỡng mộ.
Chỉ là nghĩ đến điều này, trong lòng nàng không khỏi có chút chua sót…
Nàng cũng hi vọng Cửu Vương Gia có thể quan tâm đến nàng một chút…
Không thể đi lối đường tắt của Cửu Vương Gia, Vạn Lương chỉ có thể làm một phần bản đồ một lần nữa, dùng đường tắt của Phi Long Môn truyền ra ngoài.
Mặc dù thời gian này nàng đã quen để Cửu Vương Gia làm việc cho mình, nhưng việc liên quan đến Phi Long Môn, liên quan đến môn chủ, nàng cũng không thể để tuỳ tiện Cửu Vương được.
Vạn Lương cảm thấy, chắc chắn môn chủ đang chờ đợi tin tức của nàng.
Không đến hai canh giờ sau khi tin tức truyền đi, quân đội vây công Lang Phong Đỉnh lại bắt đầu một vòng tiến công mới, nghe thấy tiếng chém giết ồn ào bên ngoài chùa, trong lòng của Vạn Lương rốt cuộc cũng buông xuống.
Làm người của Phi Long Môn, nàng cũng chỉ có thể vì Phi Long Môn, vì môn chủ, mà làm những điều này…
Nàng tin tưởng vào môn chủ, đồng môn của nàng, chiến hữu của nàng, chắc chắn có thể chém giết mà đi đến đây, hang ổ của Tống Vân Lễ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Điều này cuối cùng cũng không uổng phí công sức những ngày tháng nàng bị dày vò ở Lang Sơn Đỉnh này.
Vì có người nam nhân phong quang như trăng sáng kia, mà những ngày tháng bị dày vò này cũng đã trôi qua rất nhanh.
Tóm lại, cũng cảm ơn y.
Trong đầu nghĩ đến cảnh gương mặt của Cửu Vương bất đắc dĩ nhìn nàng, khoé miệng của Vạn Lương lại tràn ra ý cười. Nàng giơ chuỷ thủ trong tay lên, tự cắt xuống tay của mình…
Nàng đã cảm thấy cảm giác kì lạ của thân thể, chỉ là nhất định nàng đã làm cho Tống Vân Lễ phải thất vọng rồi, làm sao mà nàng có thể để môn chủ phải hi sinh máu của mình để đến cứu mạng nàng.
Nàng cảm thấy mục tiêu sống của chính mình là môn chủ sống bình an, làm sao nàng có thể cho phép mình gây tổn thương cho môn chủ.
Huốn chi, Ôn Yến không chỉ là môn chủ mà nàng ngưỡng mộ, mà còn là người mà Cửu Vương tâm tâm niệm niệm.
Cho nên, nàng tình nguyện mình chết đi, cũng không nguyện ý để cho Cửu Vương phải khổ sở, đau lòng.
Vạn Lương cảm thấy ý thức của mình đã bắt đầu tối dần, chỉ là âm thanh chém giết truyền đến trong lỗ tai càng ngày càng gần.
Lần này, rốt cuộc cũng có thể yên tâm tời đi.
Miệng của Vạn Lương hơi cười, ngược lại cả người nàng lại mềm ra ở trên giường, giống như đoá hoa tàn, uể oải ở trên giường, không có chút sức sống nào cả.
Cửu Vương để tin tức mà Vạn Lương đưa đến vào trong túi, không truyền cho người của Phi Long Môn, cũng là bởi vì có tâm tư của chính mình.
hắn ta hiểu Ôn Yến, cũng sợ rằng Lang Phong Đỉnh sẽ là điều khiến nàng bận tâm cuối cùng.
Vì vậy, hắn ta cũng không dám giúp Lãnh Ninh và Thiên Sơn cầm cự Lang Phong Đỉnh, cho dù hiện tại Lang Phong Đỉnh đã không ổn định nữa rồi.
Không có vũ khí của Phi Long Sơn, không có năm vạn binh sĩ, Tống Vân Lễ giống như là con chim bị rút lông, đối mặt với sự tiến công của quân triều đình, dường như Tống Vân Lễ không có sức lực để chỗng đỡ.
Nhưng mà, nghe tiếng chém giết ở bên ngoài,tâm của Cửu Vương không nhịn được nhảy lên, dù sao, đây cũng là thắng lợi mà hắn ta đã mong từ lâu.
Cho dù thắng lợi này không thuộc về hắn ta, thì cũng thuộc về Ôn Yến.
Cuối cùng hắn ta cũng ra tay, tất cả thế lực của Cửu Vương ở trên Lang Phong Đỉnh cũng dốc hết toàn bộ lực lượng, cùng với quân đội mà Lãnh Ninh và Thiên Sơn, rất nhanh đã mở ra cửa bảo hộ của Lang Phong Đỉnh.
Nhìn thấy người xâm nhập vào Lang Phong Đỉnh càng ngày càng nhiều, đáy lòng của Cửu Vương rối rắm, nhưng vẫn không nhịn được muốn đi báo cho Vạn Lương, quân đội của triều đình, người của Phi Long Môn đã giết vào Lang Phong Đỉnh rồi.
hắn ta rất chắc chắn rằng, sau khi Vạn Lương biết được tin tức này sẽ rất cao hứng, có lẽ hiện tại nàng đang ở trong viện này hoan hô vui vẻ.
Tính tình của nàng luôn như vậy, nếu như không phải hắn ta đã dặn dò nhiều lần thì có lẽ khi nghe thấy tiếng chém giết ở bên ngoài, đoán chừng nàng đã lao ra hò hét cố lên rồi.
Thân ở trại của địch, trên người mang theo sứ mệnh, mà nàng vẫn sống như cũ, không để cho mình bị trói buộc, Cửu Vương không thể không bội phục vận khí của Vạn Lương.
Đương nhiên, Vạn Lương có thể sống tốt ở Lang Phong Đỉnh cũng là dựa vào vận khí tốt của nàng, lại có một người nam nhân nguyện ý che chở, giúp đỡ nàng.
Cửu Vương đi vào trong tiểu viện, lại không thấy thân ảnh của Vạn Lương, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, bình thường chỉ cần có gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho tiểu cô nương này chạy đi chạy lại, hiện tại nhân mã của triều đình đã chém giết đến Lang Phong Đỉnh, ngược lại nàng lại không có động tĩnh gì cả.
Sẽ không phải là ngủ thiếp đi rồi chứu, không tim không phổi như vậy?
Bước chân của Cửu Vương vội vàng, hắn ta nhịn không được muốn chia sẻ tin tức thắng lợi của Vạn Lương, thế nhưng khi hắn ta vừa mở cửa đi vào đã thấy Vạn Lương mềm nhũn ngã ở trên giường, đạp vào mắt chính là máu đỏ tươi, giờ phút này còn đang chậm rãi chảy ra từ cổ tay của nàng.
Cửu Vương ngu ngơ, dù sao hắn ta cũng không thể hiểu được, một Vạn Lương từ trước đến nay luôn vui cười lại lựa chọn tự sát.
Thậm chí hắn ta còn không thể nghĩ ra lí do vì sao Vạn Lương lại lựa chọn tự sát, rõ ràng nàng đã lập công lớn cho Phi Long Môn, rõ ràng ngay lập tức nàng có thể nhìn thấy môn chủ mà mình tâm tâm niệm niệm, bây giờ nàng lại lựa chọn tự sát….
“Người đâu, người đâu!” Cửu Vương cao giọng hô to người hầu ở trong viện, những người kia là người của Tống Vân Lễ đưa đến, lại sớm đã trở nên trung thành với hắn ta, rõ ràng tâm của bọn họ đã hướng về Tống Vĩnh Kỳ, hiện tại không nên bối rối mới đúng, thế nhưng ngay cả một người Vạn Lương, bọn họ cũng không thể trông coi đưọc.
Mấy người hầu canh giữ ở bên ngoài đều vội vàng chạy vào, nhìn thấy sắc mặt của Vạn Lương trắng bệch như tờ giấy, bọn họ cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
Rất rõ ràng, bọn họ cũng không nghĩ đến Vạn Lương luôn vui vẻ lại chọn cái chết…
Bọn họ cũng nghĩ không ra lý do mà Vạn Lương tự sát…
Rõ ràng thắng lợi đang ở ngay trong tầm mắt, rõ ràng tất cả mọi thứ đều rất nhanh sẽ kết thúc.
“Cửu Vương, hôm qua cô nương có gặp vị kia.” Một tỳ nữ nói giọng nhỏ như muỗi kêu. Cửu Vương nghe vậy nhìn về phía nàng ta đang quỳ ở trên mặt đất.
“Ngươi nói cái gì? Đã gặp vị kia?” Người của Cửu Vương ở trên Sơn Phong Đỉnh có thói quen gọi Tống Vân Lễ là vị kia.
Cửu Vương chỉ cảm thấy trong lòng thổi qua một cơn gió cuồng loạn…
Tống Vân Lễ âm ngoan độc ác, chuyện gì hắn cũng có thể làm được? Có khả năng khiến cho Vạn Lương tự sát…
“Lập tức gọi đại phu đến đây, càng nhanh càng tốt.” Mặc dù trong lòng hắn ta rất lo lắng, nhưng Cửu vương cũng rất rõ ràng, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là có thể cứu được Vạn Lương ra khỏi quỷ môn quan.
Thời gian, giống như là tay kéo dài vô hình, đến cả hô hấp cũng bị kéo dài…
Sợ hãi, giống như lún sâu hơn ở trong lòng, trong nháy mắt có thể huỷ diệt toàn bộ thế giới của hắn ta.
Từ trước đến nay hắn ta không nghĩ rằng, hoá ra, ở trong tim hắn ta, Vạn Lương lại có sức nặng như vậy.
Câu nói của tỳ nữ cũng giống như cây trâm, đâm vào trong lòng hắn ta,nếu quả thật là vị kia đã hại Vạn Lương, vậy thì tất nhiên hắn ta cũng sẽ không nhân từ nữa.
Cửu Vương nắm tay Vạn Lương, tay của nàng rất lạnh,hắn ta dùng hết sức lực cũng không thể khôi phục lại ấm áp như trước.
“Vạn Lương, nàng thức dậy đi, chỉ cần nàng khoẻ lại, nàng muốn làm gì ta cũng sẽ làm cùng với nàng, về sau Lang Phong Đỉnh này cũng không thể vây khốn chúng ta được.” Cửu Vương nhẹ giọng nói, lời nói chưa bao giờ dịu dàng, triền miên như vậy cả.
Đại phu vội vàng chạy đến, quá trình khám bệnh rất nhanh, nhưng đại phu lại một lần nữa khiến Cửu Vương rơi vào vực sâu không đáy.
Đại phu nói:”Vị cô nương này đã mất máu qúa nhiều, uống chút thuốc Đông Y thì sẽ dần tốt hơn, nhưng độc mà cô nương này trúng phải, có triệu chứng giống với ôn dịch Khắc Châu Thành ở kinh thành.”
Cửu Vương nhìn đại phu, ngây ngốc gật đầu.
hắn ta đã sớm biết Khắc Châu Thành ở Kinh thành chính là do Tống Vân Lễ hạ độc Ôn Yến, chỉ là hắn ta không nghĩ đến Tống Vân Lễ sẽ dùng lên thân Vạn Lương…
Hắn đã sớm biết, trận ôn dịch đó là do Ôn Yến phải dùng mạng sống mới có thể giải được, lại không nghĩ rằng, trời xanh cho hắn ta một nan đề, một mặt là Ôn Yến mà mình vẫn luôn áy náy, một mặt là người mà mình đã thích là Vạn Lương.
Cho dù là ai thì cũng là người mà hắn ta không đành lòng đánh mất, ao cùng đều là người mà hắn ta muốn dùng toàn lực để lưu lại bên trong sinh mệnh của mình…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...