"Chỉ cần ca ca của ta lãnh binh xuất chinh thì ngươi sẽ giao con trai của ngươi cho ta đúng không?" Sau một thời gian dài mê muội, Trần Vũ Nhu rốt cục cũng thu hết dũng khí để nói, tuy rằng nàng ta cũng cảm thấy hỏi như vậy là quá tàn nhẫn.
"Không chỉ con mà ngay cả người ta yêu thương cũng sẽ giao cho ngươi, chỉ cần ca ca ngươi giành được thắng lợi khi giao chiến với Tử Húc Quốc, đến lúc đó vị trí hoàng hậu cùng với vị trí môn chủ Phi Long Môn đều là của ngươi." Lời Ôn Yến nói mang theo mê hoặc và cả chân thành.
Nếu có thể khiến cho triều đình an ổn, có thể khiến cho Tống Vĩnh Kỳ hài lòng thuận ý làm quân vương một nước thì bảo cô từ bỏ thứ gì cũng được.
Trần Vũ Nhu có chút kích động, trước khi Ôn Yến đến nàng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời này sẽ vô duyên với Hoàng Thượng, nhưng việc Ôn Yến đến đây chẳng khác nào mang lại cho nàng ta một chiếc bánh ngon lành, khiến nàng ta cảm thấy tương lai tốt đẹp của mình chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
"Ca ca ta có thể…” Có được sự cam đoan của Ôn Yến đích, Trần Vũ Nhu có chút bối rối nhìn Ôn Yến, vài lần muốn nói lại thôi.
"Ngươi vẫn còn thích Hoàng Thượng có phải hay không? Vậy thì ngươi phải giúp chàng ấy bảo vệ giang sơn của chàng." Ôn Yến thấy Trần Vũ Nhu còn đang do dự thì nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Thế giới của nữ nhân từ xưa đến nay đều rất đơn giản, khi yêu một người thì sẽ một lòng một dạ mà yêu, trao hết tất cả cho người đó, Trần Vũ Nhu và cô đều là những nữ nhân như vậy, nhưng người mà họ yêu là Tống Vĩnh Kỳ, chàng gánh vác giang sơn, bách tính, cho nên tình yêu của họ sẽ không thể giới hạn trong tình yêu nam nữ, mà còn phải giúp chàng bảo vệ con dân, phải vì chàng phân ưu giải nạn.
Đây là những chuyện mà Trần Vũ Nhu chưa từng làm trước đây, nhưng đây là chuyện nàng ta không thể ngó lơ.
Bởi vì người nàng ta yêu là Tống Vĩnh Kỳ.
"Cho nên hãy thuyết phục ca ca của ngươi vì Hoàng Thượng mà mở rộng bờ cõi giữ vững đất nước, đến lúc đó hắn chính là cữu cữu của thái tử, đến lúc đó..." Ôn Yến không nói tới những chuyện sau này, đến quyền khuynh thiên hạ, dưới một người trên vạn người hay đệ nhất thế gia của Đại Lương...
"Ngươi thật sự sẽ chết sao?" Bởi vì những lời miêu tả của Ôn Yến mà trong mắt Trần Vũ Nhu đều là tinh quang lấp lánh nhưng rồi nàng ta đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Ôn Yến.
Phải nói rằng Ôn Yến đã vẽ cho nàng ta một tương lai đặc biệt tươi đẹp, nhưng nền tảng của tương lai này đều nằm ở cái chết của Ôn Yến.
Nếu Ôn Yến còn sống thì tất cả những thứ này sẽ không thành hiện thực.
Sau khi hỏi ra những lời này, Trần Vũ Nhu hơi ngẩn người và xấu hổ nhìn Ôn Yến, sau đó cúi đầu, không nói chuyện.
Ôn Yến biết, Trần Vũ Nhu đang động lòng.
Những lời Ôn Yến nói lúc nãy, đừng nói là Trần Vũ Nhu mà bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung cũng sẽ động lòng, chưa kể đến viễn cảnh tương lai tươi đẹp, chỉ riêng việc được hoàng đế sủng ái đã là điều mà bọn họ tâm tâm niệm niệm.
"Ngươi có thể cam đoan Hoàng Thượng sẽ sủng ta yêu ta không? Ta..." Trần Vũ Nhu đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mông lung, thắc mắc, lúc nói nàng ta nhìn chằm chằm Ôn Yến, trong mắt ánh lên sự vui sướng.
"Chuyện này ta không thể cam đoan, tình cảm là chuyện của hai người, ta chỉ có thể cam đoan mình sẽ không chen vào.” Ôn Yến gượng cười nói, Trần Vũ Nhu vẫn như xưa, vẫn là một cô nương yêu Tống Vĩnh Kỳ một cách ngây ngô, suy nghĩ của nàng ta chính là sẽ cùng Tống Vĩnh Kỳ sống hạnh phúc cả đời, nhưng cô thật sự không thể cam đoan chuyện này, chuyện mà cô có thể làm chính là trước lúc lâm chung có thể khiến Tống Vĩnh Kỳ để ý đến Trần Vũ Nhu, nghĩ về Trần Vũ Nhu.
Đó là chuyện cuối cùng cô có thể làm.
"Ta biết, ta không nên ngông cuồng, ta sẽ làm thật tốt, ta sẽ, đừng lo lắng, ta sẽ khiến hoàng đế sủng ta và yêu ta, ta sẽ...” Trần Vũ Nhu đang tự mình lẩm bẩm nhưng lại nghe như đang cam đoan với Ôn Yến.
Có điều, những chuyện sau này không còn liên quan gì đến Ôn Yến nữa.
Nhưng nghĩ đến việc Tống Vĩnh Kỳ sẽ nắm tay người khác đến khi đầu bạc răng long, trong lòng Ôn Yến vẫn bị đau thương bao trùm.
"Ý tứ của muội muội là đã đáp ứng sự hợp tác giữa chúng ta?" Lời nói của Trần Vũ Nhu khiến cho Ôn Yến buông xuống sự căng thẳng trong lòng.
"Ta sẽ khuyên ca ca, để ca ca xuất chinh." Trần Vũ Nhu trấn định tinh thần rồi kiên quyết nói.
"Ta sẽ nhớ những điều muội muội đã làm cho Đại Lương, hoàng thượng cũng vậy."
Lời của Ôn Yến ý muốn nói cho Nhu phi biết rằng, cô sẽ biểu dương chuyện này với Hoàng Thượng vì Nhu phi.
"Vậy phiền tỷ tỷ phí tâm rồi." Nhu phi dịu dàng nói, miệng cười không ngớt.
"Vậy khẩn cầu muội muội đừng nói cho bất cứ ai biết tình trạng sức khỏe của ta, bằng không..., người khác thì ta không biết nhưng Hoàng Thượng, sợ là..."
Trong khoảng thời gian này, Ôn Yến vẫn luôn lén gạt Tống Vĩnh Kỳ về tình trạng sức khỏe của mình, cô không dám nghĩ đến việc nếu Tống Vĩnh Kỳ biết được mình đã an bài chuyện hậu sự, còn muốn tiến cử Nhu phi cho chàng thì kết quả sẽ…
"Tỷ tỷ yên tâm, chuyện bí mật như vậy đương nhiên ta sẽ không nói cho ai biết, nhưng tỷ tỷ nói lời phải giữ lấy lời, ngàn vạn lần đừng đổi ý mới được." Trần Vũ Nhu hiển nhiên sẽ không nói cho ai biết vì nàng ta sợ người khác sẽ cướp lấy cơ hội tốt này của nàng ta.
"Ngươi là sự lựa chọn tốt nhất mà ta nghĩ tới, ta sẽ không thay đổi chủ ý." Ôn Yến nhẹ giọng nói rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng sức khỏe của cô quá mức suy yếu, khi xoay người liền thấy choáng váng rồi mất sức, ngay khi cô dồn chút lý trí cuối cùng còn sót lại, gắng gượng chống đỡ bước ra thì một vòng tay dịu dàng ôm lấy cô, hơi ấm quen thuộc, mùi long diên hương quen thuộc, cô liền biết Kỳ đến rồi.
Đáy lòng cô vững vàng hơn bao giờ hết, cô thả mình ngủ say trong vòng tay ấm áp.
Thấy Ôn Yến lại lâm vào mê man, chút lý trí còn sót lại trong lòng Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn sụp đổ.
Chàng căm tức nhìn Nhu phi, gằn từng tiếng: "Ngươi nói cho Trần Nguyên Khánh, muốn Trọng Lâu là chuyện không thể, trẫm lập tức hạ chỉ, để Trọng lâu làm con thừa tự của Như quý phi.”
Nhu phi nhìn thấy địch ý trong mắt Tống Vĩnh Kỳ thì sự kiên định trong lòng đã dao động, nhưng thấy Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền bế Ôn Yến rời đi thì trong lòng mơ hồ.
Hoàng Thượng có lo lắng cho Ôn Yến thì sao chứ, cuối cùng Ôn Yến cũng phải chết.
Tống Vĩnh Kỳ hiển nhiên không rảnh để quản Nhu phi, liên tục nhìn thấy Ôn Yến ngất xỉu trước mặt nên Tống Vĩnh Kỳ không dám do dự nữa, cho dù bỏ Trọng Lâu đi nữa thì chàng cũng phải làm cho Ôn Yến sống, chỉ có sống sót, mới có thể giải độc, mới có thể giành lại Trọng Lâu, chỉ khi Ôn Yến còn sống thì con tim của chàng mới còn nguyên vẹn, chàng mới có tâm lực đối phó với tình hình hỗn loạn, thay đổi cục diện loạn trong giặc ngoài.
Cho nên, trước tiên phải cứu Ôn Yến, chỉ khi Ôn Yến yên ổn thì mọi chuyện mới thành.
Sau khi bế Ôn Yến về Thải Vi cung, Tống Vĩnh Kỳ đã hạ chỉ, để Trọng Lâu làm con thừa tự dưới danh nghĩ Như quý phi, lý do chính là để trấn an Như quý phi, biểu đạt thiện ý với Nam Chiếu.
Mà Khanh Nhi quả thật như lời đã nói, sau khi Tống Vĩnh Kỳ hạ chỉ đã đưa thuốc kềm chế độc tính phát tát đến Thải Vi cung.
Gia Cát Minh nghiên cứu thuốc ấy một hồi lâu, mới yên tâm để cho Ôn Yến uống vào, không lâu sau Ôn Yến đã tỉnh lại, không còn cảm thấy cơn đau đầu kéo dài bấy lâu, Ôn Yến liền đoán được Tống Vĩnh Kỳ đã dùng Trọng Lâu đổi lấy giải dược trì hoãn độc tính.
"Ôn Yến, thực xin lỗi, giữa nàng và giang sơn ta chỉ có thể lựa chọn nàng, ta..." Tống Vĩnh Kỳ biết, ngay lúc này mà để cho Trọng Lâu làm con thừa tự của Như quý phi thì sẽ có vô số triều thần mắng mình, nhưng vậy thì sao chứ, chàng không dám nghĩ đến việc nếu không có Ôn Yến thì mình cần giang sơn để làm gì chứ.
"Không sao, ta hiểu." Ôn Yến nhẹ nhàng cầm lấy tay Tống Vĩnh Kỳ, ôn hòa nói, hoàn toàn không tức giận như Tống Vĩnh Kỳ nghĩ.
Chàng giật mình nhìn Ôn Yến, Ôn Yến cũng cười và nhìn lại, rồi chỉ nhẹ giọng nói một câu: "Dưới tình thế loạn trong giặc ngoài như vậy, ta không thể bị giải dược phân tâm, như vậy rất tốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...