Lúc này Ôn Yến mới ý thức được điều gì. Cô liếc nhìn Tống Vĩnh Kỳ, mặc y cho mình uống nước ngay trước mắt của mọi người.
"Ta không sao, mọi người tạm thời đi xuống trước đi." Họng Ôn Yến đã dễ chịu hơn một chút, giọng nói cũng không còn khàn khàn như vừa rồi nữa.
Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đó đều không rời đi, bởi vì bọn họ đều thấy qua vẻ mặt của Tống Vĩnh Kỳ.
Quân vương giận dữ, xác chết trôi ngàn dặm.
Ôn Yến thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích thì lại nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, lại bắt gặp được vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ nhìn về phía các ngự y thâm trầm giống như trời sắp đổ mưa, dường như có thể có sấm chớp rền vang ngay lập tức.
"Kỳ, ta hiểu rõ sức khỏe của mình. Chàng để bọn họ trở về đi. Chàng muốn biết gì, ta sẽ nói với chàng." Ôn Yến quay đầu lại, khẽ nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, cuối cùng vẫn thở dài và phất tay ra hiệu cho các thái y rời đi.
Trong căn phòng lớn như thế chỉ còn lại có Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh.
"Nàng thật sự không có cách nào giải độc à? Độc này có ảnh hưởng tới con sao? Gần đây cơ thể nàng suy yếu là vì độc hay vì đứa trẻ?" Tống Vĩnh Kỳ không muốn để cho Ôn Yến vừa tỉnh lại đã phải mệt nhọc, nhưng trong lòng y có quá nhiều điều nghi ngờ, y nóng lòng muốn biết tất cả những điều này, Cho dù khi Ôn Yến vừa mang thai, y đã từng bóng gió hỏi qua Gia Cát Minh, nhưng bây giờ y chỉ tin tưởng lời Ôn Yến nói, cho dù y không biết Ôn Yến có nói thật hay không.
Y ngoại trừ tin tưởng Ôn Yến thì không còn cách nào khác.
Bây giờ, y chỉ hận năm đó mình không còng y học độc với sư phụ, y chỉ hận mình không có cách nào giải độc cho Ôn Yến.
"Bây giờ ta còn chưa có cách nào giải độc nhưng ta có thể khống chế, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến con. Muốn sinh con ra thì không thành vấn đề, cơ thể ta không có gì đáng ngại cả." Ôn Yến trả lời từng câu. Sau khi nói xong, cô nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, trong mắt đầy vẻ thẳng thắn thành khẩn.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến với vẻ mặt không biết là buồn hay vui, sau một lúc lâu, y mới khẽ nói một câu: "Ôn Yến, cho dù nàng gạt ta, ta cũng sẽ tin tưởng nàng. Nhưng nàng phải nhớ kỹ, nàng nhất định phải sống thật tốt, cuộc sống không có nàng đối với ta chính là sống không bằng chết."
Khi Tống Vĩnh Kỳ nói ra bốn từ cuối cùng, Ôn Yến nghe được từng từ từng câu, nước mắt tràn ra.
Cô đã sống không bằng chết hơn năm năm, khi đó ngoài hai đứa con chống đỡ để cô tiếp tục sống cũng chỉ còn lại có y, chỉ cần nghĩ đến ngày kia hai người cuối cùng sẽ gặp lại, cô mới có thể lấy hết can đảm và kiên trì với cuộc sống cô đơn đó.
Cô không biết sau khi mình rời khỏi thế giới này, Tống Vĩnh Kỳ sẽ sống cô đơn thế nào...
Cô không dám nghĩ đến, vì nghĩ đến sẽ đau lòng, nhưng không có cách nào...
"Kỳ, ta sẽ sống thật tốt. Chàng không tin có thể hỏi Gia Cát, hắn cũng biết về tình trạng sức khỏe của ta." Ôn Yến nói xong lại nhìn về phía Gia Cát Minh. Vào lúc này, cô cần Gia Cát Minh khẳng định lời mình nói, cho dù là lời nói dối.
Gia Cát Minh nhìn Ôn Yến, trong lòng không ngừng cân nhắc, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Nàng có thể khống chế độc trong người, cho nên..."
Gia Cát Minh không dám nói tiếp. Chàng biết kết cục của Ôn Yến, nhưng chàng và Tống Vĩnh Kỳ phải cùng nhau đối mặt với kết cục kia.
Chàng thích Ôn Yến, mặc dù biết cô chắc chắn không phải là của riêng mình, chàng vẫn luôn chôn giấu tình yêu này ở sâu trong lòng, cho nên chàng cảm thấy đau lòng không ít hơn Tống Vĩnh Kỳ.
Bởi vậy Ôn Yến, nàng ác tới mức nào, không ngờ lại muốn ta giúp nàng bảo vệ lời nói dối này.
Nhưng… chàng lại có thể làm sao được? Chàng chỉ có thể nói cho Tống Vĩnh Kỳ nghe kết quả dựa theo Ôn Yến mong muốn, bởi vì đây là điều Ôn Yến muốn.
"Gia Cát, ngươi ở lại trong cung, giúp ta để ý tới Ôn Yến, chăm sóc nàng cho cẩn thận." Tống Vĩnh Kỳ nhìn Gia Cát Minh mà vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn mở miệng thỉnh cầu.
Gia Cát Minh cười gượng gật đầu. Chàng có thể ở bên cạnh Ôn Yến… cũng tốt, cho dù không làm được gì cả.
"Gia Cát, ngươi vẫn nên đi làm việc của mình đi, đừng vì một mình ta mà bỏ lỡ những bệnh nhân khác. Nếu ta có gì cần sẽ cho người tìm ngươi." Ôn Yến khẽ nói. Cô hiểu rõ sức khỏe của mình nhất. Gia Cát Minh có ở bên cạnh cũng vô nghĩa thôi. So với chiếm giữ một thần y, không bằng để cho người khác dùng hết khả năng.
Gia Cát Minh nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ với vẻ nhờ cậy, Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến nhưng cuối cùng không nói gì.
Thật ra Ôn Yến yêu cầu bất kỳ điều gì, Tống Vĩnh Kỳ đều sẽ không phản đối, điều này hình như đã thành quy luật, những người bạn cũ như bọn họ đều biết.
"Kỳ, ta còn có chuyện. Đúng lúc Gia Cát đang ở đây, ta muốn nói chuyện đàng hoàng với chàng." Ôn Yến đột nhiên nghĩ đến gì, quay đầu nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ.
"Nàng nghỉ ngơi trước đi, sau này chúng ta sẽ cơ hội nói chuyện sau." Nhìn gương mặt Ôn Yến tái nhợt vì cố gắng chống lại sự mệt mỏi, Tống Vĩnh Kỳ không nhịn được khuyên nhủ.
"Không, Gia Cát đang ở đây, có thể đưa ra vài ý kiến cho chuyện này. Mấy đại phu được dẫn tới điện hôm nay chắc hẳn ở y thuật không tệ. Nhưng thị vệ của chúng ta đi bắt bọn họ tới, lúc bọn họ tiến vào đều run như cầy sấy, khám bệnh cho người như vậy, chàng cảm thấy bọn họ có thể khám tốt sao?" Ôn Yến không quan tâm tới sự ngăn cản của Tống Vĩnh Kỳ, khẽ mở miệng nói.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu Ôn Yến nói tiếp.
"Kỳ chúng ta phải tăng cao địa vị của đại phu, để cho người xuất sắc tự động đi học y, chỉ có nhiều thầy thuốc tốt, dân chúng mới có thể thật sự an cư lạc nghiệp."
"Chuyện này nên làm sớm, ngay cả một người được gọi là thần y như ta, nếu không phải vì Kỳ là bằng hữu tốt của ta, đám quan to quyền quý sẽ không để mắt tới ta." Gia Cát Minh nghe Ôn Yến nói, gần như muốn vỗ tay hoan hô. Chàng đã sớm ý thức được tình trạng đại phu dân gian không bằng chó hiện nay, chàng cố gắng tăng cao đại ngộ cho các đại phu trong hiệu thuốc của mình, nhưng lại không có cách nào thay đổi được tình trạng hiện nay.
Lời Ôn Yến nói chính là một cách hay.
Để triều đình đứng ra nâng cao địa vị của đại phu, như vậy bọn họ sẽ không bị người gọi đến hét đi, sẽ có nhiều người xuất sắc hơn bị nghề đại phu này thu hút, đến lúc đó quần anh tụ lại...
Gia Cát thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu thật sự có thể làm được, vậy sau này...
"Ta sẽ bớt chút thời gian vạch ra chương trình tỉ mỉ, không chỉ tuyển chọn, phân công đại phu, chúng ta còn phải thành lập các y quán tiệm thuốc của quốc gia, phải thành lập cơ chế bồi dưỡng giáo dục đại phu, phải..." Ôn Yến thấy Gia Cát Minh tán thành lời mình nói lại càng có hứng thú nói hơn.
Cô đã từng là một đại phu nên biết tầm quan trọng của đại phu đối với xã hội, tầm quan trọng đối với việc ổn định xã hội.
Đây là lý tưởng cô đã có từ rất lâu. Cô muốn thành lập bệnh viện quốc gia, muốn để cho dân chúng không quan tâm là nghèo khó hay giàu sang đều có thể đi khám đại phu, phải phổ biến chuyện vắc-xin phòng bệnh, cũng không thể để cho người ta chết vì đậu mùa nữa...
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, dường như nhìn thấy sự lương thiện trên gương mặt tái nhợt và đôi mắt sáng như sao kia. Khi nói tới sau này, cô cười tươi như bông hoa nở rộ vào tháng ba, sáng rực, khiến người ta lóa mắt.
Ôn Yến của y vĩnh viễn đều làm người khác chú ý như vậy, trong lòng vĩnh viễn nghĩ tới thiên hạ của y, tới khó khăn của dân chúng.
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ rất kiêu ngạo, bởi vì người phụ nữ đang chậm rãi nói chuyện trước mặt này là người phụ nữ mình yêu nhất, là Ôn Yến của y.
"Kỳ, chàng có nghe được lời ta nói không? Chàng thấy thế nào?" Ôn Yến nhìn ra được Tống Vĩnh Kỳ đang thất thần, không nhịn được khẽ oán trách.
"Những suy nghĩ này của nàng đều rất tốt, nhưng Ôn Yến, ta hi vọng nàng tới làm chuyện này. Hãy cho ta thêm một chút thời gian nữa, ta sẽ xử lý chuyện của đám người Tống Vân Lễ, sau đó chúng ta lại ra tay làm." Tống Vĩnh Kỳ ôm chặt lấy Ôn Yến giống như ôm lấy báu vật hiếm có vậy.
"Ừ, ta sẽ viết kế hoạch tỉ mỉ cho chàng xem. Đến lúc đó Phi Long Môn sẽ ở các nơi giúp chàng." Ôn Yến khẽ nói, trong lòng tự nhiên thấy tiếc nuối. Cô biết rất rõ, cô không chờ được tới ngày thực hiện tư tưởng tốt đẹp này.
Đừng nói là không thể quét sạch thế lực trên triều đình trong thời gian ngắn, cho dù là chuyện bồi dưỡng đại phu, thành lập y quán của quốc gia cũng không phải là chuyện có thể thực hiện được trong một sớm một chiều.
Nhưng Ôn Yến biết rất rõ ràng, không quan tâm mình còn sống trên thế giới này hay không, Tống Vĩnh Kỳ sẽ làm tất cả.
Bởi vì y là một vị vua nhân từ, y sẽ không đành lòng để dân chúng của mình phải chịu khổ, tất cả cố gắng của y đều là vì phúc lợi của bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...