Tung Hoành Cổ Đại

"Ôn Yến, môn chủ Phi Long Môn tham kiến ngô hoàng." Đi đến giữa triều đình, nhìn Tống Vĩnh Kỳ cao cao tại thượng, Ôn Yến cúi người hành lễ.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy Ôn Yến cúi người, bỗng nhiên liền đứng dậy, mặc kệ ánh mắt của những người khác trên triều đình, y sốt ruột đi xuống chậm rãi đỡ cánh tay của Ôn Yến, nhẹ giọng nói: "Sau này môn chủ Ôn Yến không cần phải hành lễ với trẫm đâu."

"Hoàng thượng, chuyện này không thích hợp, đây là làm trái với quy định, năm đó Phi Long Môn có công với xã tắc, thái tổ đối với hoàng hậu cũng không có ý chỉ như thế này, người..." Một người cùng phe với Lương Khuê nhịn không được mà đi đến, cao giọng ngăn cản.

"Ngươi cũng đã nói Phi Long Môn có công với xã tắc, Không chỉ là thời kỳ dựng nước, không lâu trước đây Phi Long Môn còn từng cứu quân Khắc Châu của trẫm khỏi nước sôi lửa bỏng, Phi Long Môn có thể được coi là phụ mẫu đã tái sinh quân Khắc Châu, trẫm lấy lễ đãi nhau với môn chủ Ôn Yến là chuyện đương nhiên." Tống Vĩnh Kỳ nhìn thoáng qua người mới nói chuyện, sau đó nhẹ giọng nói.

Lời nói của y hời hợt nhạt nhẽo, nhưng mà lại chân thật đáng tin.

Hôm nay, người cùng một phe với Trương Tiên Huy đương nhiên cũng không dám nói nữa, mà Lương Khuê cũng chưa ra hiệu cho người cùng phe của mình lên tiếng, người lúc vừa nãy bất quá cũng chỉ là do thói quen mà thôi, lại không muốn đụng phải một cái đinh không mềm không cứng.

"Hoàng thượng, chuyện này đã làm trái lại với quy định, người vẫn nên suy nghĩ lại." Trần Nguyên Khánh lại không đồng ý nhìn Ôn Yến phách lối đắc ý, quy tắc của hắn ta chính là Ôn Yến khó chịu thì hắn ta mới thoải mái được, cho nên tất cả những chuyện bất lợi đối với Ôn Yến thì hắn ta đều cảm thấy vui vẻ cực kỳ.

"Chuyện này trẫm đã suy nghĩ rồi, đây là ý của trẫm, không cần các ngươi phải nhiều lời." Tống Vĩnh Kỳ tức giận nhìn Trần Nguyên Khánh chỉ sợ thiên hạ không loạn, thấp giọng nói.


Sở dĩ ngày hôm nay y nói lên những lời này hoàn toàn là bởi vì sức khỏe của Ôn Yến, y không muốn để cho cô có bất kỳ mệt mỏi nào, nhất là về phương diện nghi thức xã giao.

y biết rõ thật ra Ôn Yến cũng không quan tâm ý chỉ như thế này của mình, nhưng mà y vẫn phải nói như vậy, y muốn dâng hết tất cả những gì mà mình có thể cho Ôn Yến.

Hôm nay Trương Tiên Huy đã sụp đổ rồi, quyền được nói của y ở triều đình này lại càng ngày càng nhiều, cuối cùng cũng sẽ không có ai cản trở bọn họ được nữa.

Cho nên y mới dám tùy hứng mà làm vậy, y có thể xác định được hôm nay người nào có thể phản bác lại ở đây thì cũng chỉ có thể thất bại tan nát mà quay về.

"Hoàng thượng, nếu như mà quy định do thái tổ đã sớm định ra, chúng ta vẫn nên tuân theo, công lao lớn của Phi Long Môn đều là Phi Long Môn của hoàng thượng." Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ hơi nổi nóng, liền nhanh chóng mở miệng nói, khóe miệng của cô mang theo nụ cười dịu dàng, chậm rãi, giống như là gió xuân xoa dịu nỗi lo lắng ở trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ.

Lúc này, lời nói của Ôn Yến đã khiến cho những cận thần chuẩn bị tranh cãi với hoàng thượng lập tức bình tĩnh lại, và ánh mắt thù địch của bọn họ đối với Ôn Yến rốt cuộc cũng đã trở nên hòa hoãn.

Tống Vĩnh Kỳ còn muốn mở miệng nói, Ôn Yến cũng đã chậm rãi cầm tay của y, nhẹ nhàng bóp bóp trong lòng bàn tay của y.

Tống Vĩnh Kỳ cảm giác được lòng bàn tay của mình ngứa ran, bất đắc dĩ nhìn Ôn Yến, khóe miệng nở một nụ cười đắng chát.


Ôn Yến của y mãi mãi vẫn luôn khéo léo hiểu lòng người như thế này, mãi mãi vẫn luôn suy nghĩ vì y.

"Môn chủ Ôn Yến đã không nguyện ý, vậy thì thôi đi." Rốt cuộc Tống Vĩnh Kỳ cũng mở miệng nói, lòng của triều thần cuối cùng cũng đã thả xuống.

Chỉ là lát sau, trái tim của bọn họ lại treo lên nữa, bởi vì Tống Vĩnh Kỳ đã đỡ Ôn Yến bước từng bước về phía ngai vàng của y.

Ai cũng hiểu rõ ràng vị trí của môn chủ Phi Long Môn là ở bên cạnh ngai vàng, Ôn Yến chắc chắn sẽ không đi quá giới hạn, thế nhưng người nào cũng nhìn thấy hoàng thượng của bọn họ đang che chở cho Ôn Yến, Ôn Yến giống như là bảo bối dưới đáy lòng của y vậy.

Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến như thế này làm cho trấn quốc vương gia Tống Vĩnh Cung và Tiêu Tướng đều cảm thấy yên lòng, nhưng mà sắc mặt của Lương Khuê và Trần Nguyên Khánh lại trở nên càng lạnh lẽo hơn, mà giờ phút này Trương Tiên Huy vẫn còn đang quỳ gối trên triều đình, đáy lòng cảm thấy thấp thỏm không hiểu được.

Nhìn thấy hoàng thượng quan tâm Ôn Yến như thế, nếu như Ôn Yến thật sự trúng độc, vậy thì lần này mình khó chuyển mình rồi? Thế nhưng hoàng thượng quan tâm Ôn Yến như thế này, chắc chắn là Ôn Yến sẽ không trúng độc đâu nhỉ?

Sau khi Tống Vĩnh Kỳ đỡ Ôn Yến vững vàng ngồi xuống ghế môn chủ Phi Long Môn mới quay người ngồi lên trên ngai vàng của y, chờ y xoay người lại thì nhìn thấy thần sắc khác nhau trên mặt triều thần.

"Hoàng thượng, người đối đãi với môn chủ Phi Long Môn như thế này cũng không hề để ý đến thể diện của đường đường quân vương ư?" Rốt cuộc Trần Nguyên Khánh cũng nhịn không được mà lên tiếng chất vấn, bây giờ Tống Vĩnh Kỳ đối xử tốt với Ôn Yến đều khiến trái tim của hắn ta nhức nhối không thôi.


"Trần tướng quân cũng biết đây là thể diện của trẫm, không có liên quan gì đến ngươi." Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy lời của Trần Nguyên Khánh, rốt cuộc cũng vẫn không được mà phản kích lại.

y biết là Trần Nguyên Khánh đều sẽ cảm thấy không hài lòng đối với Ôn Yến, lời nói hôm nay càng là bất bình thay cho Nhu Nhi, thế nhưng mà nữ nhân mình yêu, đây quả thật là chuyện của chính mình.

Có rất nhiều chuyện xảy ra thuận theo tự nhiên, trước khi mà Trần Nguyên Khánh mở miệng, lúc mà nhìn thấy sắc mặt đặc sắc của bọn họ xuất hiện, y cũng không quan tâm đến hành vi của mình có cái gì không ổn.

Trần Nguyên Khánh bị một câu nói của Tống Vĩnh Kỳ làm cho nghẹn họng, hắn ta trừng mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ, một hồi lâu sau cũng không nói ra lời nào.

Mấy năm nay, Tống Vĩnh Kỳ đối với người nào đều là vẻ mặt ôn hòa, lúc xử lý chính sự thì cũng là dáng vẻ không nóng không lạnh. Nếu như không phải do y đột nhiên nói ra mấy lời này, vậy thì hắn ta cũng đã sớm quên đi giờ phút này hoàng thượng đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, đã từng là tướng quân Phi Ưng đã dẫn đầu quân đội của mình trên chiến trường.

Tướng quân Phi Ưng cho đến bây giờ cũng không phải chỉ là hư danh.

"Chẳng qua là thần cảm thấy như thế này không ổn." Trần Nguyên Khánh biết là mình rất khó tìm lại cục diện, Tống Vĩnh Kỳ nói chính là sự thật, đây là chuyện của y, cho dù là việc này có liên quan đến thể diện quân vương.

"Chư vị đại thần, ngày đó cũng cảm thấy hẳn nên đối xử tử tế với môn chủ Phi Long Môn, trẫm viết thư cho môn chủ Phi Long Môn tại chỗ, đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với nàng ấy, trẫm chỉ là không muốn béo nhờ nuốt lời mà thôi." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, tâm trạng không hiểu sao lại cảm thấy tốt.

Mọi người đều không ai nói chuyện, chỉ có Trần Nguyên Khánh không cam lòng trừng mắt nhìn Ôn Yến, Ôn Yến nhìn Trần Nguyên Khánh kinh ngạc, tâm trạng đột nhiên khá hơn.


Lúc đầu chuyện trên triều đình cô cũng đã nghe nói, nhưng mà Trần Nguyên Khánh muốn đào hố cho Tống Vĩnh Kỳ, cuối cùng lại để cho Tống Vĩnh Kỳ chôn hắn ta mà thôi.

Bây giờ lại lấy chuyện lúc trước mà tát vào mặt, Tống Vĩnh Kỳ thật sự đủ tàn nhẫn.

Nhưng mà Tống Vĩnh Kỳ như thế này, cô thật sự rất thích.

Đã rất lâu rồi cô chưa từng thấy Tống Vĩnh Kỳ phách lối tùy ý, Tống Vĩnh Kỳ của hôm nay, trong nháy mắt khiến cho mình nhớ đến năm đó, năm đó y cũng tràn đầy sức sống như thế này, cũng là như thế này...

"Hoàng thượng, chúng thần đã ngầm đồng ý chuyện của người và môn chủ Ôn Yến, chỉ là dù sao thân phận của môn chủ Ôn Yến có chướng ngại, vẫn xin hoàng thượng chú ý một chút." Trần Nguyên Khánh thấy sau khi Tống Vĩnh Kỳ nói dứt lời thì rốt cuộc cũng không có người nào phản bác, rất là không vui mà nói một câu, giống như là thỏa hiệp.

Tống Vĩnh Kỳ ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Trần Nguyên Khánh, đang chuẩn bị mở miệng phản bác, lại không ngờ Ôn Yến chậm rãi đưa tay ra chạm vào tay của y, y nhìn về phía Ôn Yến theo bản năng, nhìn thấy cô đang nhẹ nhàng lắc đầu với mình.

Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ cũng không nói tiếp, y tin tưởng lời mà mình muốn nói ra khỏi miệng thì cuối cùng vẫn sẽ có cơ hội nói ra được, một ngày nào đó, y sẽ nắm tay của Ôn Yến đi đến vị trí tối cao này, khi đó Ôn Yến không còn là môn chủ Phi Long Môn, một ngày nào đó y sẽ để cho Ôn Yến trở thành hoàng hậu của mình, trở thành nữ nhân duy nhất của mình.

Tống Vĩnh Kỳ trở tay lại cầm tay của Ôn Yến, nhắc nhở của cô là đúng, hiện tại Trương Tiên Huy đã sụp đổ rồi, nhưng bọn họ còn cả một chặng đường dài ở phía trước, hiện tại còn chưa phải là lúc xem nhẹ.

Trong lòng của các triều thần nhìn Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ đều có công lao riêng, nhìn về phía Trương Tiên Huy đang quỳ trên mặt đất, Lương quý phi đột nhiên cảm thấy không ổn, sau đó tự mình biến mất trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui