Hai người đều có lòng bảo vệ đứa bé, nhưng Ốn Yến mềm lòng, không chịu nổi đứa bé nhõng nhẽo đòi.
“Kinh Mặc đang bệnh, cầu xin ta như vậy, ta liền không nhẫn tâm từ chối.” Ôn Yến mềm giọng giải thích, trách móc ban đầu trên mặt Tống Vĩnh Kỳ cũng đã không còn nữa.
Trình độ dẻo miệng mê hoặc dụ dỗ lừa họ của Kinh Mặc rõ ràng đã vô cùng cao thâm, cho nên Ôn Yến khuất phục cũng là hợp tình hợp lý.
“Kinh Mặc nó…” Tống Vĩnh Kỳ có chút lo lắng cho Kinh Mặc, cũng có chút muốn biết cô bé dùng lý do gì để Ôn Yến thay đổi chủ ý, dù sao ban đầu cũng là Ôn Yến kiên trì để hai đứa bé tới phủ Trấn quốc vương gia.
“Kinh Mặc đã ngủ rồi, con bé nào còn có sức lực lừa ta, chỉ dáng vẻ yếu ớt đó, mềm mại gọi mẫu thân, ta muốn hồi cung, ta muốn về nhà.” Ốn Yến khẽ nói, đáy lòng vô cùng cảm khái.
Nếu Kinh Mặc nói muốn hồi cung, cô có lẽ cũng không cảm khái nhiều như vậy, nhưng đứa nhỏ muốn về nhà, ngôi nhà có mẫu thân, có phụ hoàng, bị thương, bị tủi thân, nhà đều là bến bờ tốt đẹp nhất.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, khẽ nói: “Đợi trời sáng, chúng ta liền về nhà, phụ hoàng như ta nếu ngay cả ba mẹ con nàng cũng không thể bảo vệ được, vậy hoàng thượng ta cũng không cần làm nữa.”
Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện, đáy lòng đầy bi thương, mấy năm nay y trái lo phải nghĩ, dùng hết tâm tư, cuối cùng ngay cả thê nhi của mình cũng không thể bảo vệ.
“Kỳ, rồi sẽ có một ngày, tất cả những chuyện này đều sẽ được giải quyết, hơn nữa, hai đứa bé gặp ám sát, xem như là một tín hiệu tốt, cuối cùng đã có người không nhẫn nại được nữa, không phải sao?” Ôn Yến đương nhiên hiểu rõ tại sao Tống Vĩnh Kỳ thương cảm, cô khẽ khuyên nhủ.
Cô thật sự muốn xem những yêu ma quỷ thần này xuất hiện sớm chút, cô muốn ở bên Tống Vĩnh Kỳ, muốn cùng y tiêu diệt chúng, cô không dám nghĩ nếu mình rời đi, Tống Vĩnh Kỳ sẽ lao tâm lao lực đối phó với chúng thế nào, cô không nỡ để y một mình đối diện, giống như Tống Vĩnh Kỳ, y không muốn để cô tiếp xúc với chuyện triều đình, vì y không nỡ để cô phiền lòng lao lực như y.
“Ta sẽ cố gắng nhanh nhất, nhưng ta không muốn để các nàng có bất kỳ bất trắc nào, nếu các nàng có gì sơ suất, ta cố gắng giải quyết những chuyện này còn có ý nghĩa gì.” Tống Vĩnh Kỳ thở dài, nghiêm túc nói với Ôn Yến.
Nếu nói giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại cần đánh đổi Ôn Yến và đứa bé, vậy đối với y mà nói, cái giá này quá lớn.
“Ta và con đều sẽ bảo vệ mình thật tốt, y yên tâm, con quay về sẽ ở Thải Vi Cung, không có chuyện gì ta cũng sẽ không cho chúng ra ngoài, yên tâm, Phi Long Môn có năng lực bảo vệ tốt mẹ con chúng ta.”
“Tuyệt đối đừng để chúng chạy lung tung, theo hiểu biết của ta đối với Khanh Nhi, nàng ta sẽ không thể nhẫn nại được bao lâu nữa đâu.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, đáy mắt tràn đầy sương mù, Ôn Yến che giấu y chuyện nàng trúng độc, nhưng y lại không thể tự lừa mình dối người,
“Ta biết, y yên tâm xử lý chuyện tiền triều, sáng mai, e là trên triều đình sẽ không yên bình, dù sao Trương Tiên Huy luôn mong ngóng Lương quý phi sinh hạ hoàng tử, đến lúc đó họ sẽ lấy thiên tử lệnh chư hầu.” Ôn Yến khẽ nói với Tống Vĩnh Kỳ, theo cô thấy thay vì lo lắng tương lai họ có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, không bằng nghĩ xem tình hình ngày mai họ phải ứng phó thế nào.
“Ta biết, ta cũng đã có chuẩn bị rồi, đứa bé thì sẽ để Lương quý phi sinh ra, tất cả đều sẽ nằm trong tầm khống chế.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, ôm chặt Ôn Yến, Ôn Yến dùng một lần trúng độc thành công tránh thoát khỏi Trương Tiên Huy và Lương Khuê, đây là thời cơ tốt ngàn năm có một, y đương nhiên sẽ tranh thủ lợi dụng.
“Hoàng thượng, Trần Nguyên Khánh xông vào phủ Trấn quốc vương gia, nói muốn xem tình huống của tiểu công chúa, hắn ta xông thẳng vào, thị vệ căn bản không thể cản được, vương gia kêu hỏi ý của hai người, có muốn xuất ra ám vệ không.” Chính vào lúc Tống Vĩnh Kỳ nghĩ tảo triều tất cả đều nằm trong tầm khống chế thì một việc ngoài ý muốn không nằm trong tầm khống chế đã giáng xuống trước mặt y.
“Kinh Mặc thân mang trọng thương, bây giờ còn đang dưỡng bệnh, không gặp bất kỳ ai.” Tống Vĩnh Kỳ dứt khoát cự tuyệt, Kinh Mặc và Trần Nguyên Khánh thân thiết đã gióng hồi chuông cảnh báo trong lòng Tống Vĩnh Kỳ reo vang, y sao có thể cho phép Trần Nguyên Khánh gặp mặt Kinh Mặc vào lúc này.
Nhưng lời y vừa nói ra, tay Ôn Yến đã đặt lên cánh tay y, cô khẽ nói: “Trần Nguyên Khánh lần này tới nhất định là vì lo lắng cho Kinh Mặc, để hắn ta vào xem một chút đi, không có gì đáng ngại, hắn ta lo lắng cho Kinh Mặc, chuyện này đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt.”
“Đó là nữ nhi của ta, một thần tử bất trung lo lắng cho nữ nhi của ta, nàng không cảm thấy chuyện này rất trào phúng sao?” Ôn Yến không nói chuyện, chỉ cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, vì chuyện này quả thực khiến người ta rất khó hiểu, nhưng sự thực chính là như vậy, Trần Nguyên Khánh vốn nên hận Kinh Mặc tới tận cốt tủy lại vô cùng thích con bé.
“Để hắn ta vào nhìn một chút đi, Kinh Mặc không chừng cũng muốn gặp hắn.” Ôn Yến đương nhiên biết chuyện giữa Kinh Mặc và Trần Nguyên Khánh, cô còn nhớ Kinh Mặc đã từng nói Trần Nguyên Khánh không phải người xấu.
“Hừ, nữ nhi của ta mới không muốn gặp hắn đâu.” Tống Vĩnh Kỳ tức giận nói xong, lại quay đầu đi, ngay cả Ôn Yến cũng không để ý.
Ôn Yến đương nhiên biết bất mãn của Tống Vĩnh Kỳ từ đâu ra, rõ ràng chính là y còn chưa nhìn thấy Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh lại muốn nhìn thấy, trong lòng y không thoải mái mà thôi.
“Nếu Kinh Mặc không gặp hắn ta, còn không biết muốn ngủ đến lúc nào đâu, hắn ta tới chàng mới có thể gặp được Kinh Mặc sớm hơn.” Ôn Yến khẽ giọng khuyên, cuối cùng lại chỉ nghe thấy tiếng hừ khẽ bất mãn của y.
Trần Nguyên Khánh vừa vào đã hành lễ với Tống Vĩnh Kỳ, sau đó, cẩn thận quan sát Ôn Yến, khóe miệng bất giác hiện lên ý cười trào phúng.
Ôn Yến thản nhiên nhìn hắn ta, không lo lắng không sợ hãi, Tống Vĩnh Kỳ lại không thích ánh mắt Trần Nguyên Khánh nhìn Ôn Yến, thấp giọng nói một câu: “Ngươi đến làm gì thì đi làm ngay đi, nếu không trẫm thay đổi chủ ý, người sẽ không gặp được Kinh Mặc.”
Trần Nguyên Khánh thấy Tống Vĩnh Kỳ bảo vệ Ôn Yến, trào phúng trên mặt càng nặng hơn, cũng không tranh cãi, liền đi về phía phòng Kinh Mặc đang ngủ.
Tống Vĩnh Kỳ đương nhiên không yên tâm Trần Nguyên Khánh ở một mình với Kinh Mặc, y không nhịn được đi theo, đáy lòng cũng chuẩn bị sẵn, nếu Trần Nguyên Khánh ở trong phòng tiếng lớn một chút, y cũng sẽ đuổi hắn đi.
Lại không nghĩ tới lúc Trần Nguyên Khánh vào phòng Kinh Mặc, đã thả chậm bước chân, một trai tráng đi nhanh như gió lại không phát ra chút tiếng động nào, mức độ cẩn thận đó còn trịnh trọng hơn nhiều so với lúc gặp y.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Trần Nguyên Khánh lặng lẽ đi tới bên cạnh Kinh Mặc, không lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng yên đánh giá vết thương đã băng bó kỹ của cô bé.
Thấy khuôn mặt nhỏ mềm mại trở nên tái nhợt, nhìn cô bé yên tĩnh nằm, tim Trần Nguyên Khánh phiền não thoáng chốc khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn lặng im nhìn Kinh Mặc, lòng đột nhiên vô cùng mềm mại.
Năm đó, hắn cũng từng bảo vệ ở đầu giường muội muội như vậy, sau khi nàng bị thương.
Hắn còn nhớ dáng vẻ muội muội ban đầu khóc kêu đau, hắn cũng không quên được nước mắt ban đầu của muội muội, tim hắn đột nhiên đau đớn.
Hắn muốn bảo vệ nàng ta, muốn báo thù cho nàng ta, nhưng ngay cả lý do hắn thuyết phục mình báo thù cũng không có, có lẽ, chỉ vì nàng quá giống quá giống Vũ Trúc năm đó, thông qua nàng, hắn lại nhìn thấy chính mình năm đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...