Bỗng nhiên Lương Quý phi nổi giận ở nơi này nằm trong dự liệu của tất cả mọi người, cũng nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Ả phản ứng quá muộn, bọn họ đều đang đợi ả bùng nổ, mãi đến khi bọn họ không còn tâm trạng chờ đợi, ả mới đột nhiên nổi giận mà chỉ vào Lan Quý phi mắng to.
“Sao nào? Chỉ ngươi mới được dùng thuốc này vu oan ta, ta lại không thể dùng nó hãm hại ngươi sao? Hơn nữa, ta cũng không hãm hại ngươi, thứ ngươi lấy ra vốn chính là thuốc độc, chỉ là bị ta tráo đổi mà thôi.” Lan Quý phi nhìn sắc mặt dữ tợn của Lương Quý phi, khẽ cười nói.
Lương Quý phi nhìn người phụ nữ trước mặt nói nói cười cười, đáy lòng vẫn không dám tin, ả không ngờ mình chỉ là quân cờ trên bàn cờ của Lan Quý phi, mà ả lại kiêu ngạo cho rằng mình chính là người đánh cờ.
Lương Quý phi nhìn Lan Quý phi, gằn từng câu từng chữ: “Mặc kệ ngươi tẩy trắng cho chính mình thế nào, độc của Ôn Yến chính là do ngươi hạ, Hoàng thượng, phụ nữ độc ác thế này mà chàng vẫn muốn sủng ái sao?”
Lương Quý phi điên cuồng hô lên, bây giờ ả rất bối rối, không biết phải làm gì, cho nên khi nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ cách đó không xa, ả theo bản năng mà cao giọng hô lên.
Tống Vĩnh Kỳ lại không thèm nhìn ả một cái, bước nhanh lên trước ôm lấy eo Lan Quý phi, khẽ nói: “Lần này Ôn Yến trúng độc không liên quan đến Lan Nhi, hơn nữa, cho dù liên quan đến nàng thì cũng không sao cả, nàng là vì yêu ta.”
Tiếng nói của Tống Vĩnh Kỳ không lớn, lại như sấm sét vang vọng dưới đáy lòng Lương Quý phi.
Rốt cuộc ả hiểu ra rồi, thì ra rất cả đều là giả dối, tất cả đều là giả dối.
Bắt đầu từ việc Tống Vĩnh Kỳ đến cung Lan Chi chất vấn, tất cả những điều này đều nằm trong kế sách của Hoàng thượng và Lan Quý phi, bọn họ khiến cho ả mắc câu, bắt ả lộ ra nguyên hình, ả...
Lương Quý phi sẽ không ngờ được, ở đây không chỉ một mình ả bị bọn họ tính kế, mà Lan Quý phi và phụ thân nàng ta cũng nằm trong kế hoạch.
Lương Khuê nhìn thấy Lương phi trúng kế do Lan Quý phi bày ra, chuyện này sẽ trở thành cái gai vướng trong lòng Trương Tiên Huy, cho dù sau này quan hệ giữa bọn họ tốt đẹp hơn, có chuyện này, bọn họ vẫn sẽ còn hiềm khích.
“Hoàng thượng, người tin tưởng thiếp, thiếp sẽ không làm ra loại chuyện độc ác như vậy, thiếp...” Lúc này Lương Quý phi chỉ có thể dựa vào đứa con trong bụng mình, ả nhìn Tống Vĩnh Kỳ khóc, giống như phải gánh chịu oan ức vô cùng lớn.
“Hoàng thương, thiếp...” Thấy Tống Vĩnh Kỳ không hề bị lay động, đáy lòng Lương Quý phi lại càng lo lắng, ả đưa tay muốn nắm lấy tay Tống Vĩnh Kỳ, chỉ là ả chưa kịp đến gần, Tống Vĩnh Kỳ đã lui lại một bước, lựa chọn rời xa.
“Ngươi không nói đến đứa bé thì trẫm cũng quên mất, con của trẫm sao có thể có người mẫu thân độc ác như ngươi, sau khi ngươi sinh thì đưa đứa bé cho Lan Quý phi nuôi đi.” Tống Vĩnh Kỳ tỏ vẻ suy ngẫm nói ra kế hoạch từ trước của mình, mà sau khi Lương Quý phi nghe y nói như vậy, cả người choáng váng.
“Chắc hẳn Lương Quý phi không thích cung Quý phi nên mới gây chuyện khắp nơi như vậy, đưa nàng ta vào lãnh cung đi, hầu hạ cho tốt.” Sự thật bày ra ở trước mắt, lời Tống Vĩnh Kỳ nói ra, không có ai dám phản bác
Trước đó Hoàng thượng không có hứng thú gì với phi tần hậu cung, cũng chưa từng xuất hiện chuyện tranh giành tình cảm, mà lần này rõ ràng Lương Quý phi đã tranh giành tình cảm đến cực hạn, không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là hại đến tính mạng con người, hơn nữa còn làm hại người mà Hoàng thượng quan tâm nhất.
Nên lần này cho dù Hoàng thượng xử trí thế nào cũng đều là hợp tình hợp lý.
Mà người ở nơi này đều rất rõ ràng, nếu như không phải vì Lương Quý phi mang thai, Tống Vĩnh Kỳ cũng là người quý trọng huyết mạch của mình, thì thứ hôm nay chờ Lương Quý phi chính là con đường chết.
Lương Quý phi bị thị vệ mang đi, trong cung chỉ còn lại Lương Khuê vui mừng và Lan Quý phi khiếp sợ.
“Hoàng thượng anh minh, đối với phi tần làm loạn hậu cung thế này, cũng không cần phải giữ lại chút tình cảm nào.” Lương Khuê suy nghĩ thật lâu mới thốt ra được một câu như vậy, đây tuyệt đối là lời trong lòng ông ta.
“Lần này nàng làm rất tốt, đương nhiên trẫm sẽ không bạc đãi nàng, một là cho nàng chăm sóc đứa bé, hơn nữa ban cho nàng vị trí Hoàng quý phi.” Tống Vĩnh Kỳ không để ý đến Lương Khuê, Lương Quý phi lựa chọn thế nào, trong lòng bọn họ đã sớm rõ ràng, chỉ dịu dàng nói với Lan Quý phi.
Lan Quý phi vẫn đang ở trong khiếp sợ, nàng ta không ngờ Hoàng thượng sẽ có sắp xếp như vậy.
Nàng ta cho rằng khiến Lương Thị và Trương Thị nảy sinh hiềm khích chính là kết quả cuối cùng, lại không ngờ có thể có thêm một đứa bé, hơn nữa còn cả vị trí Hoàng quý phi.
Nàng ta rất rõ ràng, khi được Hoàng thượng quan tâm, thêm một đứa con của ngài, lại thêm một vị trí cao trong hậu cung, điều này nói rõ Hoàng thượng muốn đặt mình trên lửa nướng.
Nàng ta không có quyền nói không, sau khi Lương Khuê mấy lần dùng ánh mắt ra hiệu cho mình tạ ơn, nàng ta quỳ trên mặt đất, khẽ nói tạ ơn Hoàng thượng.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không nhiều lời, chỉ nói Lương Khuê thật vất vả mới tiến cung, cho nàng ta trò chuyện với phụ thân.
Tống Vĩnh Kỳ vừa nói dứt lời thì đi luôn, cung Lan Chi lại đột nhiên chìm trong yên lặng.
“Phụ thân, con gái sai rồi, không nên vì bảo vệ tính mạng của mình mà tính toán Lương Quý phi, lại khiến phụ thân và Trương thúc thúc nảy sinh hiềm khích.” Trong lời nói Lan Quý phi mang theo áy náy vô cùng, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn Lương Khuê.
“Không sao không sao, chuyện này vốn nên làm như vậy, là bọn họ làm ra việc xấu, muốn hại tính mạng của con trước, phụ thân sẽ không vì tiền đồ và tương lai của Trương gia mà hi sinh tính mạng của con, chỉ cần con sống tốt, việc gì cũng không quan trọng.”
Sau khi Hoàng thượng rời đi, Lương Khuê mới hoàn hồn từ trong vui sướng, bây giờ ông ta đã hiểu rõ hết rồi, màn kịch trăm ngàn lỗ hổng trước đó là Hoàng thượng và con gái mình cùng nhau phối hợp diễn, thậm chí bọn họ còn không cần điều tra đã dễ dàng khiến cho Lương Quý phi nhận tội.
Điều này chỉ có thể nói rõ, Hoàng thượng là đang quan tâm con gái mình, mượn công lao này cho con gái một đứa bé, một vị trí Hoàng quý phi, từ đó về sau, con gái mình trong cung đã đứng trên vạn người rồi.
“Phụ thân, con biết người thương con nhất, con...” Lan Quý phi khẽ nói, khóe miệng là nụ cười dịu dàng, nhưng tất cả trong đáy lòng đều là giễu cợt.
Nếu như hôm nay, tất cả đều theo như kế hoạch Lương Quý phi thiết kế, vậy e rằng nàng ta đã không còn con đường sống sót, cho dù Lương Khuê phát hiện màn kịch ầm ĩ này có trăm ngàn lỗ hổng, ông ta cũng sẽ không nói thêm một câu vì nàng ta.
Đây chính là phụ thân của nàng ta, một người xa lạ còn có thể quan tâm đến sức khỏe của nàng ta, nhưng phụ thân của nàng ta, không thèm để ý đến sống chết của nàng ta.
Không phải nàng ta không nhìn thấy, cũng không phải không hiểu thay đổi liên tục trong mắt phụ thân.
Ông ta luôn luôn lựa chọn lợi ích.
“Đương nhiên phụ thân thương con rồi.” Lương Khuê cũng không biết nói gì với con gái, toàn bộ suy nghĩ về tương lai của mình đều thay đổi, chỉ là ông ta không muốn nói những điều này cho con gái.
Ông ta chỉ cần con gái nghe lời, chỉ cần nàng ta có thể giành được sự sủng ái của Hoàng thượng, chỉ cần nàng ta có thể đứng trên cao trong hậu cung, giống như một lá cờ hiệu giúp ông ta thu hút thêm người nguyện ý cống hiến sức lực cho mình.
Sau khi Lương Khuê nói xong thì vội vàng không nén nổi muốn rời đi, đương nhiên Lan Quý phi sẽ không ngăn cản, mặc dù nàng ta đã giúp phụ thân lấy được lợi ích lớn nhất, nhưng cha con bọn họ đã không còn lời nào để nói rồi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lương Khuê, Lan Quý phi không nhịn được cảm thấy đau lòng, lần này chỉ nhắm vào Lương Quý phi không biết tính toán lại lỗ mãng bộc trực, thậm chí bọn họ không cần ra tay đã thắng lợi, nhưng sau đó, nàng ta còn phải đối phó Trương Tiên Huy đằng sau Lương Quý phi, còn cả phụ thân của mình...
Đến lúc đó mình còn không có chút phần thắng nào, nàng ta nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Mà Lương Khuê đi đến cửa đại điện lại đột nhiên quay đầu, nhìn Lan Quý phi nghiêm túc nỏi: “Lần này Ôn Yến trúng độc thật sao? Nếu như các con là đang giả vờ, vậy cô ta...”
“Cô ta trúng độc thật, sau khi Ôn Yến trúng độc con mới liên hợp với Hoàng thượng, hơn nữa lần này Ôn Yến trúng độc đúng thật là do Lương Quý phi gây ra, dù Trương Tiên Huy muốn lật án cũng không có cách nào.” Lan Quý phi chắc chắn nói với Lương Khuê, đây cũng là lo lắng cuối cùng của Lương Khuê.
Một là lo lắng Trương Tiên Huy sẽ làm loạn, một là lo lắng Ôn Yến sẽ thành chướng ngại cho mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...