Tung Hoành Cổ Đại

Tống Vĩnh Kỳ thương lượng với Ôn Yến về việc muốn về thành Khắc Châu, đương nhiên, đối với bên ngoài thì nói là muốn hồi kinh.

“Tại sao phải về thành Khắc Châu?”

“Trong cung không có chuyện gì lớn, ta vẫn còn có thời gian vài ngày, ta muốn ở bên cạnh nàng.” Câu trả lời của Tống Vĩnh Kỳ nằm trong suy tính của Ôn Yến, những cũng nằm bên ngoài dự tính, cô vốn tưởng là Tống Vĩnh Kỳ sẽ đưa mình hồi kinh.

Tống Vĩnh Kỳ đích thực là muốn đưa Ôn Yến hồi kinh, nhưng sức khỏe của Ôn Yến vẫn chưa thể gắng gượng được, hơn nữa chàng cũng muốn tùy ý một lần, muốn ở bên cạnh Ôn Yến, bởi vì sau khi hồi kinh, triều đình biến động liên tục, bản thân có thể được ở bên cạnh Ôn Yến nữa hay không thì rất khó nói rồi.

Ôn Yến không nói gì, chỉ là nhìn thẳng vào Tống Vĩnh Kỳ, hiển nhiên là đang xác định xem lời của chàng là thật hay là giả.

Nhìn thấy sắc mặt vô tư thanh thản của Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến mới yên tâm, rồi gật đầu đồng ý.

“Ôn Yến, tuy không cho nàng can dự vào chuyện triều đình, nhưng có một chuyện ta vẫn muốn thương lượng với nàng một chút.” Thấy Ôn Yến đồng ý, Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng yên tâm, chàng chậm rãi ngồi bên cạnh cô, thần sắc dịu dàng mà nói.

“Liên quan đến quân Khắc Châu sao?” Ôn Yến nhẹ giọng hỏi, bây giờ chuyện có thể khiến Tống Vĩnh Kỳ nghiêm túc thương lượng với cô thì ngoại trừ Phi Long Môn, chỉ có quân Khắc Châu thôi.

Toàn quân Khắc Châu trên dưới đều xem mình như ân nhân cứu mạng, các loại dược liệu thuốc men đều được mượn tay người của Phi Long Môn đưa vào trong lều, bây giờ cô ở trong quân Khắc Châu tuyệt đối chính là nhất hô bách ứng, mà sau khi Tôn Dực Đức chết, quân Khắc Châu như rắn mất đầu, nếu như muốn nâng đỡ một vị tướng quân, vậy thì cô ra mặt sẽ càng mạnh hơn Tống Vĩnh Kỳ nhiều.


“Những tướng lĩnh đắc lực ở trong triều không nhiều, thực sự là không có ứng cử viên thích hợp vào để đến trấn giữ Khắc Châu cả, hơn nữa ta sợ người đó không phải là người của mình, lúc đó quân Khắc Châu sẽ trở thành hiểm họa ngầm.” Tống Vĩnh Kỳ rất lo lắng mà nói.

Ôn Yến hiểu sự lo lắng của Tống Vĩnh Kỳ, bây giờ hầu hết những tướng lĩnh trong triều đều được Trần Nguyên Khánh đề bạt lên, chỉ e là không thể đồng tâm hiệp lực với Tống Vĩnh Kỳ, cho nên những tướng lĩnh đắc lực đang bị thiếu hụt, giao năm vạn quân Khắc Châu vào tay ai, chàng cũng đều không yên tâm.

“Người của Phi Long Môn có thể thống lĩnh quân đội, nhưng trong chớp mắt mà lại thống soái năm vạn binh mã, trong triều ai cũng sẽ không để mặc cho thế lực của Phi Long Môn khuếch trương như vậy, cho nên...” Tống Vĩnh Kỳ có chút khó xử, nếu như có thể, chàng thật sự rất muốn giao năm vạn binh mã này vào tay Ôn Yến, không có ai khiến chàng yên tâm được hơn Ôn Yến.

“Các tướng lĩnh ở Phi Long Môn cũng có chức trách của họ, điều đi chỗ khác e là cũng khó...” Ôn Yến rất khó xử nói với Tống Vĩnh Kỳ.

Mấy ngày nay cô cũng đang suy nghĩ chuyện của quân Khắc Châu, tuy không có Tôn Dực Đức nữa, nhưng cũng không thể giao quân Khắc Châu cho một tên Tôn Dực Đức khác được.

“Hoàng Thượng có từng nghĩ đến việc tìm kiếm một vị tướng trong số các tiểu tướng còn sống sót của quân Khắc Châu không?” Ôn Yến nói ra suy nghĩ mà đã nấn ná trong lòng cô trong khoảng thời gian này ra, Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy thì nhìn cô hỏi: “Nàng thấy ai thích hợp?”

“Hoàng Thượng thấy sao?” Trong cả quân Khắc Châu này không có nhiều người không tham dự vào cuộc phản loạn, có thể may mắn sống sót, bây giờ chỉ còn lại Cao Đức Quang và Tô Diễn.

Tuổi tác Cao Đức Quang tuy không nhỏ, nhưng tính tình kích động, chức vị bây giờ chỉ e đã là đỉnh cao của đời người rồi, Tô Diễn tuy thông tuệ, nhưng lại quá trẻ, nếu như giao năm vạn quân cho Tô Diễn, triều đình chỉ e là lại có một cuộc tranh luận nữa.


Tống Vĩnh Kỳ trầm mặc không nói gì, hiển nhiên là chàng không tán đồng đề nghị này của Ôn Yến lắm.

“Ta cảm thấy Tô Diễn không tồi.” Ôn Yến nhẹ nhàng nói với Tống Vĩnh Kỳ.

Mấy ngày nay tuy Ôn Yến đang dưỡng bệnh, nhưng cũng quan tâm đến chuyện của quân Khắc Châu, bây giờ tuy Tô Diễn chỉ là một tiểu tướng dẫn binh, nhưng mấy ngày nay rõ ràng đều là do hắn thống soái binh sĩ, cũng không có thấy binh sĩ nào phản kháng, cho nên nếu bổ nhiệm Tô Diễn, quân sĩ sẽ tâm phục khẩu phục.

Còn về triều đình, cái bọn họ cần chẳng qua chỉ là một lý do.

“Năng lực cũng được, nhưng mà quá trẻ rồi, người thèm thuồng năm vạn quân này không ít, đến lúc đó Tô Diễn có thể chịu đựng sự cám dỗ không thì chúng ta còn chưa chắc được.” Tống Vĩnh Kỳ thẳng thắn nói ra sự lo lắng của mình.

“Vậy thì chàng cứ xem xét, chọn lựa một người trong số tướng quân triều đình đi.” Ôn Yến cũng không khăng khăng kiên trì nữa, trong lòng của cô, thống soái của quân Khắc Châu không nhất thiết phải là Tô Diễn.

“Để Trẫm suy nghĩ lại, không sắp xếp xong người phụ trách quân Khắc Châu thì lòng Trẫm không yên.”


“Vậy thì chàng nghĩ đi, những thuộc hạ năm đó của chàng và Trấn Quốc Vương Gia, đều có thể yên tâm mà ủy nhiệm mà.” Ôn Yến nhẹ giọng nhắc nhở, nhưng đổi lại vẫn là sự cau mày dữ dội của Tống Vĩnh Kỳ.

Năm đó những tướng sĩ đi theo Trấn Quốc Vương Gia và chàng, về cơ bản đều đã từng ở dưới sự chỉ huy của Trần Nguyên Khánh, bây giờ có còn là người của mình không thì đã không nói chắc nữa rồi.

“Môn chủ, Tô tướng quân cầu kiến.” Thiên Sơn vừa nãy nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ đi vào thì đã theo hai đứa trẻ ra ngoài, bây giờ lại từ bên ngoài đi vào trong lều, nhẹ giọng nói với Ôn Yến.

Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ đối mắt nhìn nhau một cái, Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói một câu: “Để hắn vào đi.”

Tô Diễn cúi đầu bước vào, lúc nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ thì rõ ràng đã sững sờ một cái, hắn ta hành lễ với Tống Vĩnh Kỳ xong, rồi đứng dậy nhìn qua Ôn Yến, sau đó quỳ xuống trước mặt cô.

“Tô Diễn tạ ơn cứu mạng của Môn chủ.” Nói xong Tô Diễn liền chân thành khấu đầu, đầu và mặt đất tiếp xúc nhau, phát ra một tiếng bịch.

“Tô Diễn thay năm vạn tướng sĩ của quân Khắc Châu tạ ơn cứu mạng của Môn chủ.” Nói xong đầu của Tô Diễn lại chạm đất một lần nữa, lại là một tiếng bịch vang lên.

Ôn Yến đang định đứng dậy đi đỡ hắn ta đứng lên, nhưng nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ khẽ lắc đầu. Ôn Yến chỉ có thể ngồi ở trên ghế nhận đại lễ của Tô Diễn.

Nhưng không ngờ Tô Diễn vẫn chưa đứng dậy, lại một cái khấu đầu nữa xuống đất, máu trên trán hắn ta chạm vào mặt đất, để lại trên đó một vệt máu nhỏ.

“Tô Diễn tự nguyện gia nhập Phi Long Môn, từ nay bảo vệ Môn chủ, bảo vệ Hoàng Thượng, cầu xin Môn chủ thu nhận.” Lời của Tô Diễn mạnh lẽ mà có lực, từng câu từng chữ đều đẹp đẽ như ngọc.


Ôn Yến kinh ngạc nhìn Tô Diễn, trên mặt toàn là sự không hiểu, sự cảm kích của Tô Diễn cô có thể hiểu được, nhưng mà hắn ta muốn gia nhập Phi Long Môn...

“Tô Diễn, gia nhập Phi Long Môn, sống là người của Phi Long Môn, chết cũng là ma của Phi Long Môn, nếu như phản bội, chết sẽ không có chỗ chôn thây, bây giờ tiền đồ của ngươi rất tốt, tại sao lại muốn...”

Rất nhiều người gia nhập Phi Long Môn là bởi vì ân phước sống sót của Phi Long Môn, có người thì là do kế thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác, cũng có người là bởi vì không có danh tiếng, hy vọng có Phi Long Môn làm hẫu thuận để có được một sự nghiệp vĩ đại, nhưng mà Tô Diễn ở trước mặt, hiển nhiên là không có nguyên nhân gia nhập.

“Môn chủ có người muốn bảo vệ, thuộc hạ cũng có người muốn bảo vệ, mà gia nhập vào Phi Long Môn thì có thể bảo vệ cho nàng ấy thật tốt rồi.” Tô Diễn lúc nói lời này đã nhìn vào Ôn Yến, trong ánh mắt chỉ toàn là tia sáng.

“Sẽ có người bảo vệ tốt cho nàng ấy, ngươi không có tư cách.” Cho dù Ôn Yến vẫn chưa hiểu ý của Tô Diễn, nhưng Tống Vĩnh Kỳ đã hiểu rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Diễn nhìn Ôn Yến, những tình cảm ẩn giấu nhưng không giấu được trong đôi mắt đó, khiến cho trái tim chàng nghẹn lại dữ dội.

Cho nên chàng không đợi Ôn Yến phản ứng lại mà đã quyết đoán thay Ôn Yến chọn từ chối.

“Hoàng Thượng, có thêm một người bảo vệ nàng ấy vốn không có hại, vi tướng biết thân phận mình hèn mọn, sẽ không bao giờ có những suy nghĩ không thiết thực.” Lời của Tô Diễn rất thẳng thắn, nhưng cũng không thể xoa dịu được sự khó chịu trong đáy lòng của Tống Vĩnh Kỳ.

Ôn Yến vui vẻ nhìn Tống Vĩnh Kỳ trẻ con ở bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi đã muốn gia nhập Phi Long Môn, thì ta đồng ý, còn về quy củ trong môn, ngươi tìm Vạn Thuần, nàng ta sẽ nói rõ với ngươi.”

Ôn Yến cũng hiểu tâm tư của Tô Diễn rồi, chỉ là đối với cô, đây chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ, đợi đến khi gặp được đúng người, hắn sẽ hiểu sự bồng bột bây giờ của mình, nhưng mà Phi Long Môn cần có những tướng lĩnh trẻ tuổi như Tô Diễn, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Tô Diễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui