Dung nhan đang yên giấc trên giường khiến y ngắm nhìn đến nỗi mê mẩn thần hồn.
Y không kiềm chế được mà tiến lại gần hơn, nhưng rồi lại không dám, cảm giác như xa nhà đã lâu, nay có cơ hội trở về nhưng trong lòng lại hỗn loạn, tối hôm qua, y nán lại bên ngoài lều của cô mà trong lòng kiềm nén, giờ đây hơi ấm cận kề, thì cảm giác ấy ngày càng nặng nề hơn.
Hoặc cũng có thể nói, ngay lúc này đây, cảm giác đè nặng lên trái tim y không phải là nhớ nhung nữa mà là hổ thẹn.
Y yêu Ôn Yến, nhưng hết lần này đến lần khác có lỗi với cô, hết lần này đến lần khác trơ mắt nhìn cô vì y mà vào sinh ra tử, đối mặt với hiểm nguy, mà bản thân y, ngay cả danh phận, cũng không thể mang lại cho cô.
Nếu như việc rời xa cô có khiến cô được bình an vô sự, vậy thì y sẽ dứt khoát rời đi ngay lập tức, nhưng y lại không nỡ, chẳng biết từ bao giờ, cô đã trở thành tâm can của y, không, cô chính là mạng sống của y.
“Hoàng thượng, môn chủ cũng rất nhớ người, hai hôm trước môn chủ còn nói nếu biết trước nguy hiểm như vậy, môn chủ sẽ không xuất hiện, so với ở bên ngoài liều sống liều chết như vậy, ngài ấy thích ở trong cung cùng với ngài hơn” Thiên Sơn tất nhiên hiểu rõ cảm giác của Tống Vĩnh Kỳ, trông thấy vẻ mặt đau khổ day dứt trên mặt Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta không kìm nén được mà khuyên nhủ.
Nhưng mọi người đều biết rõ, nếu như được chọn lại lần nữa, Ôn Yên chắc chắn vẫn sẽ lựa chọn đến thành Khắc Châu.
Tống Vĩnh Kỳ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ oán giận đấy của Ôn Yên, chắc hẳn ánh mắt cô sáng như sao trên trời, mỗi lần ấm ức hoặc nghịch ngợm thì cô đều như vậy, ý cười khẽ ẩn hiện trên môi, những lời nói ra toàn là khẩu thị tâm phi.
“Ừm, nếu như tất cả mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu, Trẫm tuyệt đối sẽ không để nàng ấy đến đây” Tống Vĩnh Kỳ có chút giận dữ nói với Thiên Sơn, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn về người con gái đang say trong giấc ngủ.
Chỉ trong vòng mấy chục ngày thôi mà cô đã gầy đi rất nhiều, gương mặt chẳng còn chút hồng hào, vừa hốc hác vừa tiều tụy thiếu đi sức sống, điều này như không ngừng nhắc nhở y nhớ về quá khứ, cô không khác gì một con búp bê rách nát nép mình trong lòng y...
“Hoàng thượng, ngự y trong doanh trại nói hôm nay môn chủ có khả năng sẽ tỉnh lại, ngài ấy tỉnh lại mà trông thấy ngài chắc hẳn sẽ mừng lắm” Thấy sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ càng lúc càng u ám, Thiên Sơn vội vàng khuyên nhủ.
Tống Vĩnh Kỳ không nói tiếng nào mà chỉ liếc Thiên Sơn một cái, sau đó ánh mắt lại tiếp tục nhìn về phía Ôn Yến, y im lặng ngồi bên giường cô, gương mặt phong trần chứa đầy sự lo lắng.
Thấy Tống Vĩnh Kỳ không có ý định nói chuyện, những người cả đêm trông nom Ôn Yến đều vội vàng rời đi, trong phút chốc cả căn lều rộng lớn chỉ còn lại Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ cùng với Lộ công công.
“Tiểu Lộ Tử, mau đem đồ ăn lên đây” Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên nhớ ra gì đó liền nhẹ giọng phân phó.
Lộ công công như trút được gánh nặng, trong lòng phở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ngài cũng nhớ ra bản thân đã một ngày một đêm không ăn gì rồi, nhưng chưa đi ra khỏi lều thì Tống Vĩnh Kỳ lại dặn dò thêm: “Nhớ là mang đồ gì mềm một chút, thanh đạm một chút, nàng ấy không thích ăn đồ quá nhiều dầu mỡ”
Nụ cười trên mặt của Lộ công công trong phút chốc đông cứng lại, hoàng thượng nhớ ra chuyện cần ăn cơm, nhưng lại là cho Ôn Yến ăn cơm.
Lộ công công tất nhiên không dám nhiều lời, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng Hoàng thượng Ôn Yến quan trọng đến nhường nào.
Lộ công công vừa rời đi, vẻ kinh hoàng trên gương mặt Tống Vĩnh Kỳ cũng không còn duy trì được thêm nữa, y nắm chặt lấy tay Ôn Yến, rồi vùi mặt vào lòng bàn tay cô, rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì, và rất lâu rất lâu sau, mọi vật xung quanh như ngừng lại.
Cho đến khi, từng giọt từng giọt nước mắt nước trong suốt ấm áp rơi xuống.
Âm thanh nức nở của Tống Vĩnh Kỳ vang lên, kìm nén như một con thú bị thương nặng.
Ôn Yến vẫn đang chìm trong giấc ngủ, nên cô không hề hay biết, người đàn ông cho dù trời sập cũng không thay đổi sắc mặt, bậc đế vương cao cao tại thượng kia giờ đây đang khóc nức lên như một đứa nhỏ làm chuyện gì sai trái.
Những lúc mà Ôn Yến không có ở đây, y vẫn luôn mong mỏi có ngày cô có thể trở lại, nhưng lại không nghĩ được là, khi cô cuối cùng cũng quay về, y lại không thể đem lại cho những ngày tháng yên bình, mà lại đêm đến cục diện hỗn loạn như vậy, rồi sau cùng lại khiến cô vì mình mà lao tâm khổ tứ.
Ngày hôm qua trên triều, không có sự can ngăn của Lương Quang Tường, y đã nhân cơ hội này trừng phạt Trần Nguyên Khánh, để hoàng huynh có thể ngồi vững trên tước vị binh bộ thượng thư, những chuyện như vậy, y cứ nghĩ là phải rất lâu sau mới có thể làm được, thế nhưng bởi vì sự xuất hiện của Ôn Yến, bởi vì quân Khắc Châu, y cuối cùng cũng có thể nắm giữ được quyền chủ động trên triều.
Y mau chóng chia sẻ cảm giác sảng khoái này với Ôn Yến, y không kìm được mà chạy đến đây, nhưng không ngờ rằng, cô đã hôn mê một ngày một đêm.
Cô bị thương rất nặng chứ không phải không có chuyện gì như trong thư nói.
Những lời nói ấp ủ suốt một đêm, những tình cảm dồn nén suốt mấy chục ngày, những khoảnh khắc không còn cơ hội được trông thấy Ôn Yến, trái tim y giờ đây chỉ toàn là hoảng loạn.
Y không biết làm thế nào để khống chế cảm giác hoang mang này, y chỉ muốn ôm lấy cô rồi khóc một trận cho đã, nhưng y lại sợ làm kinh động đến cô, cho nên chỉ có thể khóc thầm.
“Ôn Yến, nàng nhất định phải bình phục cho tốt, nhất định phải bình phục, không có nàng, ta thực sự không biết phải làm sao?” Khuôn mặt Tống Vĩnh Kỳ vùi sâu vào lòng bàn tay Ôn Yến, hơi âm tỏa ra từ bàn tay cô cũng giống như chính cô vậy, cho dù là bất kể khi nào cũng có thể tiếp thêm dũng khi cùng sức mạnh cho y.
Từ đầu cho tới cuối, Tống Vĩnh Kỳ chỉ nói đúng một câu, sau đó lau nước mắt, rồi yên lặng ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng giúp cô lau mặt, thì thầm bên tai cô, cẩn thận dè dặt nói với cô bằng thanh âm dịu dàng êm ái như đang tâm tình với người con gái thương yêu đã nhiều năm.
Lộ công công đã quay trở lại từ lâu, nhưng hắn ta không dám bước lại gần, những lời âu yếm của Hoàng thượng và môn chủ không phải ai cũng có thể nghe được.
Nhưng mà, những lời mà Hoàng thượng nói, môn chủ Ôn Yến không thể nào nghe thấy, vậy hoàng thượng còn nói làm gì nữa?
Không ai biết, một người rất ít khi nói những lời ong bướm đường mật như Tống Vĩnh Kỳ lúc này làm như vậy cũng chỉ vì một mục đích là muốn Ôn Yến tỉnh lại.
Y không nỡ ra lệnh cho Ôn Yến, cũng không bằng lòng để Ôn Yến dính dáng quá nhiều đến triều chính, chuyện trên triều không thể tiết lộ, hai đứa nhỏ kia, y không hiểu chúng bằng Ôn Yến, cho nên tính đi tính lại, những lời y với cũng không tính là âu yếm.
Y rất ít khi nói những lời đường mật như vậy với Ôn Yến, thậm chí còn cho rằng sự dịu dàng cẩn thận ấy không phù hợp với tính cách của y, nhưng lúc này đây, khi y nhẹ nhàng nói ra từng câu từng chữ bên tai Ôn Yến, y mới nhận ra rằng, hóa ra những lời ngọt ngào êm ái này đã sớm nằm trong xương tủy y, cũng chính là chân lý mà bao lâu nay y đã sớm thừa nhận.
Y tin rằng, cho dù bản thân không nói ra nhưng Ôn Yến cũng có thể cảm nhận được tấm chân tình đấy.
Thời gian cứ từng chút từng chút một trôi qua, trong lều từ đầu cho tới cuối đều duy trì dáng vẻ tĩnh mịch như đêm đen, không một ai hay biết, ngay lúc này, người đàn ông dịu dàng thâm tình này đây chính là bậc cửu ngũ chí tôn cao cao tại thương, nhưng đối với người trong cuộc, y chỉ là một người đàn ông bình thường đang chờ vợ mình tỉnh lại.
Tốnh Vĩnh Kỳ đợi rất lâu rất lâu, lâu đến mức chính y cũng không kiềm chế được sự mệt mỏi của bản thân, chỉ đành phải dựa đầu giường mà thiếp đi, nhưng tay y vẫn giữ chặt lấy tay Ôn Yến.
Nhưng y không biết được là, ngay khi y thiếp đi, bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn kia từ từ chuyển động, sau đó thoát khỏi bàn tay y.
Ôn Yến từ từ mở mắt ra, cảm thấy trước ngực đau đớn, chân tay cũng tê buốt đến điên dại, Ôn Yến từ trong đáy lòng thở dài một hơi, kể từ khi phản ứng bài xích một lần nữa xuất hiện, cơ thể cô hoàn toàn không còn như trước được nữa, lần trọng thương này khiến cô hôn mê lâu như vậy cũng đã vượt qua dự tính của cô.
Đương nhiên, vượt qua dự tính của cô tức là sau khi cô mở mắt và trông thấy một tình cảnh như này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...