Người hầu và người chăm sóc cho con của Lý Tuân đều được đưa xuống dưới thế nhưng bầu không khí chết chóc trong đại sảnh vẫn chưa tiêu tan, Tống Vân Lễ ngồi ngay chính giữa đại sảnh, dung mạo được chải chuốt cẩn thận lạnh như băng.
"Bọn họ đều vô tội, ngươi hà tất phải tức giận với bọn họ." Giọng nói bất đắc dĩ của Cửu Vương từ bên ngoài đại sảnh truyền vào, Tống Vân Lễ ngoảnh về phía cửa, nhìn chằm chằm Cửu Vương đang hiên ngang bước vào, lạnh lùng nói một câu: "Cửu Vương thúc, nếu người đến để chê cười ta thì có thể đi được rồi.”
"Tha cho bọn họ đi, bọn họ cũng đâu biết chuyện, nên cũng không cố ý làm trái ý ngươi đâu." Cửu Vương không tiếp lời mà vẫn tiếp tục cầu tình cho họ.
"Nếu ta nói không thì sao? Ngay cả chút chuyện nhỏ này mà làm cũng không xong thì bảo ta làm sao tha thứ cho bọn chúng chứ..." Tống Vân Lễ nghĩ đến sự thất vọng trong lòng mình lúc nãy, sắc mặt lại càng dữ tợn thêm mấy phần.
"Vân Lễ, chúng ta cùng huyết thống nên ta sẽ không hại ngươi đâu." Cửu Vương đành phải nói với Tống Vân Lễ như vậy mặc dù hiện tại hắn cũng hiểu là Tống Vân Lễ chẳng thèm để ý đến huyết thống của bọn họ.
"Nếu có một ngày ta bị Tống Vĩnh Kỳ bắt được, không biết Cửu Vương thúc có thể đứng trước mặt tên đó mà cầu tình cho ta như vậy không?" Tống Vân Lễ liếc nhìn Cửu Vương, thần sắc lạnh nhạt nói.
"Sẽ không." Cửu Vương trả lời rất nhanh, thái độ thẳng thắn thành khẩn, khiến sắc mặt của Tống Vân Lễ thay đổi liên tục, hắn ta hung tợn nói với Cửu Vương: "Ta biết người luôn đứng về phía Tống Vĩnh Kỳ, từ trước đến nay người chưa từng thật lòng đứng chung một chiến tuyến với ta, Tống Vĩnh Kỳ thì có gì tốt? Chỉ là một tên vô dụng không có bản lãnh mà thôi.”
"Chúng ta là những kẻ cùng hội cùng thuyền, nếu như ngươi bị bắt liệu ta có thể thoát được ư? Thế thì làm sao có thể đứng trước mặt y mà cầu tình cho ngươi chứ." Cửu Vương bất đắc dĩ than thở.
Ông ta sớm đã tìm ra được quy luật hòa hợp với Tống Vân Lễ, chỉ cần nhắc đến Tống Vĩnh Kỳ, hắn ta nhất định sẽ phát điên nên chỉ khi coi bản thân và hắn là cùng một loại thì mới có thể dập tắt được lửa giận của hắn.
Quả nhiên, lời lẽ của Cửu Vương đã xoa dịu được Tống Vân Lễ, vẻ hung dữ, ác độc trên mặt hắn đã mờ dần, hắn cười nói với Cửu Vương: "Cửu Vương thúc, người nói rất đúng, chúng ta đều là những kẻ cùng hội cung thuyền, nhưng ngay cả thị nữ của Ôn Yến người cũng đã ngủ thì người và Ôn Yến cũng không thể như trước kia được nữa rồi.”
Lúc nói chuyện, trên mặt Tống Vân Lễ lại xuất hiện nụ cười quỷ dị, Cửu Vương giả vờ khiếp sợ nhìn Tống Vân Lễ, hỏi: "Ngươi nói cái gì? Nữ nhân mà ngươi đưa tới phòng ta là thị nữ của Ôn Yến, ngươi..."
Tống Vân Lễ rất hài lòng với phản ứng của Cửu Vương, hắn chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Cửu Vương thúc, người lúc nào cũng nhớ nhung Ôn Yến, nên lòng ta không nỡ, ta vốn dĩ là muốn tìm một nữ nhân xinh đẹp để người hồi tâm chuyển ý nhưng không ngờ nữ nhân này hóa ra là thị nữ của Ôn Yến, ban đầu ta đã định giết chết nữ nhân này, thế nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không tồi, có được nữ nhân này thì người sẽ không thể nối lại quan hệ với Ôn Yến, người chỉ có thể một lòng một dạ đi theo ta.”
Cửu Vương nhìn Tống Vân Lễ, vẻ mặt đau lòng, làm bộ không biết hỏi: "Nữ nhân này chính là nữ nhân bị nhốt trong cấm thất lúc đó có đúng không? Khi đó ngươi còn hoài nghi ta đã thả cho nàng ta chạy thoát, bây giờ ta thật sự hối hận vì lúc đầu đã không thả cho nàng ta đi, nếu không khi gặp nàng ta, ta cũng sẽ không… đi quá xa như vậy."
Tống Vân Lễ rất hài lòng với biểu hiện của Cửu Vương, thấy bộ dạng vô cùng đau đớn ấy của Cửu Vương, hắn không hề nghĩ đó là giả bộ cho nên tâm trạng rất tốt, hắn nhẹ nhàng nói: "Cửu Vương thúc, người thừa biết nàng ta là thị nữ của Ôn Yến, ngày đó người cũng sẽ không nhìn cô ta phát độc mà chết, tính tình của người thế nào ta là người hiểu rõ nhất, bản tỉnh của người là ôn hoà hiền hậu lại còn thương hương tiếc ngọc, thật không biết những năm tháng bị tiên hoàng kiêng kỵ, người làm sao sống được."
Vẻ hài lòng trên khuôn mặt Tống Vân Lễ càng lúc càng đậm, lúc nói chuyện hắn đã đứng dậy chậm rãi đi tới bên cạnh Cửu Vương, khẽ nói: "Cửu Vương thúc, nếu người không thích nữ nhân đó thì chờ sau này đại sự của ta thành, ta sẽ đổi cho người, quốc sắc thiên hương thì không có nhưng khẳng định là đẹp hơn Ôn Yến nhiều."
Tống Vân Lễ vẫn luôn tự nói tự trả lời, Cửu Vương chỉ nhìn Tống Vân Lễ tỏ vẻ kinh ngạc, như thể chưa lấy lại bình tĩnh sau khi bị đả kích vì biết Vạn Lương là thị nữ của Ôn Yến vậy.
"Cửu Vương thúc, chuyện này là lỗi của ta, ta chẳng qua nghĩ mấy năm nay người lẻ loi một mình, nên muốn tìm một nửa cho người, nhan sắc của nữ nhân đó cũng được, nếu không phải vì muốn giữ lại tặng cho vương thúc thì ta đã tự mình hưởng dụng rồi." Tống Vân Lễ khoái trá khuyên lơn Cửu Vương, thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra được hắn chẳng khuyên nhủ gì Cửu Vương hết mà là đang khoái trá vì mình đã đả kích Cửu Vương thành công, vì mình đã chia rẽ thành công Ôn Yến và Cửu Vương.
"Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy, ngươi cứ việc sống tốt, cứ việc mưu đồ cho đại sự của ngươi, còn ta thì chưa muốn chết." Cửu Vương không muốn nghe Tống Vân Lễ lải nhải mãi nên chán chường nói xong rồi rời đi.
"Cửu Vương thúc, người yên tâm, sẽ không có cái ngày mà ta và người bị Tống Vĩnh Kỳ bắt được đâu, không tới vài ngày nữa, Ôn Yến sẽ chết, Tống Vĩnh Kỳ không có cánh tay là Phi Long Môn thì không đáng để lo." Tống Vân Lễ vui sướng gọi theo Cửu Vương.
"Ngươi muốn đối phó với Ôn Yến?" Cửu Vương quay lại, nhìn chằm chằm Tống Vân Lễ.
"Cửu Vương thúc muốn cầu tình cho nàng ta? Mấy lần xuất thủ của nàng ta đã khiến ta tổn thất nặng nề một cách thê thảm, chuyện của núi Phi Long cũng bị nàng ta làm rối tung rối mù thì ta có lý do gì buông tha cho nàng ta chứ?" Tống Vân Lễ tỏ vẻ vô tội như thể chuyện mà Ôn Yến làm ra chính là tội ác tày trời.
"Ngươi chuẩn bị đối phó nàng thế nào?" Cửu Vương nhìn chằm chằm Tống Vân Lễ, sự tha thiết nơi đáy mắt không thể che giấu được nữa.
"Đây là chuyện của ta, Vương thúc không cần lo, người cứ chờ uống rượu mừng của ta là được."
"Hình như chuyện gì ngươi cũng không muốn nói cho ta biết thì phải, ta dù gì cũng là vương thúc của ngươi, là máu mủ tình thân của ngươi." Như những gì hắn dự đoán, Tống Vân Lễ vẫn chưa có ý định nói cho hắn biết mưu kế của hắn ta nên Cửu Vương tỏ vẻ thất vọng nói.
Tuy rằng đã sớm dự liệu được kết quả này nhưng lần này không giúp được Ôn Yến rồi, nghĩ vậy Cửu Vương lại càng sốt ruột hơn nữa.
"Cửu Vương thúc, chờ Ôn Yến chết xong thì mọi chuyện từ nay về sau ta đều sẽ nói cho người biết, đến lúc đó hai thúc cháu ta cùng nhau nỗ lực đoạt lấy giang sơn của Tống Vĩnh Kỳ, thứ vốn dĩ thuộc về chúng ta." Tống Vân Lễ vừa nói vừa đi về phía Cửu Vương, đứng sau lưng hắn thề thốt nhưng Cửu Vương lại không muốn nghe tiếp.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cửu Vương, Tống Vân Lễ có chút ai oán thở dài, nhẹ giọng nói: "Ta biết người vẫn chưa quên được Ôn Yến, nàng ta quan trọng như vậy sao? Ban đầu khi người tính toán nàng ta cũng đâu thấy người đau lòng như vậy, xa cách nhiều năm lại bắt đầu thương hương tiếc ngọc rồi.”
"Người đã thương hương tiếc ngọc thì ta thành toàn cho người là xong, ta sẽ cho nàng ta chết toàn thây. Đến lúc đó cho người tế bái mỗi ngày."
Nói xong những lời hung ác Tống Vân Lễ liền chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ vừa đi tới cửa, liền thấy Lưu Yên đang si ngốc đợi hắn ở đó.
Nàng ta không biết trong đại sảnh đã xảy ra chuyện gì nên lúc này vẫn còn đang nôn nóng muốn gặp con trai mình.
"Khi nào ta có thể gặp con trai mình?" Lưu Yên thấy Tống Vân Lễ nhìn mình liền hoảng loạn, trong lòng nàng ta cũng hoảng loạn không ngớt, nàng ta sốt ruột hỏi.
"Nếu ta không cho ngươi gặp con trai có phải là ngươi chuẩn bị không đi, không nghe lời ta không?" Tống Vân Lễ đột nhiên mở miệng, ánh mắt tà mị lóe lên.
"Đúng." Lưu Yên trả lời một cách vừa bình tĩnh vừa kiên quyết.
"Nếu như ngươi không nghe lời, ta sẽ lấy mạng, ngươi cũng không muốn giúp ta?" Tống Vân Lễ nhìn chằm chằm Lưu Yên, giọng điệu bình thản, nhưng những ai hiểu hắn ta đều biết lúc này đây hắn ta đã hạ quyết tâm tàn nhẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...