Ôn Yến nhìn Vạn Lương, muốn nói lại thôi.
“Độc này ta có cách giải, chỉ là tương đối phức tạp, có lẽ cần thời gian cho nên thuốc có thể làm thuyên giảm trong tay chúng là không thể thiếu, nên…”
Ôn Yến đương nhiên biết Vạn Lương bị đưa đi để làm gì, nếu Vạn Lương liều chết không theo thì chỉ có một con được chết, còn nếu Vạn Lương thật sự chiều theo một cách miễn cưỡng, vậy cô…
“Môn chủ, chuyện đó luôn là nam nhân dùng sức, nữ nhân hưởng thụ, cho nên ta có thể nhìn thoáng ra được, người yên tâm.” Vạn Lương đương nhiên biết Ôn Yến chỉ điều gì, khoảnh khắc hiểu ra sắc mặt nàng ta vẫn thay đổi nhưng sau đó lại khôi phục bình thường, cố làm ra vẻ không để ý nói với Ôn Yến.
“Vạn Lương, ta…” Ôn Yến rất khó xử, cô muốn an ủi nàng ta nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Sự áy náy trong lòng Ôn Yến vô cùng nhiều, rõ ràng cô có thể ngăn cản mọi chuyện nhưng cô…
“Môn chủ, ta cầu xin người một chuyện trước, lỡ như ta nhìn trúng nam nhân kia thì đợi tới khi chúng ta xong chuyện người hãy tha cho hắn một mạng chó, còn nữa nếu như ta mang thai, Phi Long Môn chúng ta phải giúp ta nuôi con, còn nữa ta…” Vạn Lương nói ra từng khả năng không đáng tin cậy, Ôn Yến chỉ có thể gật đầu, đến nước mắt ở khoé mắt cô cũng không ngăn được nữa.
Nếu Vạn Lương không hiểu chuyện như thế, nếu nàng ta chỉ trích mình thì cô có thể nhẫn tâm rời đi, nếu Vạn Lương nói muốn chạy trốn thì chắc chắn cô sẽ thuyết phục lý trí cuối cùng của mình giúp Vạn Lương đi, cô biết chỉ cần mình ở bên Vạn Lương thì nhất định sẽ khống chế được độc tố trong cơ thể nàng ta.
“Môn chủ, ta thật sự nhìn thoáng được, không phải người cũng không thành thân với Hoàng thượng mà đã sinh hai đứa bé sao? Ta là thuộc hạ trung thành nhất của người đương nhiên phải có dáng vẻ gì học dáng vẻ đó chứ, ta…” Vạn Lương chỉ nhìn ra sự mất mát của Ôn Yến, nàng ta vội vàng muốn khiến Ôn Yến không được có cảm xúc này nữa. Nàng ta thật sự không thích ứng được với bầu không khí bi thương cho nên mới liên tục an ủi, chỉ là còn chưa nói xong Thiên Sơn đã không nhịn được ngắt lời.
“Vạn Lương, đừng nói lung tung, môn chủ chúng ta rất lâu trước đó đã là Ninh An Vương phi, sao lại…” Thiên Sơn vội vàng giải thích giúp Ôn Yến, thời gian Vạn Lương đi theo môn chủ ngắn nên đương nhiên không biết sự đau đớn trong lòng cô, nếu giữa Ôn Yến và Hoàng thượng không có nhiều cản trở như vậy thì họ đã ở bên nhau lâu rồi.
Hơn nữa, cho dù môn chủ chưa kết hôn với Hoàng thượng thì cũng là tâm đầu ý hợp mới sinh được con. Nha đầu Vạn Lương này còn chưa biết bị đưa cho người đàn ông nào mà đã ở đây nói hươu nói vượng, thật là…
Thiên Sơn nói vậy, Vạn Lương đương nhiên ý thức được mình đã nói sai. Nàng ta cũng biết chuyện trước đó của môn chủ và Hoàng thượng, cúi đầu rất lâu mới nói một câu: “Môn chủ, ta không có ý xấu, ta chỉ thấy người không vui, muốn an ủi ngươi, rất nhiều chuyện ta có thể nhìn thoáng được, người yên tâm đi.”
Ôn Yến không nói nữa, cô lấy hai viên thuốc từ trong ngực ra đưa cho Vạn Lương, nhẹ giọng nói: “Thật sự đến lúc không thể làm gì khác nữa thì dùng cái này.”
“Đây là cái gì?” Vạn Lương hơi tò mò quan sát viên thuốc trong tay hỏi.
“Là thứ khiến người sống không bằng chết, chỉ cần uống viên thuốc độc này vào, hắn sẽ đau đớn không muốn sống, hai người có thể trao đổi thuốc giải. Chỉ là độc trên người ngươi, hắn có thể không có thuốc giải, chỉ cần làm dịu đi hay kéo dài mười ngày là được, thời gian mười ngày là đủ rồi.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, thuốc độc này do Gia Cát Minh nghiên cứu, thời gian trước tặng cho cô như hiến dâng báu vật.
Ban đầu cô muốn nghiên cứu một chút về độc dược, tìm ra quy luật chế độc, chỉ là thời gian này vẫn luôn bận rộn, cô vẫn chưa kịp làm nhưng không nghĩ lúc này lại có tác dụng.
“Vẫn là môn chủ suy nghĩ chu đáo, độc dược như vậy sau này tổ mật thám chúng ta mỗi người một phần, đến khi đó mọi tin tức đều có thể lấy được.” Vạn Lương cười nói với Ôn Yến, cô nhìn Vạn Lương với ý nghĩ viển vông thì đã không biết nói gì.
Sau khi dặn dò tất cả mọi việc, cô bắt mạch cho Vạn Lương rồi mau chóng đứng dậy, dù sao sương mù thuốc mê của cô có thể khiến người khác hôn mê trong thời gian có hạn, nếu bị chúng phát hiện thì mọi cố gắng của cô đều uổng phí.
“Vậy môn chủ hãy nói cho ta biết ta trúng độc gì? Có lẽ biết tên độc, ta cũng sẽ có cách.” Mặc dù biết khả năng mình tìm được thuốc giải rất nhỏ rất nhỏ, nhưng chuyện gì cũng luôn có lỡ như.
“Mười ngày loạn.” Ôn Yến nhẹ giọng nói ra tên độc, cô nói xong thì nhưng người có mặt ở đây đều biến sắc.
Mười ngày loạn, người trúng độc nếu không uống thuốc giải thì mười ngày sau sẽ chết, thuốc giải lại không phải một loại, thuốc giải có thể uống vào một ngày bất kỳ trong thời gian mười ngày, chỉ là thuốc giải mỗi ngày khác nhau, nếu uống sai thuốc giải, người trúng độc nhất định sẽ chết. Nếu uống thuốc làm dịu thì tính mạng có thể kéo dài mười ngày.
Sau khi trúng mười ngày loạn, nếu không gặp được đại phu hiểu độc này thì sẽ chết không thể nghi ngờ.
Ôn Yến rất khẳng định, người có thể giải được loại độc này bây giờ ngoài mình và Khanh Nhi, chỉ còn Gia Cát Minh có thể cố gắng thử một lần.
“Ta mệnh lớn, môn chủ yên tâm, đợi ta sống sót trở về sẽ mời mọi người uống rượu, mọi người mau đi đi, nơi này không thể ở lâu.” Khi Thiên Sơn và Vạn Thuần vẫn còn đang khiếp sợ thì Vạn Lương đã định thần lại, nàng ta xua tay bảo mọi người rời đi, dáng vẻ không sao cả.
Thiên Sơn và Vạn Thuần nhìn dáng vẻ không sao cả hiên ngang lẫm liệt của Vạn Lương, sự áy náy trong lòng cứ dâng lên, nếu sớm biết sẽ như vậy, trước đây khi chung sống sẽ không quá nghiêm khắc với cô nương cẩu thả này, bây giờ nàng ta …
“Được, đợi ngươi an toàn trở về, ta sẽ mở tiệc ăn mừng cho ngươi.” Ôn Yến cố gắng giữ nụ cười trên mặt, chỉ là đến bản thân cô cũng rất rõ, nụ cười của cô rất đắng.
Sau khi rời khỏi xe ngựa, Ôn Yến đưa Thiên Sơn và Vạn Thuần ẩn nấp thật lâu, đợi mấy tên lỗ mãng kia và phu xe tỉnh lại, thấy họ như chưa từng xảy ra chuyện gì đi tiếp thì mấy người Ôn Yến mới hoàn toàn yên tâm.
“Thiên Sơn, dặn dò người của chúng ta nhất định phải bảo vệ chu toàn cho Vạn Lương.” Ôn Yến không biết phải làm gì cho Vạn Lương, vì cô rất rõ, thật ra con đường tốt nhất đã bị cô phá hỏng.
“Môn chủ yên tâm, chúng tôi sẽ làm tốt.” Thiên Sơn nhẹ giọng đáp.
“Đúng rồi, cho người của chúng ta chuẩn bị một mặt nạ tinh tế, Vạn Lương đã từng ở Lang Đỉnh Phong, có lẽ sẽ có người đã gặp nàng ta. Đề phòng vạn nhất.” Trước đó Ôn Yến luôn cảm thấy đã quên điều gì, bây giờ nhớ ra thì sợ hãi toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, may mà vẫn còn kịp.
“Môn chủ coi Vạn Lương là đồ ngốc sao? Người của tổ mật thám có ai không phải cao thủ dịch dung, nếu thật sự gặp người đã từng gặp mình thì nàng ta sẽ nghĩ cách che giấu. Nàng ta đã làm hơn ngàn lần rồi, lần nào cũng nguy hiểm hơn lần này nên người cứ yên tâm.” Vạn Thuần thấy Ôn Yến lo lắng cho Vạn Lương như vậy, trong lòng rất ấm áp, nàng ta không biết phải khuyên Ôn Yến thế nào nên chỉ đành nói thật, bây giờ Ôn Yến quan tâm Vạn Lương quá nên rối loạn.
“Môn chủ, vì sao ta luôn cảm thấy cái tên mười ngày loạn này thật kỳ lạ, ta cứ cảm giác có liên quan gì đó tới Khắc Châu.” Từ sau khi Thiên Sơn biết loại độc mười ngày loạn này thì trong đầu rất hỗn loạn, không chỉ vì sự gian xảo của loại độc này mà nàng ta luôn không tự chủ nghĩ đến binh sĩ bỗng nhiên tạo phản kia, dự cảm không lành trong lòng càng lúc càng lớn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...