Tung Hoành Cổ Đại

Bên ngoài hiện giờ đang đồn đại Ôn Yến và Hoàng Thượng có hiềm khích, vì không để Ôn Yến rước lấy quá nhiều phiền toái, Tống Vĩnh Kỳ cũng chỉ có thể giảm bớt số lần đến Thải Vi Cung, nhưng mà không có Ôn Yến bên cạnh, đột nhiên cảm thấy ngày trôi qua buồn hơn.

Còn Ôn Yến vẫn đang bận rộn, bây giờ tất cả các phi tần trong hậu cung đều đang rục rịch, Phi Long Vệ phải canh phòng nghiêm ngặt giữ chặt cửa, cũng không thể để chuyện giống như Lương Phi lần trước lại xuất hiện nữa.

Bây giờ Ôn Yến nghĩ lại một chút cũng cảm thấy kinh hãi không thôi, nếu như lúc ấy cô không đi cùng qua đó, chẳng phải Kỳ…

"Mẹ, Phụ hoàng thật sự không quan tâm chúng con nữa có phải không? Người thật sự tìm cho chúng con một vị nương phi." Khi giọng nói non nớt của Trọng Lâu đột nhiên xuất hiện bên tai mình Ôn Yến mới giật mình nhớ ra, kế hoạch của mình và Tống Vĩnh Kỳ hai đứa bé sinh đôi này không biết rõ tình hình, vậy chắc bây giờ bọn chúng đang rất....

"Mẹ, hai người thật sự không định phục hôn sao? Chúng con vẫn luôn hy vọng cha mẹ ở cùng nhau đấy." Giọng nói của Kinh Mặc cũng lộ ra tủi thân.

Hai đứa bé chớp chớp đôi mắt tròn như trái nho nhìn Ôn Yến, giống như chỉ cần Ôn Yến nói chuyện bên ngoài là sự thật, bọn trẻ sẽ lập tức khóc òa luôn.

Nhìn hai đứa trẻ trên mặt còn có chút vết thương nhỏ, nhất thời Ôn Yến không biết phải mở miệng thế nào.


Cô luôn nói với hai đứa trẻ là cô và Phụ hoàng của bọn chúng ly hôn rồi, bọn trẻ cũng nói chuyện rất tùy ý, nên cô cho rằng bọn chúng không quan tâm, ít nhất không quan tâm giống như bây giờ, thế mà...

"Mẹ, nếu Phụ hoàng làm cho mẹ tức giận, con đi đánh ông ấy." Hiển nhiênTrọng Lâu đã nghe thấy lời đồn đại bên ngoài, bây giờ ấn tượng tốt của cậu bé đối với Phụ hoàng đã về mức thấp nhất, còn Kinh Mặc sau khi nghe Trọng Lâu nói thế cũng gật đầu liên tục, thậm chí cô bé còn bước đến ôm mẹ mình một cái.

"Chuyện của người lớn các con không cần lo lắng, mẹ chỉ nói với các con một điều, cho dù ông ấy làm chuyện gì, thì ông ấy vẫn là Phụ hoàng của các con, hơn nữa, Phụ hoàng yêu các con, mẹ cũng yêu các con." Đúng là Ôn Yến vẫn còn chưa nghĩ ra lí do thoái thác, vì vậy chỉ nói rất chung chung.

Qua chuyện lần trước, cô đã không dám để cho hai đứa con song sinh này mạo hiểm nữa.

"Mẹ, người cứ yên tâm, nếu như Phụ hoàng không cần mẹ nữa, con cũng rời đi với mẹ, đến lúc đó để cho giang sơn của ông ấy không người kế tục." Trọng Lâu nghiêm túc hứa hẹn với Ôn Yến, đúng lúc Ôn Yến cho rằng Kinh Mặc cũng muốn an ủi mình, thì Kinh Mặc lại đột nhiên khóc òa, cô bé vừa khóc vừa nói: "Nhưng mà đi cùng mẹ rồi, con sẽ không được gặp Phụ hoàng nữa, con vẫn rất thích Phụ hoàng."

Sự thương cảm non nớt của Kinh Mặc lây sang cho Trọng Lâu, không lâu sau hai đứa trẻ đều khóc sướt mướt.

"Hai đứa các con lâu lắm rồi không gặp Mao chủ nhiệm và Đầu Than, hay là các con đến chỗ cha nuôi ở một vài ngày được không?" Ôn Yến không biết phải giải thích thế nào, nhưng cô cũng hiểu không thể để con mình tiếp tục ở lại trong cung nữa, nếu không ấn tượng của bọn trẻ với Tống Vĩnh Kỳ sẽ càng ngày càng kém.


"Không, chúng con phải ở lại đây chăm sóc cho mẹ." Hai đứa trẻ đồng thanh nói, làm cho Ôn Yến hơi mất đi phương hướng.

Cô hiểu quan hệ giữa vợ chồng trong gia đình có ảnh hưởng rất lớn đối với con cái, tình cảm của bọn trẻ rất ngây thơ không hiểu chuyện gì, nhưng sự lợi dụng, và bị lợi dụng, âm mưu toan tính, những thứ này thật sự phải nói ra trước mặt hai đứa trẻ mới chỉ hơn bốn tuổi này sao?

"Mẹ đảm bảo với hai đứa, bây giờ Phụ hoàng của hai con vẫn yêu mẹ, mẹ cũng yêu Phụ hoàng của các con, chỉ vì một vài nguyên nhân, nên chúng ta chỉ có thể để cho người khác hiểu nhầm rằng giữa chúng ta đang sảy ra mâu thuẫn, vì vậy..." Ôn Yến không chắc mình giải thích như vậy thì các con nghe có hiểu được hay không, nhưng mà cô thật sự đã cố hết sức, đứa trẻ mới hơn bốn tuổi, cho dù có tinh quái đến đâu, thì cuối cùng vẫn là trẻ con.

"Vậy mẹ có cần chúng con giúp đỡ không? Diễn trò dù sao vẫn phải nghiêm túc một chút, nói thí dụ như chúng con giúp mẹ đánh người đàn ông phụ lòng kia một trận?" Ôn Yến không ngờ Trọng Lâu không chỉ nghe hiểu lời cô, còn đưa ra đề nghị như vậy, mà Kinh Mặc cũng gật đầu phụ họa.

"Không cần, các con cứ ngoan ngoãn đến chỗ cha nuôi ở vài ngày có được không?" Ôn Yến vẫn muốn đưa bọn trẻ đi, tuy rằng cô vào cung vì bảo vệ hai đứa trẻ song sinh này, nhưng mà mấy ngày nay trong cung rất hỗn loạn, cô sợ sẽ không để ý nổi.

Nhất là bây giờ, lòng ham muốn của tất cả phi tần trong cung đã lộ cả ra rồi, đều nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, mà nơi có thể ra tay với Tống Vĩnh Kỳkhông nhiều lắm, hai đứa trẻ sinh đôi này chính là nhược điểm tốt nhất.


"Đừng mà, chúng con muốn ở lại trong cung uống rượu mừng."

"Mẹ, sao người lại có thể như vậy, biết rõ có yến hội còn bắt chúng con rời khỏi đây, người có còn là mẹ ruột của chúng con không?"

So với Trọng Lâu từ chối thẳng thừng, lời nói của Kinh Mặc hiển nhiên càng có lực sát thương hơn, Ôn Yến phải buông tha cho ý nghĩ để bọn trẻ rời đi, theo tính cách của hai đứa, nếu biết có yến hội, thì Thiên Vương lão tử có tới bọn chúng cũng không đi đâu, chẳng qua Ôn Yến vẫn không nhịn được oán thầm.

Chưa từng thấy đứa trẻ nào không có tiền đồ như vậy, ăn tiệc cưới của cha ruột mình mà phải vui vẻ mong chờ thế sao?

Bởi vì Ôn Yến đã giải thích, hai đứa trẻ đã giải tỏa hết bế tắc trong lòng, yên lặng đến bên cạnh nói chuyện thì thầm với Ôn Yến, đôi mắt Ôn Yến dịu dàng trên mặt khẽ mỉm cười, trong Thải Vi Cung bầu không khí trở nên ấm áp không nói thành lời.

Khi Trần Nguyên Khánh xông vào Thải Vi Cung thì trông thấy hình ảnh này, đợi đến lúc hắn ta nhận ra mình phạm sai lầm, thì ba mẹ con đã nghe thấy tiếng động nhìn về phía hắn ta.

"Sâu Róm thúc thúc, thúc đến rồi? Cháu bị thương, nên mấy ngày nay không có cách nào đến cảm ơn thúc, đường hồ lô của thúc ăn rất ngon, cháu rất thích, cháu..." Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, đôi mắt nhỏ chớp chớp, giống như quả nho mang theo sương sớm vậy.

Thấy cả người tiểu tiểu cô nương mềm mại ôm lấy chân mình, Trần Nguyên Khánh có chút luống cuống, nhưng chỉ một lát hắn ta đã lấy lại tinh thần rồi ngồi xổm xuống, cười nói với Kinh Mặc: "Chỉ cần cháu thích là tốt rồi, sau này có cơ hội thúc thúc lại mua cho cháu mứt quả ăn tiếp."


"Cháu biết ngay Sâu Róm thúc thúc đối tốt với cháu nhất." Kinh Mặc vui vẻ ôm lấy cổ Trần Nguyên Khánh, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại hôn chụt một cái lên mặt hắn ta.

Trần Nguyên Khánh sững sờ, thật lâu sau đó mới dơ tay lên sờ lên mặt mình một cái, hắn ta vẫn cho ràng cảm giác mềm mại như vậy chỉ có thể xuát hiện trong ký ức mà thôi, lại không ngờ rằng, Kinh Mặc sẽ...

Đột nhiên Trần Nguyên Khánh cảm thấy lòng mình được lấp đầy, ngay cả việc muội muội của hắn ta quay về lần nữa cũng không thể làm cho lòng hắn thỏa mãn đến mức phải than thở như vậy.

"Trần Tướng quân thích trẻ con thế này, thì nên có một đứa." Ôn Yến không ngờ Trần Nguyên Khánh đứng trước mặt mình lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng như sát thần vậy mà sẽ bị một đứa bé làm cho ngây ngốc như thế, nên không nhịn được cất lời.

Lúc này Trần Nguyên Khánh mới lấy lại tinh thần, trợn mắt nhìn Ôn Yến, nói: "Bảo bọn trẻ ra ngoài đi, ta có việc tìm ngươi."

Ôn Yến gật đầu với hai đứa trẻ, hai đứa ngoan ngoãn ra khỏi phòng, trong suốt quá trình Trần Nguyên Khánh vẫn nhìn Kinh Mặc, bóng dáng nho nhỏ kia luôn làm cho hắn phải thất thần, nhìn bé giống như nhìn thấy Vũ Trúc nhiều năm trước.

Khi bóng dáng nho nhỏ của hai đứa trẻ đi khuất rầm mặt của Trần Nguyên Khánh, hắn ta lại lạnh lùng nói với Ôn Yến: "Sau khi Vũ Trúc vào cung, ngươi phải đảm bảo an toàn cho muội ấy."

Lúc Trần Nguyên Khánh nói chuyện vẻ mặt rất bình thản, Ôn Yến thấy Trần Nguyên Khánh ung dung như thế, tò mò hỏi một câu: "Dựa vào đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui