Lăng Hi nhìn người đàn ông mới bước ra có chút không hiểu. Cậu và người này, có quen biết sao?
Thấy ánh mắt trong suốt thấu triệt của Lăng Hi, người đàn ông ngẩn ra chốc lát lại bật cười hả hê:"Lăng Hi, không ngờ cậu lại có thể quên đi chuyện như vậy. Mà cũng phải, cậu là người đứng gần thế mà. Nhưng thật ra lại làm tôi ghen tị a, cậu thế nhưng còn sống tốt như vậy, được Tiệp lão đại bảo vệ."
Lăng Hi:"...." WT....!!?
Tiệp Hạo nhướng mày liếc sang Khắc Hoàng mong có được một câu trả lời tốt. Khắc Hoàng đẩy gọng kính lạnh lùng nói:"Là người chúng ta cài vào Khoa hàn lâm. Tổng quát cho thấy Lăng Hi và hắn có quan hệ rất thân thuộc."
Lăng Khuyết nhỏ giọng nghi hoặc:"Thoạt nhìn Lăng Hi không biết hắn."
Tiệp Hạo gật đầu. Từ miệng người đàn ông có thể biết đã xảy ra vụ nổ bởi thí nghiệm thất bại gì đó, Lăng Hi lại đứng gần, không loại trừ khả năng mất trí nhớ. Nhưng lại có một chi tiết khác nổi lên, Lăng Hi tại sao lại ở Khoa hàn lâm?
Điều đó có chỉ một giả thuyết! Lăng Hi là người của Khoa hàn lâm.
"Tiệp lão đại, tôi là Lạc Uy. Sau này có gì gặp lại, hiện tại tôi có chút chuyện phải giải quyết..." Nói tới đây, khoé môi Lạc Uy nâng lên nụ cười thần bí:"...Các người phải cẩn thận đề phòng người này. Cậu ta không đơn giản như vẻ ngoài đâu."
Người này trong miệng Lạc Uy không ai khác ngoài Lăng Hi.
Cẩn thận đề phòng? Đó là đương nhiên. Bọn họ ai cũng lãnh qua bản lĩnh chọc tức chết người không đền mạng của Lăng Hi, phòng bị bảo hộ bản thân hiển nhiên không thể thiếu.
Vẻ ngoài? Là con trai nhưng lại để họ hiểu nhầm nhiều ngày như vậy. Đúng là có chút....không cân bằng rồi.
Lạc Uy nhìn bọn họ trầm mặc nghĩ bọn họ đã thông suốt lại không biết rằng cả đội ngũ anh minh lại lật nội dung ý nghĩa đến vặn vẹo. Lạc Uy mỉm cười vẫy tay:"Đây xem như trả ơn các người cất nhấc tôi. Tạm biệt."
Chuyện vừa rồi chỉ đơn thuần là hiểu lầm. Bọn họ cũng không bị thiệt thòi gì, Lạc Uy lại là người của bọn họ. Bỏ qua, cũng không quá đáng. Chỉ tiếc, Lăng Hi bị ăn thiệt một hồi sao có thể đơn giản buông tha cho đám người Lạc Uy như vậy.
"Nói thật hay! Các người đi rồi, ai trả công bình lại cho tôi đây." Lăng Hi nghiến răng nhìn đám người Lạc Uy.
"Khụ...bạn hữu, là bọn người này đụng tới cậu. Không liên quan tới tôi." Lạc Uy ho khan chỉ vào đám người nhị ca bị đánh tơi tả.
"Không liên quan?" Lăng Hi nhẹ nhàng buông câu nghi vấn, giây sau giọng cao vút tràn đầy rét lạnh:"Các người phá kết giới làm cho bọn hắn có cơ hội chen vào phá giấc ngủ của tôi. Đó là gọi không liên quan hay sao!!?"
Mọi người:"... ...." Thì ra, trọng điểm chính là nằm ở chỗ bị phá giấc ngủ an lành chứ không phải bị sàm sỡ à.
Tư duy Lăng Hi....quả thật rất bất thường a.
Lạc Uy bật cười thấy nhưng không thể trách. Hiển nhiên đã quá quen thuộc tính cách Lăng Hi. Hắn cúi người môi nhếch lên thì thầm bên tai cậu:"Lăng Hi, bạn hữu, tôi rất chờ mong nhìn thấy cậu...dáng vẻ khi cậu nhớ lại mọi chuyện, hẳn rất đặc sắc đi. Hi vọng tình cảm mọi người đủ bền vững...."
Lăng Hi cau mày nhìn bóng dáng đám người Lạc Uy đã đi xa. Lời này có ý gì? Nhớ lại? Thật là nói nhảm!
Cậu dám khẳng định bản thân cậu không hề quen biết Lạc Uy. Cậu vốn dĩ không có bạn.
Y Mẫn vỗ đầu Lăng Hi an ủi:"Đừng buồn. Có ngày hai người sẽ gặp lại mà. Không cần lưu luyến."
Liếc Y Mẫn một cái, Lăng Hi cười châm chọc:"Y Mẫn, cô ảo tưởng hơi bị nặng á." Nói xong chẳng thèm nhìn đến cô, đảo mắt sang đám nhị ca bên môi giương lên chút tà ác.
Đám người nhị ca đã run càng thêm run rẩy, sống lưng như có ngọn gió lạnh lẽo quỷ dị chậm rãi vuốt ve...thật chậm rãi.
"Khụ...Lăng Hi..cậu.." Âu Thiệu Dương mất tự nhiên ho khan, ánh mắt hạ thấp không nhìn Lăng Hi.
Hả? Theo tầm nhìn của Âu Thiệu Dương, Lăng Hi thấy chiếc áo len kín cổ của mình đã sớm rách nát chịu không nổi lộ ra lồng ngực trắng nõn ửng vài vệt hồng. Khoé môi cậu nhịn không được giật nhẹ, xoay người lại đạp lên người tên nhị ca rống:"Con mẹ ngươi! Đền áo cho ta đi!"
Y Mẫn:"....." Đúng là không nên trông cậy Lăng Hi có thể suy nghĩ bình thường một chút.
Âu Thiệu Dương:"....." Chẳng lẽ so với bị khi nhục, quần áo lại đáng giá hơn rất nhiều? Không đúng nha! Đây không phải trọng điểm a, phiền mỹ nhân cậu đi thay quần áo cho tử tế có được hay không?
Tiệp Hạo xoay người không nhìn, trực tiếp nhấc chân vào cửa hàng phụ tùng thu gom đồ dự trữ.
Đám Khắc Hoàng vào siêu thị đẩy xe hàng ra chất lên thùng xe. Lăng Khuyết lấy chiếc áo từ thùng hàng ra lại đưa cho Lăng Hi đang loay hoay tìm đồ.
Lăng Hi cười cảm kích:"Cảm ơn."
Mặt Lăng Khuyết đỏ bừng lên, cậu lắc đầu nhẹ giọng:"Không có gì. Kỳ thực tôi muốn hỏi..."
"Khuyết, Lăng Hi đang bận. Đừng làm phiền cậu ta." Khắc Hoàng mặt lạnh đi tới kéo tay Lăng Khuyết rời đi.
Lăng Khuyết lắp bắp vội giải thích sợ Khắc Hoàng có hiểu lầm:"Em chỉ muốn hỏi Lăng Hi chút chuyện. Anh đừng suy nghĩ nhiều. Em chỉ là quan tâm Lăng Hi thôi."
Càng giải thích càng sai, Khắc Hoàng nghiến răng bóp tay Lăng Khuyết, gằn giọng:"Không cho em quan tâm cậu ta. Không được phép lại gần cậu ta." Hắn không muốn thằng nhóc bê tha đó làm hư phương diện sạch sẽ nhất của Lăng Khuyết - tình cảm! Nhỡ cậu ta giật mất Khuyết mà hắn ngày đêm vất vả bẻ cong thì sao đây?
"Anh..." quá bá đạo rồi! Cậu chẳng qua muốn hỏi thăm chút chuyện. Còn có khí chất quen thuộc trên người Lăng Hi làm cậu muốn kết bạn. (khí chất tiểu thụ =)))
Hôn lên trán Lăng Khuyết một cái, Khắc Hoàng thoả mãn cười vỗ lưng cậu:"Ngoan a. Bữa khác rồi hỏi. Thấy Lăng Hi đang bận không? Chắc cậu ấy cũng không muốn em quấy rầy đâu."
Lăng Khuyết nhíu mày nghi hoặc:"Thật?"
Khắc Hoàng gật đầu khẳng định:"Thật."
Thấy Lăng Hi đang bận rộn trói đám người nhị ca, Lăng Khuyết mới nhu thuận theo sau Khắc Hoàng tiếp tục thu dọn sắp xếp vật tư.
Lần này vật tư thu vào hết sức phong phú, lại vô cùng tiện ích cho hành trình tiến về thủ đô phía trước.
Chẳng qua đoạn đường phía trước đám người Tiệp Hạo lại hết sức chật vật. Nếu không phải vì sợ Tiệp Hạo nghi ngờ lòng chân thành của bản thân Lăng Khuyết với Âu Thiệu Dương đã sớm chạy sang xe Lăng Hi chơi đùa.
Chơi đùa? Vì sao lại nói như vậy? Nếu muốn biết vậy thì phải lật tới chi tiết bùa bảo mệnh rồi.
Từ khi rời khỏi chỗ siêu thị, cửa hàng phụ tùng, xe Tiệp Hạo không phải chảy xăng thì là nổ lốp. May mắn Tiệp Hạo lưu trữ khá nhiều, bằng không bọn họ chắc phải bỏ xe tìm một chiếc khác. Xe hàng tồn trong không gian của Âu Thiệu Dương cũng không còn nhiều.
Trái với sự xui xẻo của đám Tiệp Hạo, hai người Lăng Hi ngược lại rất nhàn tản. Cho dù chạy nạn giữa đàn zombie cũng làm cho người ta hết sức ghen tỵ đỏ mắt. Nếu chỉ đơn giản đắc thắng chạy trước cũng không nói làm gì, đằng này sau xe treo lủng lẳng tên nhị ca mà lại có thể xua đuổi zombie sang xe bọn họ gào thét.
Tên nhị ca có dị năng độc à? Hoàn toàn không phải. Sở dĩ có thể đuổi zombie tất cả đều nhờ đám đàn em của tên nhị ca bị bắt ép chạy theo giải quyết zombie để nhị ca bọn họ tránh bị nhai không còn xương.
Lại sức mạnh ở đâu khiến họ xua đuổi đàn zombie trong khi vất vả căng hải chạy theo xe Lăng Hi? Mà việc này phải nhắc đến công lao to lớn tức chết người không đền mạng của Lăng Hi.
Tên nhị ca đặt đâu đàn em ngồi đó lại thêm lực uy hiếp kinh dị của Lăng Hi, đám đàn em đáng thương chỉ có thể chạy theo sau xe cột nhị ca của bọn họ treo lủng lẳng cực kì khôi hài.
Một nhị ca bị trói cũng không có khả năng bắt ép họ theo đuôi bảo vệ! Mà hết thảy đều tại tên chết tiệt trong kia xe cột lão nhị ca này, khi họ chạy mệt mỏi, nhị ca an nhàn bị treo này lại rất có sức bức bọn họ chạy tiếp.
Đừng quên nhị ca này dù vô dụng trong mắt đội ngũ Tiệp Hạo, nhưng hắn vẫn đang dị năng giả cấp 2, dư sức đối phó người có ý định bỏ trốn không tiếp tục theo sau bảo vệ hắn.
Ban đầu bọn đàn em bị Lăng Hi bắt ép, về sau lại bị nhị ca họ bức ép. Cho nên mệt mỏi cùng phẫn nộ họ bùng nổ giải quyết mớ zombie.
Lần này ngay cả Y Mẫn cũng không thể không khen, cô giơ ngón cái lên biểu đạt sự sùng bái vô tận của mình.
Tuy nhiên sâu trong lòng vẫn cảm thấy ớn lạnh. Đừng cho rằng cô không thấy nụ cười tà ác của Lăng Hi đối mặt với bọn người này. Cho nên mà nói, sau này bất luận cậu cười thế nào vẫn nên chạy trước. Tai vạ gió bay a.
Trưa này vừa dừng chân, Tiệp Hạo đã bước xuống lôi áo Lăng Hi trầm giọng:"Phiền cậu đừng giở trò lặt vặt nữa. Cậu không biết như vậy rất nguy hiểm à. Đúng là bọn họ có thể giải quyết rất nhiều zombie. Nhưng cũng chính họ dẫn thêm càng nhiều zombie tới! Một, thả họ. Hai, giết! Tôi không chấp nhận cậu làm liên luỵ cả đội ngũ."
"Vậy à?" Lăng Hi mỉm cười nghi vấn, mâu quang chớp động lướt qua tia sáng nhẹ, nét cười bên khoé môi càng thêm đậm sắc yêu mị.
Từ trước tới giờ Lăng Hi chưa bao giờ nghe lời một ai, xác thực khi hấp dẫn zombie đến càng nhiều. Cậu lại cột luôn đám đàn em quanh xe làm bùa bảo mệnh, thật lâu sau lòng nhân từ trỗi dậy thả họ đi. Đây là chuyện về sau. Còn hiện tại Tiệp Hạo đang phát hoả vì suốt ngày phải tranh chấp kẻ quái dị như Lăng Hi.
Tiệp Hạo mím môi, gương mặt trẻ con cũng trở nên nghiêm khắc cương nghị, mày kiếm sắc bén thêm vài phần lạnh lùng:"Cậu có nghe tôi nói gì hay không?"
Lăng Hi lắc đầu, miệng lại đáp:"Có."
Tiệp Hạo:"... ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...