Sau ngày đó, một thời gian rất dài tôi không dám đối mặt với Chu Gia Dã.
Nếu như trước đó tôi còn ảo tưởng rất nhiều lần nên dùng nội dung gì, giả vờ không phải cố ý để nói chuyện với cậu ấy vài câu thì sau khi nhìn thấy liên kết được chia sẻ trong vòng bạn bè, tôi không còn có suy nghĩ như vậy nữa.
Ghi chép trò chuyện của chúng tôi cứ dừng lại ở ngày tôi quay về Đế Đô, tôi nghĩ rằng cậu ấy không có ý tìm tôi thì cũng bình thường thôi.
Lúc cậu ấy còn là học sinh Chu Gia Dã, tôi cũng chỉ là một người bạn bình thường nhất trong số đông bạn bè của cậu ấy, huống chi bây giờ càng không phải là người cùng chung thế giới.
Chắc cậu ấy nghĩ tôi buồn cười vì diễn xuất kém cỏi nhưng lại bộc lộ rõ tâm tư.
Cậu ấy từng đăng lên vòng bạn bè một lần.
Vòng bạn bè của cậu ấy chỉ xem được ba ngày gần nhất, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bài đăng kể từ khi tôi kết bạn với cậu ấy.
Cậu ấy vẫn thích chơi bóng rổ như trước kia, cho dù bây giờ cậu ấy là diễn viên đã ra mắt, cậu ấy đăng vòng bạn bè vẫn là khung cảnh chơi bóng rổ cùng bạn, chỉ là đối tượng chơi bóng rổ cùng cậu ấy đổi thành những người tỏa sáng trong giới giải trí.
Vòng bạn bè không giống với QQ, tôi không thêm bạn thì sẽ không xem được bình luận, tôi chỉ có thể thấy cậu ấy phản hồi người ta một câu vừa về Đế Đô.
Lúc trước còn dùng QQ, tôi có thể xem được cậu ấy trò chuyện với người khác trong phần bình luận, có thể biết được dáng vẻ của cậu ấy đối với người khác, bây giờ thì không thấy được gì cả.
Như trước đây, tôi lướt qua các bài đăng của cậu ấy như thể đang rình mò một chút ánh trăng lọt vào từ miệng giếng.
Tôi do dự hồi lâu rồi bỏ cái thích kia đi.
Kỳ nghỉ đông đã qua, tôi đón chào nửa học kỳ cuối cùng của năm hai đại học.
Đi học lại chưa bao lâu, trong kí túc xá xảy ra một chuyện tương đối lớn.
Thật ra quan hệ trong kí túc xá của chúng tôi cũng không tệ, trước kia tôi đã từng nghe nhiều chuyện lục đục trong kí túc xá nên mới đầu hơi sợ hãi, nghĩ nếu thật sự không ở chung được thì sẽ tự ra ngoài thuê phòng, nhưng may là quan hệ của mọi người vẫn ổn, bình thường lên lớp sẽ giữ chỗ giúp, có người không đi học cũng sẽ mang cơm về dùm.
Mấy bạn nữ trong kí túc xá đều có người yêu, trừ tôi.
Bạn cùng phòng của tôi đều rất xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi, chắc là từ lúc khai giảng đến nay đã đổi tới mấy người, chỉ có Trần Tình Ảnh từ đầu năm thứ nhất đến nay chỉ hẹn hò với một chàng trai học viện thể thao, bạn trai cô ấy cao to, chơi bóng rổ rất giỏi.
Vì Chu Gia Dã nên tôi sẽ để ý bất kỳ chàng trai nào thích chơi bóng rổ, do đó tôi có ấn tượng rất tốt về anh ta.
Nhưng vừa vào học kỳ này chưa bao lâu họ đã chia tay.
Ngày khai giảng, Trần Tình Ảnh một mình xách hành lý, vừa khóc vừa đi vào ký túc xá.
Thường ngày nhất định sẽ có bạn trai cô ấy mang lên giúp, còn mời chúng tôi ăn gì đó.
Mấy người bọn tôi hoảng hồn nhưng hỏi gì cô ấy cũng không trả lời, chỉ im lặng rơi nước mắt.
Mấy ngày sau đó, tâm trạng của cô ấy thất thường, hiếm khi đến lớp, tôi gần như trả lời thay cho cô ấy, cô ấy ăn không ngon, ăn cũng rất ít.
Có một đêm khuya chúng tôi tắt đèn trò chuyện mới biết được chàng trai kia có người yêu khác, lúc nghỉ đông đã bạo lực lạnh, đợi đến khi cô ấy hỏi thì mở lời chia tay.
Chúng tôi đều rất xem trọng tình yêu của hai người họ, bởi vì Trần Tình Ảnh và anh ta vẫn luôn yêu nhau thắm thiết, thường xuyên khoe tình cảm trong vòng bạn bè, tất cả mọi người đều cảm thấy hai người họ chắc chắn sẽ dài lâu, không ngờ lại là tên đàn ông tồi.
Chúng tôi càng nói càng tức giận, từ năm nhất đại học cho tới bây giờ, phân tích mọi manh mối về chàng trai kia, mắng anh ta chẳng sót thứ gì, cuối cùng chúng tôi hẹn nhau cuối tuần đi ra ngoài giải sầu một phen, thoát khỏi cái bóng của thất tình càng sớm càng tốt.
Sau đó chúng tôi nói về việc hẹn với ai đó ở Học viện Thể thao và Học viện Mỹ thuật, cuộc sống đại học của họ diễn ra suôn sẻ, có quan hệ xã hội rộng rãi, tìm kiếm hết các anh đẹp trai trong trường, sau đó bắt đầu hỏi xem có thể liên hệ với ai, đến lúc đó cùng đi chơi.
Mà tôi là cẩu độc thân duy nhất ở kí túc xá, đồng thời vẻ mặt còn đơn thuần dễ lừa.
Đám bạn cùng phòng quan tâm đặc biệt với tôi: “Ý Ý, cuối tuần nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút, các chị em sẽ tìm cho cậu một người thật xịn, yên tâm đi, sẽ không phải tên đàn ông đểu giả như thế.”
Nghe các cô ấy đùa giỡn, tôi liên tục lắc đầu: “Không cần không cần, tạm thời tớ không muốn yêu đương.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng mà các cô ấy không có ý định buông tha, tiếp tục hỏi: “Cậu thích kiểu nào vậy?”
Hứa Tiểu cười hì hì chen vào: “Cái này còn phải hỏi à, Ý Ý thích Chu Gia Dã như thế, chắc chắn là phải giống Chu Gia Dã.”
Các cô ấy biết tôi theo đuổi thần tượng, mà tôi thì đỏ mặt tới mang tai vì câu nói này.
May mắn lúc ấy đã khuya, kí túc xá đã tắt đèn, tôi kéo chăn che nửa khuôn mặt, sửng sốt không phản bác được chữ nào.
Các cô ấy chỉ trêu chọc tôi một câu, biết da mặt tôi mỏng nên cũng không đùa dai quá nhiều.
Nhưng sau đó bọn họ vẫn đang bàn tán xem ở trường có thể gặp ai, Trần Tình Ảnh sau đó cũng dần có tâm trạng trò chuyện vui vẻ, cô ấy chủ động nói rất nhiều, bỗng nhiên cô ấy nói: “Đúng rồi, mặc dù tên cặn bã này rất khốn nạn nhưng tớ quen biết anh em của anh ta, tớ nghe nói khoảng thời gian này Chu Gia Dã ở Đế Đô, tớ hỏi thử xem, nói không chừng có thể hẹn Chu Gia Dã ra thật.”
Cô ấy vừa dứt lời, trong kí túc xá chợt yên lặng một lúc.
Đêm đó chúng tôi hàn huyên đến hơn hai giờ sáng, vì để không ảnh hưởng đến phòng ký túc xá khác cho nên chúng tôi nói chuyện rất khẽ.
Trần Tình Ảnh vừa nói xong, tim tôi như đập hụt nửa nhịp, sau đó các cô ấy đồng thanh phấn khích nói: “Thật à?”
Trần Tình Ảnh vội vàng thở dài một hơi: “Không chắc chắn đâu, họ quen biết bởi vì lúc trước từng đánh bóng rổ chung với Chu Gia Dã, nhưng mà chưa chắc đã hẹn ra được đâu, tớ chỉ hỏi thử thôi.”
Vừa nói xong, mọi người càng hưng phấn hơn, vội vàng hỏi dồn ai quen biết, quen biết khi nào.
Chăn của tôi lại được kéo cao hơn, không khí nóng hổi đến ngạt thở, trong đêm tối không đèn tôi bị đốt nóng đến nỗi mụ mị, chỉ thấy các cô ấy vui mừng chưa từng thấy.
Có lẽ do tôi quá yên lặng, Hứa Tiểu ngủ ở giường trên tôi đạp vào ván giường: “Lâm Ý, sao cậu không có phản ứng gì vậy, còn chẳng kích động bằng chúng tớ.”
Trần Tình Ảnh cười cô ấy: “Tớ đang định hỏi, tớ hỏi giúp Ý Ý, kết quả các cậu còn kích động hơn là thế nào?”
Hứa Tiểu: “Hì hì, không phải do bọn tớ chưa từng gặp ngôi sao à?”
Đêm hôm đó mọi người trò chuyện rất vui vẻ, từ mắng chửi trai tồi đến hẹn nhau cuối tuần ra ngoài chơi, cho tới ba bốn giờ sáng mới ngủ.
May là hôm sau không có lớp, cả phòng ký túc xá ngủ đến giữa trưa.
Trần Tình Ảnh thật sự đi hỏi bạn ở Học viện Thể chất, mấy người bạn cùng phòng không ngừng hỏi han cô ấy tình hình ra sao, Trần Tình Ảnh chỉ nói người ta đang hỏi Chu Gia Dã, chờ trả lời.
Tôi nghĩ chắc cậu ấy sẽ không đến.
Bởi vì tôi xem thấy trên vòng bạn bè của cậu ấy, cuối tuần cậu ấy sẽ đi đến Tô Thành, mấy ngày nay ở Đế Đô cũng có công việc.
Tôi vẫn không nhìn thấy bình luận của bạn bè cậu ấy ở vòng bạn bè, chỉ có thể thấy cậu ấy nói với người khác, trở về lại hẹn.
Tôi không biết ai hẹn cậu ấy cái gì, nhưng mà chắc là cậu ấy xem họ như bạn bè, bọn họ còn hẹn không được thì Chu Gia Dã càng không thể nào đến buổi vui chơi của nhóm sinh viên chúng tôi.
Cậu ấy cũng không quen nhóm chúng tôi.
Chỉ là nhịp tim vẫn đập nhanh, tôi cũng không biết mình đang chờ mong gì với chuyện không hề có hi vọng.
Mấy ngày sau, nhóm bạn cùng phòng không nhắc lại chuyện này nữa, có lẽ thật sự mọi người tỉnh táo hơn tôi, họ chỉ vui vẻ hỏi han lúc đầu nhưng không ai thật sự nghĩ rằng sẽ có kết quả, họ bàn bạc đi đâu, chơi gì, mặc gì rất vui vẻ.
Nhưng vào thứ Sáu, trước khi ra ngoài chơi, tôi đột nhiên đổ bệnh.
Khi giao mùa từ cuối đông sang xuân, thời tiết rất dễ bị cảm lạnh, có lẽ do thể chất kém, năm nào chuyển mùa cũng không thoát khỏi cảm lạnh nên tôi đã rất nhuần nhuyễn xin nghỉ đi mua thuốc và uống thuốc.
Tôi sốt nặng, đến bệnh viện truyền nước sau đó về kí túc xá nằm.
Toàn thân tôi đau đớn, ỉu xìu, ốm yếu, không có tình thần, tôi nằm trong kí túc xá cả ngày, trừ ăn cơm uống nước cũng chỉ nằm xem điện thoại.
Tôi không có nhiều hoạt động giải trí xã hội và cũng không có nhiều sức lực nên khi mệt mỏi và buồn ngủ, tất cả những gì tôi làm là lướt Weibo và Wechat của Chu Gia Dã.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn chưa đoán được ý nghĩa trong tấm ảnh đại diện hình bướm kia, bởi vậy tôi vẫn thả hồn nhìn chằm chằm nó.
Bởi vì tinh thần không tốt, tôi nhìn một hồi sẽ buồn ngủ, sau khi thức dậy nhìn thấy màn hình điện thoại vẫn dừng ở tấm ảnh bươm bướm kia, tôi giữ vững tinh thần xem được một lúc, sau đó lại buồn ngủ, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi trời tối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong kí túc xá không bật đèn, nhóm bạn cùng phòng đều chưa về, tôi ngủ mê man miệng đắng lưỡi khô, lúc ngồi dậy còn cảm thấy cả người bủn rủn hoa mắt chóng mặt.
Tôi đụng phải điện thoại đặt bên phải gối đầu, màn hình sáng lên.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến mắt tôi khó chịu, tôi nheo mắt một lúc, chợt nhìn rõ ràng trong khung trò chuyện của Chu Gia Dã có một tin nhắn.
Tôi chợt tỉnh táo, cầm điện thoại lên xem.
Là thật, Chu Gia Dã gửi tin nhắn cho tôi.
Nói đúng hơn là trả lời tin nhắn của tôi.
Lúc tôi xem ảnh đại diện của cậu ấy thì buồn ngủ, ngón tay không biết sao lại vô ý chạm vào ảnh của cậu ấy.
…Không sai, tôi lại chọc chọc Chu Gia Dã.
Chỉ mấy phút sau cậu ấy đã trả lời lại: [Cậu sao thế?]
Lúc tôi thức dậy thì đã qua một tiếng.
Tôi ngủ mà toàn thân đổ mồ hôi, không khí lạnh khiến tôi tỉnh táo hơn, miệng khô khốc, tôi liếm môi, có còn hơn không nhưng vẫn khiến tôi khát nước.
Nước trong máy lọc nước sủi bọt trong im lặng, trong lúc chạng vạng tối chưa bật đèn, màn đêm đang dần buông xuống.
Ghi chép trò chuyện của chúng tôi vẫn dừng lại ở ngày tôi trở về Đế Đô.
Tôi nhìn con bướm trên ảnh đại diện của cậu ấy, giống như lạc vào giấc mơ của Trang Sinh*, khó lòng phân biệt được là mơ hay là thật.
* "Trang sinh Mộng Điệp" được dùng để ví von mộng ảo mê ly, chuyện cũ, hồi ức, hoặc sự mê hồn trong mộng.
Đời người luôn có những khoảnh khắc dũng cảm, có lẽ tôi vẫn còn trong giấc mơ, tôi muốn bắt được con bướm đó.
Trong bóng tối đen kịt lúc chạng vạng, ánh sáng trắng chói lóa từ màn hình điện thoại di động giống như một con đường an toàn, giấc mơ có thể chạm tới hiện thực.
Sau khi tầm mắt nhìn thấy giá sách, tôi bắt đầu gõ tin nhắn cho cậu ấy, tim đập rất nhanh: [Ngại quá, tớ muốn hỏi cậu có tiện nhận chuyển phát nhanh không, không biết cậu còn nhớ không, chuyện trước đó tớ viết tiểu thuyết trên vở, sau đó cậu dạy tớ cách đăng lên mạng.
Bây giờ quyển tiểu thuyết kia được xuất bản rồi, tớ muốn gửi cho cậu một bản.]
Vốn chỉ chọc nhầm, tôi lại không giải thích mà mượn cái chọc kia trò chuyện với cậu ấy.
Không nói được rõ ràng tâm trạng lúc này của tôi.
Tôi biết con bướm này không phải vì tôi mà có, nhưng bướm đã vào mộng thì tôi cũng nên đưa tay thử một lần, có lẽ bướm sẽ đậu lên tay.
Thế là tôi tùy tiện tìm một lý do, trong khung trò chuyện trơ trọi vài ghi chép lại nhiều hơn một chút, lần sau lúc ngẩn người nhìn thử có thể vui vẻ lâu hơn.
Tôi cho là thật lâu sau cậu ấy mới trả lời, bởi vì cách lúc cậu ấy hồi âm đã qua một tiếng.
Nhưng mà lúc tôi chuẩn bị đi rót cốc nước đã thấy hiển thị đối phương đang nhập.
Tin nhắn nhanh chóng đến, bởi vì chỉ có hai chữ: [Không cần.]
Không khí hơi lạnh thổi qua cơ thể đầy mồ hôi của tôi làm tôi lạnh tỉnh cả người.
Lúc đó, cảm giác hoảng sợ và ghê tởm khi nhìn thấy liên kết bình chọn trong vòng bạn bè lại ập đến, tôi không thể làm ngơ, thậm chí còn cảm thấy hơi đau khi hít thở, nhìn con bướm lướt qua tay tôi và lẩn tránh bay đi.
Cho nên quả nhiên là tên hề nói dối, hết sức xấu xí.
Tôi không dám xem điện thoại nữa, đi đến máy đun nước rót nước rồi cầm thuốc uống hết, vị đắng chát lan tràn, khắp khoang miệng đều là hương thuốc gay mũi.
Tôi rửa mặt, thấy tỉnh táo hơn nhiều liền quay về nằm xuống, có hơi không dám xem điện thoại.
Nhưng mà màn hình đã tắt ngóm lại sáng lên, có tin nhắn mới đến.
[Khoảng thời gian này tôi ở Đế Đô, có thời gian tôi sẽ tự tới lấy, tác giả lớn ngày nào thì rảnh?]
Tôi sững lại một giây bỗng nhiên bật cười.
Giọng điệu của cậu ấy làm tôi lập tức nhớ lại năm đó cậu ấy dạy tôi đăng tải như thế nào, lúc đưa tôi về nhà cậu ấy còn nói cậu trở thành tác giả lớn nhanh nhé, đến lúc đó phải ký tên cho cậu ấy.
Nhưng mà cười cười rồi hốc mắt tôi chợt cay cay.
Tôi trả lời cậu ấy: [Thời gian lên lớp của tớ rất tự do, xem ngôi sao lớn lúc nào có thời gian đi.]
Bươm bướm có thể vào mộng nhưng khó có thể tự do.
Cậu ấy không tiếp tục trả lời, tôi tê liệt ngã xuống giường, không khí của màn đêm bao trùm sự ẩm ướt trầm xuống, tôi nghe được tiếng lồng ngực mình đập thình thịch.
Vốn dĩ tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy vài câu, nhưng bây giờ tôi bắt đầu mong chờ cuộc gặp gỡ không biết trước này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...