Nửa năm trôi
qua thật nhanh. Chu Chi Thiên hiện tại đã có sự thay đổi, thât nhiều. Võ công không những lấy lại như xưa mà còn tiến bộ hơn rất nhiều, bắn tên, cưỡi ngựa môn nào cũng đạt tới trình độ mới. Ngay cả cầm, kì thi họa
nàng cũng tinh thông, hơn nữa nàng cũng đã thành thạo đọc và viết chữ.
Và, tin tốt nữa đó là hầu hết tất cả kí ức của Chu Chi Thiên, Du An đều
nhận được, những kí ức đó rất thật, sống động khiến Du An cảm thấy như
chính mình từng trải qua vậy. Như đã nói, chỉ là hầu hết, nhất là kí ức
về vụ chấn thương thì vẫn chưa có lời giải đáp nhưng nhiêu đó cũng để
tất cả mọi người vui mừng. Thật ra, điều làm Du An cảm thấy tự hào nhất
đó là chiều cao, phải, nàng hiện tại cao 1 mét 68, cao hơn gần 10cm so
với lúc trước làm nàng cười không ngậm nổi miệng. Ngày trước Chu Chi
Thiên khá thấp, tuy nhiên là bình thường so với nữ nhân cổ đại nhưng Chu Chi Thiên tuyệt đối không hài lòng. Nàng chỉ đứng tới..ngực của Âu
Dương Dực Phàm. Còn hiện tại, nhờ vào quá trình luyện tập cùng với chế
độ ăn uống hợp lí nàng đã cao tới..vai hắn.
Còn có Mai
nàng ta võ công cũng tiến bộ không ít, nàng nhận Xạ Nhật làm sư phụ. Bây giờ, Mai bị Xạ Nhật lây bệnh vô sỉ, thỉnh thoảng lại lôi về mấy thứ ám
khí rất đáng sợ lấy nàng ra làm chuột thí nghiệm, hai thầy trò giờ quả
thật làm Du An không thể đối phó nổi. Thật hại não a. Hai người đó cứ
vài ngày lại phát tác một lần khiến nàng rất mất mặt, không những vậy
hại nàng có phòng mà không thể về. Haizz, làm người vừa xinh đẹp lại tốt bụng thật không dễ. Vừa rồi Mai trở về phòng với khuôn mặt hớn hở như
nhặt được tiền nàng đã nghi nghi rồi, ngay sau đó hai con mắt 10/10 của
nàng lại nhìn thấy tam ca đi phía sau, thầm kêu không ổn, Du An liền
không có nghĩa khí bỏ của chạy lấy người.
Chạy sang
phòng của đại ca, nàng nhận ra người này rất cưng chiều nàng, hầu như
đồng ý mọi yêu cầu vô lí của nàng, hơn nữa không chỉ Xạ Nhật mà những
người khác đều rất sợ hắn. Thế nên, cứ có biến là nàng lại chạy sang đây tìm hắn cầu cứu. Haizz, tại sao ông trời lại thiên vị như vậy cơ chứ?
Cho nàng thật nhiều ưu điểm, vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Lão thiên gia: “...”
Trong lúc Du An phát bệnh tự kỉ cấp cao, Âu Dương Dực Phàm thông báo một việc đánh thức nàng:
- Hai ngày nữa, kinh thành tổ chức Đại hội võ lâm, nếu muội thích thì huynh có thể đưa muội đi.
Du An sốc, đây chính là đại hội võ lâm trong truyền thuyết, chắc chắn sẽ rất vui đi. Đương nhiên Du An là vội vàng đồng ý rồi, bộ dạng cứ như sợ Âu Dương Dực Phàm đổi ý vậy.
Sau đó liền trở về phòng, còn về hai thầy trò kia, Chu Chi Thiên đã vứt
ra sau đầu, hoàn toàn quên mục đích trước đó là đến cầu cứu đại ca. Trên đường về lại gặp Cổ Dĩ Kỳ, nàng đau lòng phát hiện bát đệ nhà mình còn
cao hơn mình 2cm. Thấy mặt Chu Chi Thiên có vẻ hơi uể oải, Cổ Dĩ Kỳ thấy lạ liền hỏi:
- Tỷ sao vậy? Không phải ngày mai tỷ đi Đại hội võ lâm sao? Không thích à?
Chu Chi Thiên rất ngạc nhiên, sao hắn biết nàng sẽ đi chứ, thì hắn ném
cho nàng một ánh mắt với ý tứ rất rõ ràng:“ta biết mà“. Thấy vậy Chu Chi Thiên đành thôi không nói nữa, lại hỏi hắn:
- Vậy đệ đi không? Sẽ rất vui đó.
Chu Chi Thiên công khai dụ dỗ hắn, bát đệ thỉnh thoảng cũng phải ra
ngoài dạo chơi chứ, không thể lúc nào cũng ở trong cốc như vậy được. Lại nói hắn cư nhiên học bộ dáng của nhị ca, khuôn mặt sắp đóng băng luôn.
Về phòng, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng “vút” rồi kèm theo đó là một cây kim châm, Chu Chi Thiên nhanh chóng bắt được nó, nhìn nhìn. Chiếc kim
châm này khá đẹp, còn có họa tiết khắc trên thân, nhưng hai giây sau thì đầu kim châm mở ra, bên trong có một cái kim châm rất nhỏ bắn thẳng về
phía mắt nàng. Chu Chi Thiên vội vàng dùng khinh công né tránh. Thật
nguy hiểm a. Mọi thứ diễn ra thật nhanh, cũng may tốc độ của nàng còn
nhanh hơn.
Lúc này hai thầy trò Xạ Nhật từ bên trong đi ra, vẻ mặt tiếc hận. Xạ Nhật còn an ủi Mai:
- Không sao, như vậy là tiến bộ rồi. Cây kim châm này có thể là hàng
thượng phẩm nếu ngươi hoàn thiện lại một chút, tốc độ phải nhanh hơn.
Mai đang mang vẻ mặt buồn chán liền tràn đầy năng lượng, hai mắt sáng
lên đầy vẻ quyết tâm. Hai người bọn họ hoàn toàn bỏ quên một người tên
Chu Chi Thiên đang đứng đây, kẻ đã làm chuột cho bọn họ. Chu Chi Thiên
đang mang tâm tình tốt tự cổ vũ bản thân” kiềm chế, phải kiềm chế”
Mãi một phút sau, hai người mới “ nhận ra” sự có mặt của Chu Chi Thiên.
- Tiểu thư.
Mai vui mừng chạy tới, dường như quên mất những gì mình vừa làm. Xạ Nhật cũng tới cười cười, cốc vào trán nàng một cái rõ đau làm Chu Chi Thiên
nuốt luôn lời chào định nói. Hừ một tiếng, nàng hỏi:
- Hai ngày tới là Đại hội võ thuật, huynh có đi không?
Nhưng trong lòng gào thét hắn đừng có đi, hắn mà đi thì nàng chỉ có tự
cầu nguyện cho mình thôi. Nhưng hiển nhiên không ai nghe thấy lời cầu
nguyện của nàng, hắn toét miệng cười đến vô sỉ:
- Ta đi, đương nhiên là phải đi rồi. Để còn chiếu cố tiểu muội muội nữa chứ.
Chu Chi Thiên “...”
Nàng nhất định phải đi cầu nguyện, không ai có thể cản ta. Đương nhiên
là hai kẻ kia không thèm để ý tới nàng, còn Xạ Nhật thản nhiên phủi mông đi mất.
Đến bữa tối, phụ thân hắn cũng nhắc tới chuyện Đại hội võ lâm, có Âu
Dương Dực Phàm, Xạ Nhật, Chu Chi Thiên, Vi Nhu và Cổ Dĩ Kỳ đi.
Sáng hôm sau bọn họ lên đường, Chu Chi Thiên đương nhiên cải trang thành một công tử tuấn tú mặc một bộ bạch sam. Lí do là nàng cảm thấy màu
trắng rất hợp với mình, thanh thoát và một lí do nữa chính là kiếp trước nàng cũng đọc truyện ngôn tình cùng xem phim thần tượng, nam chính
không phải đều đẹp trai và suốt ngày mặc áo trắng hay sao.
Chu Chi Thiên mang một trong ba thanh bảo kiếm của mình đi cùng với một
vài thứ đồ quan trọng khác. Còn có vài ám khí nàng lấy được ở chỗ Xạ
Nhật.
Bọn họ lên đường từ lúc sáng sớm, tất cả đều cưỡi ngựa. Ngay cả tiểu cô
nương như Vi Nhu và Mai mặc một thân váy cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của bọn họ. Hôm nay Âu Dương Dực Phàm chọn một thân lam y, Xạ Nhật khoa trương hơn toàn thân đỏ rực, chỉ có Cổ Dĩ Kỳ luôn không đổi, hắn cuồng
màu đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...