Du An đi dạo
một mình tại hoa viên, quang cảnh lúc nào cũng vậy, hoa lá cây cỏ khắp
nơi thỉnh thoảng lại có vài chú chim, nàng bươm bướm lượn qua lại. Thật
thơ mộng, nhưng Du An chẳng có tâm trạng thưởng thức nữa. Đến hồ, soi
bóng mình xuống mặt nước, Du An mỉm cười chua chát: ai đây? Cô gái thanh tú này là mày sao? Cái người ăn mặc kì quặc, sang trọng với cả đống
trang sức là mày ư? Mày ở đây làm gì vậy? Hay... mình nên chết đi thì
hơn...được giải thoát...Vừa nghĩ chân Du An vừa bước lại gần hồ
nước...một bước, hai bước...đôi mắt nàng trống rỗng vô hồn nhưng lại có
chút thương tiếc, không cam lòng..
- Tỷ, tỷ đang đi dạo sao?
Tiếng bắt chuyện của Chu Thi Hà khiến Du An bừng tỉnh. Nàng đang làm gì
thế này? Không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được! Vì vậy nàng ngay lập
tức chấn chỉnh lại tâm lý, cười đáp lại Chu Thi Hà:
- Đúng vậy, muội cũng đi dạo như ta sao?
Chu Thi Hà cười hiền lành:
- Muội là đến tìm tỷ có công chuyện. Nghe nói, ngày mai tỷ tới Thanh Tịnh?
Du An thật khâm phục tốc độ truyền tin của người cổ đại, bọn họ không có điện thoại cũng chẳng có internet vậy mà tất cả mọi người trong kinh
thành có thể biết những gì xảy ra từng ngày, lớn nhỏ trong các phủ, thậm chí cả chuyện hoàng cung. Đương nhiên chỉ những chuyện lặt vặt. Đến
nàng còn không biết ngày mai mình sẽ đi đâu vậy mà... haizz.
Du An trong lòng cảm thán nhưng bên ngoài vẫn cười nhẹ nhàng, tao nhã với Chu Thi Hà:
- Ta không rõ, cảm ơn muội quan tâm. Muội tìm ta có chuyện gì không?
Nghe Du An nói, Chu Thi Hà cười còn dịu dàng hơn nữa. Quả thật, Du An có hơi dị ứng với nụ cười này của nàng ta nhưng cũng chẳng thể nói gì.
Không phải chỉ riêng gì Chu Thi Hà mà tất cả mọi người, trừ lúc đi ngủ
đều mang trong mình một chiếc mặt nạ. Để che giấu bản chất thật, hoặc là để tự bảo vệ bản thân. Cũng không thể trách bọn họ, thời đại nào cũng
vậy, chỉ có con người tự làm khổ nhau thôi.
- Cũng không có gì, bà bà nghe nói tỷ sắp xa nhà một thời gian nên kêu tỷ tới chỗ bà nội mà muội cũng vừa vặn có mặt nên..
Nàng ta nói lấp lửng nhưng đủ để Du An hiểu. Chu Chi Thiên có bà nội
nhưng từ lúc xuyên không chỉ gặp có một lần, chính là lúc nàng “tỉnh”
được vài ngày. Bà bà tên húy là Kha Minh Nguyệt, phụ thân bà từng giữ
chức Thượng thư, chức Thượng thư hiện tại cũng do ca ca của bà nắm giữ.
Chính vì thế mà tất cả mọi người trong phủ đều hết mực kính trọng bà.
Thế nhưng người lại không hề quản bất cứ chuyện gì trong phủ mà chỉ ngày ngày cầu kinh khấn phật, không tiếp bất cứ ai. Du An cũng không tò mò
vì sao Chu Thi Hà lại ở đó, nhưng hiện tại bà nội cho gọi nàng làm nàng
băn khoăn không thôi.
Du An từ biệt Chu Thi Hà và cho gọi Mai, sau đó mới đến chỗ bà nội. Nơi
này chứa đựng tình cảm của nội tổ với bà từ cái tên Nguyệt Các đã đủ
để hiểu. Du An quả thực không biết tính cách của người ra sao
nên có một chút lo lắng.
Khi Du An đến thì quả nhiên bà đang ngồi ở trên ghế uống trà,
động tác chậm rãi nhưng thanh thoát. Du An thầm thở dài, nhan
sắc của bà thời trẻ chắc chắn rất động lòng người, bà giữ
gìn nhan sắc lại rất tốt nên vẫn rất trẻ trung. Du An hành lễ
với Kha Minh Nguyệt, sau khi được sự cho phép của bà thì Du An
cũng ngồi xuống ghế và Triệu cô cô- nha hoàn của bà rót một
chén trà cho Du An, nàng nhẹ nhàng nói cảm ơn. Du An bây giờ
tận lực học theo mọi hành động, tính cách của Chu Chi Thiên
trước kia nên cử chỉ của nàng giống Chu Chi Thiên tới chín
phần. Nhưng có một điều Du An không chú ý, đó là Chu Chi Thiên
so với nàng diễn còn sâu hơn, tính cách của nàng ta không chỉ
hiền lành vô hại mà còn nhu nhược. Chính vì thế khi Du An nói
cảm ơn thì hai người Triệu cô cô và Kha Minh Nguyệt trong mắt đều hiện lên một tia sửng sốt, xem ra Chu Chi Thiên sau khi thoát chết
một lần đã có sự thay đổi a. Đương nhiên Du An không biết suy
nghĩ của hai người nên vẫn tiếp tục thật chậm rãi nhất có
thể uống chén trà nhỏ này, cảm tưởng như đang uống từng giọt
một, nếu ở hiện đại thì chỉ cần một ngụm là nàng đã giải
quyết xong xuôi rồi. Cho tới khi Du An uống gần hết thì Kha Minh
Nguyệt mới cất lời:
- Chi Thiên, ngươi có biết tại sao hôm nay bà nội cho gọi ngươi không?
Đương nhiên Du An biết là về chuyện nàng đi Thanh Tịnh nhưng lại làm như không biết:
- Dạ, ta không biết.
Du An cúi thấp đầu, tận lực không ngẩng đầu lên làm Kha Minh
Nguyệt cũng không đoán được điều gì, đứa nhỏ này thật là.
- Lần
đi Thanh Tịnh này là cơ hội tốt cho ngươi học tập, ba tháng nữa ngươi là người trưởng thành rồi. Phụ thân ngươi cũng không thể
che chở cho ngươi mãi được.
Lời của Kha Minh Nguyệt như mũi tên nhọn nhằm trúng hồng tâm
của Du An. Ba tháng nữa nàng và những người cùng tuổi nàng sẽ không đến Khoả Ngọc Các nữa và các nàng được làm lễ trưởng
thành. Rồi thì chuẩn bị thành thân. Ặc, ta còn chưa đủ mười
tám tuổi, vậy mà cái gì chồng với con chứ. Haizz... Vì vậy Du An như bánh mì nhúng nước, ảo não “ dạ” một tiếng coi như đã biết.
Việc Du An ảo não khi nhắc tới chuyện thành thân làm Kha Minh
Nguyệt ngạc nhiên, nữ tử hầu hết đều có mong muốn gả đến
những gia tộc giàu có hoặc quý tộc, vậy mà trong mắt Du An
không có lấy một tia tham vọng hay vui mừng. Vừa rồi khi bà
nhắc tới chuyện này với Chu Chi Hà, tuy nàng ta đỏ mặt thẹn
thùng nhưng bà vẫn nhận thấy tham vọng nhỏ của nàng ta. Bà đã
sống gần cả cuộc đời, còn có chiêu trò gì mà chưa biết nàng ta căn bản
không thể giấu bà dù chỉ một ánh mắt. Nhưng đứa nhỏ này làm bà không
nhìn thấy được nàng nghĩ gì. Nhưng bà biết nàng là một đứa nhỏ ngoan.
Trầm mặc một lúc, Kha Minh Nguyệt lại tiếp lời:
- Ngươi là đứa nhỏ cứng đầu, nhưng không ngốc nghếch, ta hi vọng ngươi
không làm ta thất vọng. hãy nắm bắt những cơ hội học hỏi như thế này
bởi, sau này sợ sẽ không còn nhiều cơ hội. Thời gian ngươi đi bao lâu
còn chưa xác định, nhưng có lẽ lễ trưởng thành của ngươi sẽ phải rời đi.
Du An nghĩ nghĩ, thấy nàng cũng có ý tốt với mình nên giọng cũng trở nên nhu hòa hơn:
- Dạ, bà nội.
Kha Minh Nguyệt bỗng sai Tống cô cô lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ nhìn có
vẻ hơi cũ kĩ đưa cho Du An. Nàng nhìn một chút rồi mở ra, bên trong là
một đôi vòng tay làm bằng ngọc màu trắng. Hai mắt Du An gần như sáng
lên, đây là một bảo bối nha, nàng lời rồi ahaha... Dưới ánh sáng chúng
gần trở nên trong suốt, đeo lên sẽ rất quý phái.
- Đôi vòng này coi như là quà của bà nội cho ngươi, chúng rất quý giá
nhưng quan trọng chúng là kỉ vật của ta với ông nội ngươi, hãy cất giữ
chúng cẩn thận.
- Dạ_ nói thật Du An có chút cảm động.
Thấy cũng không còn chuyện gì nữa nên Kha Minh Nguyệt cho phép Du An trở về viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...