Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh

“Đừng trông chờ vào anh ta. Anh ta là loại người nào tôi hiểu rõ hơn ai hết”. Khâu Vĩ cất giọng lạnh lùng: “Trước khi Gia Ngộ xảy ra biến cố, cậu ấy có nhận hai lô hàng, tiền đặt cọc là do anh ta giữ hộ. Bây giờ thanh quan ngừng hoạt động, anh ta không chịu trả lại tiền đặt cọc cho người ta còn đổ hết món nợ lên đầu Gia Ngộ. Mẹ nó chứ, cho anh ta ung dung tự tại vài ngày, đợi giải quyết xong vụ này tôi sẽ tính sổ với anh ta.”
Tôi vừa định mở miệng, chuông điện thoại trong ba lô reo vang. Tôi lấy điện thoại và liếc qua màn hình hiển thị. Sau đó, tôi cắn môi đưa điện thoại cho Khâu Vĩ.
Có câu nói “nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến”. Người gọi điện thoại chính là Lão Tiền.
“Cô nói chuyện với anh ta đi”. Khâu Vĩ thấy tên Lão Tiền như nhìn thấy bệnh dịch: “Đừng để tôi nghe bất cứ điều gì liên quan đến anh ta”.
Tôi đành phải đi sang một bên và bắt máy.
“Mai Mai à, gần đây cô có khỏe không?” Giọng Lão Tiền vẫn nhão nhoẹt như trước: “Nina vừa vào thành phố tìm cô. Bây giờ bà ấy đang chờ ở chỗ tôi, cô có rảnh đến đây một chuyến đi.”
Tôi chỉ hạ giọng “ừm” một tiếng, không muốn nói nhiều lời với anh ta.
“Mai”. Đầu kia điện thoại đổi người khác, quả nhiên là Nina.
Tôi hỏi thăm bà: “Lâu rồi không gặp, bà có khỏe không ạ?”
“Tôi rất khỏe, cháu không cần lo lắng”. Nina cất giọng bình thản: “Chiều hôm qua tôi nhận được hai tờ thông báo nhập học, tôi cầm đến đây cho cháu.”
Tôi chào Khâu Vĩ rồi vội vàng quay về ngôi nhà cũ.
Nina tự mình đi vào thành phố. Tôi thật khó tưởng tượng bà làm cách nào để lê chân trái bất tiện lên xe buýt và đi bộ từ bến xe buýt tới tận nơi này.
Tôi đi vào phòng khách vô cùng quen thuộc, trong nhà vẫn không có gì thay đổi. Đến cửa kính bên bàn ăn bị tôi lau loạn xì ngầu vẫn giữ nguyên dạng.
Nina đứng dậy ôm chặt lấy tôi: “Cháu gái, cháu gái đáng thương của tôi! Những ngày qua cháu sống thế nào?”
Tôi tựa vào người bà, hai hàng nước mắt trào ra. Tôi không thể khống chế giọt lệ rơi xuống, điều duy nhất tôi có thể làm là cố kìm nén không bật khóc nức nở.
Nina vẫn ôm tôi, đợi đến khi tôi bình tĩnh lại bà mới đưa hai phong thư cho tôi.
Đó là hai giấy báo nhập học, một là của trường đại học âm nhạc Vienna, tờ kia đến từ học viện âm nhạc Graz, đều là những trường tôi ngày đêm mơ ước. Nhưng bây giờ nó như một nhát dao đâm vào tim tôi. Mấy tháng trước khi viết đơn xin nhập học, tôi còn mơ ước có thể cùng Tôn Gia Ngộ đi Áo, đến bây giờ chúng đều trở thành một sự mỉa mai lớn.
Nhưng tôi vẫn cẩn thận nhận phong thư và hỏi Nina: “Tại sao bà không gọi điện thoại để cháu đi lấy?”
“Tôi muốn gặp Mark”. Bà trả lời.
Tôi ngây người, nhất thời không thốt ra lời. Tôi cũng nhớ anh, ngày nhớ đêm nhớ, nhớ đến phát điên, nhưng tôi không có cách nào gặp anh.
Nina rút quyển “Kinh thánh” đưa cho tôi: “Tôi muốn giao cái này cho Mark”.
Tôi nhận ra đây là quyển “Kinh thánh” lúc ở nhà bà, Tôn Gia Ngộ thường mở ra xem, là vật kỷ niệm bố Nina để lại cho bà.
“Tại sao bà lại cho anh ấy?”
Nina thở dài: “Tối qua tôi nằm mơ thấy Mark, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy rất sợ hãi khi đối diện với hành trình không biết trước. Tôi muốn cho cậu ấy biết, không cần sợ hãi, ở trong vòng tay của Chúa, cậu ấy nhất định sẽ được yên lòng”.
Đối diện với ánh mắt chờ đợi của Nina, tôi không dám nói thật với bà tình trạng của anh hiện giờ, tôi chỉ có thể hạ giọng: “Cảnh sát không cho phép anh ấy gặp bất cứ người nào”.

Nina tỏ ra thất vọng, nhưng bà vẫn hôn lên trán tôi: “Cháu gái, cháu hãy cứng cỏi lên, bố tôi từng nói nói với tôi, Chúa sẽ không bỏ rơi con của ngài”.
Tôi gật đầu.
Do Nina kiên quyết đòi ra về một mình, tôi đành đỡ bà và tiễn bà ra tận bến xe buýt. Đến khi chiếc xe buýt cũ kỹ biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi mới quay người bước đi.
Tôi vừa đi vừa lật quyển “Kinh thánh”. Tôi đột nhiên phát giác bìa quyển sách hình như chứa thứ gì đó, tôi mở tấm bìa bọc sách bằng gia cừu, bên trong quả nhiên kẹp mười tờ tiền màu xanh lục, bên trên có hình ông Franklin. (tờ 100 USD)
Nghĩ đến cuộc sống giản dị và tằn tiện của Nina, tôi đứng thẫn thờ ở bên đường một lúc lâu. Thỉnh thoảng có xe ô tô phóng vụt qua, cuốn theo cát bụi bay vào mắt tôi.
Tôi đứng bất động không biết bao nhiêu thời gian, đến khi ánh nắng mặt trời làm nhức mắt tôi, tôi quay người chạy về ngôi nhà cũ.
Tôi phải đi tìm Lão Tiền, tôi muốn anh ta nhả ra khoản tiền đặt cọc mà Khâu Vĩ nhắc đến. Số tiền đó trước đây chẳng là gì nhưng bây giờ có thể cứu một mạng người.
Ít nhất tôi không thể để Khâu Vĩ đã bị lỗ vốn còn phải đi vay nặng lãi.
Sau khi nghe yêu cầu của tôi, Lão Tiền kinh ngạc há hốc miệng. Anh ta mất năm phút ngó nghiêng dò xét tôi rồi nở nụ cười châm biếm: “Cô có tư cách gì đại diện Tôn Gia Ngộ? Tôi là đối tác của cậu ta, còn cô là gì của cậu ta? Là tình nhân sao?”
Tôi tức giận đến mức run người, tôi nghiến răng nói với anh ta: “Cứ cho anh và Gia Ngộ là đối tác, khoản tiền đó Gia Ngộ cũng có nửa phần, anh dựa vào đâu và mà nuốt hết?”
“Hahaha…bây giờ cô cũng lợi hại đấy chứ?” Lão Tiền cười ha hả, tỏ thái độ chẳng coi tôi ra gì: “Cô cho tôi một lý do đi, dựa vào cái gì tôi phải chia cho cô nửa số tiền?”
“Các anh hợp tác bao nhiêu năm như vậy, anh nhẫn tâm nhìn anh ấy chết mà không cứu sao? Lúc anh bị bắt làm con tin, chẳng phải Gia Ngộ cũng đi cứu anh còn gì?”. Tôi cố nén cơn giận dữ nói phải trái với anh ta.
Anh ta ngẩng đầu cười lớn: “Cứu tôi? Cậu ta nói với cô như vậy à?”
“Không, anh ấy không hề nói với tôi về chuyện này.”
Lão Tiền nhìn tôi: “Thế thì tôi hỏi cô nhé. Nếu người thân hoặc bạn bè cô bị bắt cóc, người ta bắt cô đem tiền đến chuộc, cô sẽ làm thế nào?”
Tôi đoán không ra ý tứ của anh ta nên ngậm chặt miệng không chịu trả lời.
Thế là anh ta tự nói ra: “Cô sẽ mau chóng cầm tiền đi chuộc người mà chẳng nghĩ ngợi đúng không? Nhưng Tôn Gia Ngộ thì sao? Cậu ta làm thế nào?”. Anh ta giơ ngón trỏ và ngón cái làm động tác ngắm bắn: “Pằng một phát, chỉ chệch đi hai xen ti mét, người chết sẽ là tôi, cô hiểu chưa?”
“Anh ấy làm vậy thì sao nào? Cuối cùng anh vẫn yên lành còn gì?”
“Yên lành?” Lão Tiền cười nhạt: “Làm sao cậu ta có thể tự tin vào khả năng bắn súng của mình như vậy? Là bởi vì cậu ta chẳng hề bận tâm đến mạng sống của tôi”.
Tôi cảm thấy tư duy của người này đã bị tẩu hỏa nhập ma, nói với anh ta thế nào cũng không thông. Vì vậy tôi cười nhạt: “Nếu anh ấy không quan tâm đến anh, anh ấy để người ta giải quyết anh sẽ càng đơn giản hơn?”
Lão Tiền như bị chẹn họng, mãi cũng không lên tiếng. Anh ta đảo mắt một hồi rồi đột nhiên giơ tay vuốt má tôi: “Mai Mai, cô biết tôi rất thích cô. Nếu cô muốn lấy tiền, chúng ta có thể thương lượng”.
Tôi chán ghét né tránh khỏi bàn tay anh ta: “Tôi chỉ muốn khoản tiền đặt cọc đó”.
“Được thôi”. Lão Tiền lui lại vị trí cũ, anh ta chăm chú nhìn ngón tay như hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi. Sau đó anh ta mở miệng: “Tiền thì có đấy, nhưng tôi cần thời gian chuẩn bị, cô chỉ có thể đến lấy vào buổi tối”.
Tôi trừng mắt với anh ta. Từ trước đến nay tôi luôn kiểm điểm thái độ trông mặt bắt hình dong của mình, nhưng xem ra tôi không nhìn nhầm anh ta.

Ánh mắt của anh ta không rời khỏi mắt tôi, vẻ mặt của anh ta hoàn toàn rất đắc ý như con mèo bắt được chuột.
Tôi đẩy mạnh cửa đi ra ngoài, chân tôi bước vô định ở trên đường, đầu óc tôi trống rỗng, ánh nắng gắt khiến toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh.
Khi tôi tỉnh táo lại, tôi phát hiện tay vẫn nắm chặt quyển “Kinh thánh” của Nina.
Tôi nghĩ ngợi một hồi nhưng không còn cách nào khác ngoài việc lại làm phiền Andre.
Khi bấm số điện thoại của anh, tay tôi run bần bật, trong lòng thấp thỏm bất an. Kể từ lúc rời khỏi bệnh viện, Andre không tìm tôi một lần nào, chẳng hiểu anh còn giận tôi không?
Andre bắt máy, giọng nói anh không một chút bất thường: “Xin chào, đây là Phòng tội phạm cục cảnh sát Odessa, tôi là cảnh sát Vladimir Dmitri Ivanovich, xin hỏi tôi có thể giúp gì?”
“Andre, tôi là Triệu Mai”. Tôi nắm chặt ống nghe, chỉ sợ anh mở miệng từ chối, lòng bàn tay bắt đầu rịn đầy mồ hôi: “Lúc nào anh rảnh, tôi có việc muốn nhờ anh giúp”.
Đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc, tôi chờ đợi một cách bất an. Sau đó giọng nói nhẹ nhàng của anh vọng đến: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi ở cổng cục cảnh sát.”
“Cô đợi ở đó, tôi sẽ ra ngoài ngay.”
Tôi đứng dưới bóng cây đợi Andre, khi ngẩng đầu nhìn lên biểu tượng của cục cảnh sát, tôi đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên tôi tới nơi này, chỉ mấy tháng mà tôi có cảm giác như cách hàng thế kỷ.
Andre nhanh chóng ra ngoài, hôm nay anh không mặc cảnh phục, chỉ mặc bộ quần áo bình thường, hai tay đút vào túi quần. Anh đứng lại nhìn tôi từ phía xa xa, ánh mắt anh lạnh nhạt như nhìn người xa lạ.
“Andre”. Tôi cố gắng nói một cách tự nhiên: “Tôi có một thứ, phiền anh chuyển giúp cho Tôn được không?”
“Tôi xin lỗi, tôi đã xin rời khỏi vụ án này rồi, tôi không thể gặp bất cứ kẻ tình nghi nào liên quan đến vụ án”. Anh uyển chuyển từ chối tôi.
Tôi nở nụ cười miễn cưỡng, tiếp tục khẩn cầu: “Là lần cuối cùng, tôi xin anh, Andre. Sau này tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa”.
Anh nhướng mắt nhìn tôi chăm chú: “Thứ gì vậy?”
Tôi đưa quyển “Kinh thánh” cho anh.
Andre nhận quyển sách và lật đi lật lại vài lần. Ánh mắt anh lộ vẻ ngạc nhiên: “Là thứ này?”
“Đúng vậy”.
“Trong trại tạm giam cũng có Kinh thánh”.
Tôi cúi đầu nhìn hình bóng của mình ở dưới đất: “Không giống nhau đâu”.
Andre ngẫm nghĩ, anh dường như hiểu ý tôi. Vì vậy anh thu tay về và lên tiếng: “Tôi sẽ giao cho người đồng nghiệp phụ trách vụ án. Nếu bên trong không có đồ cấm kỵ, quyển sách chắc sẽ đến tay anh ta”.
Tôi cảm kích đến mức không biết nói gì mới phải: “Cám ơn anh, Andre! Chuyện trước đây là do tôi không tốt, tôi xin lỗi anh!”

Andre không lên tiếng, ánh mắt và gương mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm.
“Cám ơn anh!” Tôi nói lại một lần rồi biết ý chào tạm biệt.
“Mai, đợi đã!” Cuối cùng anh cũng gọi tôi.
Tôi dừng bước đợi anh nói tiếp.
“Cô có biết tôi yêu cô không?” Đằng sau vọng đến tiếng nói nghi hoặc của Andre.
Tôi mỉm cười, vành mắt hơi nóng lên: “Tôi biết, tôi hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng trong tim tôi chỉ có thể chứa một người.” Tôi quay lại đối diện anh: “Trong Kinh thánh có câu, xin anh hãy đặt em vào trái tim anh như con dấu. Đối với tôi, Tôn chính là con dấu đó. Andre, tôi chỉ có thể nói xin lỗi anh”.
“Tôi hiểu”. Anh gật đầu: “Bắt đầu từ tháng sau, tôi sẽ rời khỏi Cục cảnh sát đi Kyiv làm việc. Cô hãy bảo trọng”.
Anh tiến lên ôm tôi rồi quay người bước đi.
Tôi đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng Andre, tim tôi thắt lại, tôi thậm chí còn quên không nói lời tạm biệt anh.
Cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt, vì vậy anh quyết định rời bỏ tôi mà đi, anh hoàn toàn được giải thoát.
Ánh nắng gắt của buổi trưa rọi xuống, nóng đến mức đầu óc tôi choáng váng, tôi thẫn thờ ngồi trên hàng ghế dài ở ven đường, chỉ một lúc người tôi đã đổ đầy mồ hôi. Nhưng tôi không muốn nhúc nhích, vì dường như làm vậy, sự lạnh lẽo trong tim tôi mới có thể tan đi ít nhiều. 
Lão Tiền gọi điện thoại đến: “Tiền đã chuẩn bị xong rồi, cô có đến lấy không?”
Mặt biển phản chiếu ánh nắng mặt trời, khiến tôi bị chói mắt. Tôi khép mi mắt, dường như dưới mặt nước chỉ có một hình ảnh duy nhất là gương mặt trắng bệch đầu quấn băng của Tôn Gia Ngộ.
Bây giờ tôi chỉ có anh, chỉ còn lại một mình anh. Tôi sẽ không thể gắng gượng nếu bị mất anh.
Cuối cùng tôi nói: “Tôi đi”.
Chạng vạng tối hôm đó trời đổ cơn mưa lớn. Sau trận mưa bầu trời Odessa trong vắt, tôi nhắm mắt, người cứng đờ như khúc gỗ, đây là một buổi đêm tăm tối nhất trong cuộc đời tôi.
Khâu Vĩ trợn mắt kinh ngạc khi nhận hai mươi ngàn đô la từ tay tôi. Anh mở cục tiền ra xem, đến khi xác nhận không phải tiền giả, anh mới hỏi bằng một giọng nghi hoặc: “Cô dùng cách gì để đòi vậy?”
Tôi cố gắng nở nụ cười thoải mái và làm ra vẻ tự nhiên: “Anh khỏi cần quan tâm, phụ nữ có cách riêng của phụ nữ”.
Anh nhìn tôi chăm chú mà không lên tiếng. Tôi bị anh nhìn chòng chọc, hốt hoảng giơ tay cầm điếu thuốc của anh và đưa miệng, ai ngờ vừa rít một hơi tôi liền ho sặc sụa mãi không thôi.
Đợi đến lúc tôi ho xong, Khâu Vĩ vẫn nhìn tôi. Tôi tưởng anh sẽ nói điều gì đó nhưng anh chỉ giật điếu thuốc trong tay tôi ném vào cái gạt tàn, rồi anh lên tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi tìm La Tây”.
Ba mươi tập toàn tờ một trăm đô la Mỹ xếp đầy một cái va ly. Khi chúng tôi đặt va ly trước mặt La Tây, thần sắc chị ta hơi thay đổi.
La Tây cầm mấy tập tiền nghịch đi nghịch lại một hồi rồi cau mày nói với Khâu Vĩ: “Nghe nói anh gán hàng cho người khác, tổn thất lớn lắm phải không?”
“Không có gì.”
Câu trả lời của Khâu Vĩ cứng nhắc đến nỗi tôi sợ anh sẽ đắc tội La Tây.
Nhưng La Tây dường như không bận tâm, chị ta gật đầu: “Thế thì tốt. Đúng rồi, tôi có một chuyện muốn nói với hai người, cũng coi như là chuyện vui”.
Khâu Vĩ không lên tiếng, tôi lập tức vểnh hai tai lên nghe, từ lâu lắm rồi tôi không biết đến hai từ “chuyện vui”.
La Tây cười cười: “Tên khốn đó…Kẻ thù của hắn ở Trung Phi sắp tìm đến đây.”
La Tây không nhắc đến tên ai nhưng tôi hiểu chị ta nói gì, trong lòng tôi nhẹ nhõm một phần.

Khâu Vĩ hỏi với giọng đầy ngạc nhiên: “Là…là chị tác động sao?”
La Tây không trực tiếp trả lời, chị ta mỉm cười: “Món nợ của bọn họ để bọn họ tự giải quyết với nhau, không cần chúng ta ra tay”.
“Chị La, cám ơn chị!” Lời cám ơn của Khâu Vĩ xuất phát từ đáy lòng.
“Khâu Vĩ, anh cũng thực tế quá đi”. La Tây nhận ra sự khác biệt trong thái độ của Khâu Vĩ, chị ta bĩu môi: “Còn nữa, tôi đã nhờ người nói giúp, chiều nay có thể đi bệnh viện thăm Gia Ngộ”.
Tim tôi đập thình thịch, tôi ngồi thẳng người nhìn La Tây.
“Cô thì thôi đi”. La Tây liếc xéo tôi: “Gia Ngộ vừa mới rời khỏi phòng bệnh nhân nguy kịch, cậu ấy làm gì còn hơi sức bị cô hành hạ thêm một lần nữa”.
Tôi mắc nghẹn, không thể nói một lời nào, đành phải liếm bờ môi nứt nẻ và quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi có thể chuyển lời giúp cô. Cô muốn nói điều gì với cậu ấy?”. Chị ta bổ sung thêm một câu bằng giọng điệu bố thí.
Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không ạ”.
Khâu Vĩ nhìn tôi không lên tiếng, ánh mắt anh đầy vẻ đồng tình và thương xót. Tôi nở nụ cười miễn cưỡng để anh yên lòng.
La Tây cầm cái va ly, không hiểu sao chị ta đột nhiên thở dài: “Hôm đó tôi nói những lời cứng rắn, thật ra tôi cũng áy náy lắm. Nhưng ở vào địa vị của tôi cũng rất khó xử. Trong vụ này, Gia Ngộ dù sao cũng không đúng, nếu tôi quá thiên vị cậu ấy, ví dụ như chi tiền hộ cậu ấy, sau này lời nói của tôi sẽ không có trọng lượng nữa. Khâu Vĩ, anh hiểu ý tôi không?”
Khâu Vĩ nở nụ cười khiên cưỡng, không biết anh có hiểu ý chị ta.
La Tây rút từ trong va ly hai tập tiền (hai mươi ngàn đô la) đưa cho Khâu Vĩ: “Anh cầm lấy đi, coi như một chút tâm ý của tôi”.
Khâu Vĩ cúi đầu nhìn nhưng anh không giơ tay nhận tiền.
La Tây ném hai tập tiền vào lòng tôi: “Thế thì cô cầm lấy đi”.
Tôi cầm tiền lật đi lật lại và bật cười cay đắng. Cảm giác tiếp xúc này vô cùng quen thuộc, giống hệt cảm giác khi tôi nhận tiền từ tay Lão Tiền.
Tôi thật sự cảm thấy rất buồn cười, trên đời này quả là có nhiều chuyện khôi hài.
Câu cuối cùng Lão Tiền nói với tôi nguyên văn như sau: “Cô đừng tưởng La Tây là chúa cứu thế gì đó, người đàn bà này được như ngày hôm nay cũng chẳng phải tử tế đâu. Chỉ e là lần này chị ta cũng nhằm vào miếng mồi thanh quan.”
Tôi đặt hai tập tiền xuống ghế sofa và đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài mà không nói bất cứ lời từ biệt nào.
Tôi đi bộ dọc theo đường cái về nhà, trên đường người xe qua lại như mắc cửi, tôi cảm thấy ồn ào không chịu nổi nên trốn vào một trạm điện thoại ở ven đường. Tôi thẫn thờ dõi theo người đi đường qua lớp kính của trạm điện thoại. Không biết trong số họ, có ai mới hai mươi hai tuổi nhưng đã trải qua nhiều biến cố trong chín tháng ngắn ngủi như tôi?
Không biết bao lâu sau, không khí ngột ngạt của trạm điện thoại kín mít khiến dạ dày của tôi bắt đầu cuộn lên, tôi ngồi xổm xuống một góc nôn khan đến mức không còn sức lực.
Bên ngoài có người gõ cửa trạm điện thoại, tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta. Anh ta bị bộ dạng của tôi dọa sợ chết khiếp, lui lại phía sau một bước. Anh ta đưa mắt dò xét tôi, chúng tôi đối mắt mười mấy giây, sau đó anh ta chịu thua, quay lưng bỏ chạy mất.
Tôi vùi mặt vào giữa hai đầu gối cười khanh khách, tôi đoán anh ta nghĩ tôi là người thần kinh có vấn đề, không bình thường thì không bình thường, tôi cũng chẳng thèm bận tâm, bởi vì thế giới này vốn là thế giới điên cuồng.
Sau đó, tôi cảm thấy có người giữ hai vai tôi và lắc mạnh: “Triệu Mai, cô làm sao vậy?”
“Em không sao đâu”. Tôi giơ tay áo lau mặt rồi đứng dậy: “Anh Khâu, chúng ta về thôi”.
Khâu Vĩ im lặng mở cửa xe, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi rất xa lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui