Từng Chút Một Yêu Thương Em
Ánh mắt của Thẩm Quân Kỳ chỉ dừng lại trên người của Hàm Chi khoảng mười mấy giây rồi lại chuyển sang chỗ khác.
Bác Phúc thấy Thẩm Quân Kỳ đã về thì liền mừng rỡ hỏi han này nọ.
Đối với bác Phúc thì Thẩm Quân Kỳ cũng là con ở trong nhà, bà đã nhìn anh từ bé đến lớn lên nên tình cảm vô cùng tốt.
"Bác Phúc.
Con có mua quà từ nước ngoài về tặng bác này".
Thẩm Quân Kỳ mỉm cười trả lời hết những câu hỏi của bác Phúc sau đó mới nói.
Anh vươn tay lấy một túi giấy rồi đưa đến cho bác Phúc:
"Cậu chủ đi công tác mệt rồi, cần gì phải mua quà về cho tôi làm gì chứ?"
Bác Phúc miệng không hạ được nụ cười xuống, cười tươi rồi khẽ nói với Thẩm Quân Kỳ.
"Chút quà nhỏ thôi.
Không tốn nhiều thời gian của cháu đâu.
Bác cứ nhận đi cho cháu vui".
Thẩm Quân kỳ biết bà ngại nên mở miệng nói, mấy năm nay lúc nào anh đi công tác lại không nhớ mà mua về cho bà chứ.
Bà cũng nhận mãi rồi trách móc mãi, anh cũng đã thành quen.
"Hôm nay tôi thật là may mắn đấy, vừa được con bé Tiểu Chi tặng quà, vừa được cậu chủ tặng quà"
Bác Phúc nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy thì không từ chối nữa, bà nhận lấy hộp quà của Thẩm Quân Kỳ mà mở ra.
Sau đó như vô tình mà nhắc tới tên của Hàm Chi.
Hàm Chi vừa nghe thấy bác Phúc nhắc đến việc mình tặng quà cho Thẩm Quân Kỳ nghe thì thầm cảm thấy không ổn.
Cô định xoay người đi về phòng luôn thì đã nghe tiếng nói của Thẩm Quân Kỳ vang lên phía sau lưng.
"Ồ.
Ra là Tiểu Chi cũng có tặng quà cho bác Phúc hả? Việc gì vậy ạ?"
Thẩm Quần Kỳ hỏi to lên, câu hỏi hướng về bác Phúc nhưng ánh mắt lại dừng lại ở nơi bóng lưng người con gái đang đứng phía cửa phòng bếp.
“Một hộp dầu thơm sáp đó.
Bác thích lắm.
A.
Tiểu Chi.
Mau lại đây đi, cậu chủ về rồi này."
Bác Phúc trả lời câu hỏi của Thẩm Quân Kỳ sau đó cũng nhìn theo phía ánh mắt của Thẩm Quân Kỳ nhìn tới.
Bà thấy Hàm Chi đứng đó thì liền gọi lại.
Hàm Chi mới bước đi được một bước đã bị lời nói của Thẩm Quân Kỳ làm khựng lại tiếp theo đó là lời gọi của bác Phúc Hàm Chi cảm thấy hơi chán nản, hoàn thành việc này chắc cô nên trốn được rồi đúng không?
Hàm Chi ngẫm nghĩ một chút, sau đó điều chỉnh khuôn mặt của mình trở nên tươi cười rồi mới quay lại nhìn Thẩm Quân Kỳ mà bước đến.
Thẩm Quân Kỳ cũng nhìn lại cô, trong mắt ánh lên ý cười.
"Quân Kỳ.
Anh về rồi à? Sao không nói với em để em ra đón anh?"
Hàm Chi bước đến gần Thẩm Quân Kỳ, nhẹ giọng mà nói.
Lời nói âu yếm đúng chuẩn của một vị hôn thê khi thấy người chồng chưa cưới của mình bất ngờ trở về sau chuyến công tác.
Thẩm Quân kỳ thấy biểu cảm của Hàm Chi như vậy thì có hơi sững người một lát.
Sau đó thì anh mới lấy lại được bình tĩnh.
Đúng là sinh viên ngành sân khấu điện ảnh, diễn cũng thật quá rồi.
“Anh mới về thôi.
Vì sợ em mệt nên anh mới không báo cho em ra đón.
Không giận anh chứ?"
Thẩm Quân Kỳ giơ tay ra ôm lấy Hàm Chi vào lòng, âu yếm mà trả lời cô.
Nụ cười trên môi của Hàm Chi có hơi cứng lại một chút.
Thẩm Quân Kỳ mới về? Còn lâu cô mới tin nhé.
Rõ ràng cô còn thấy anh ta thân mật với người khác ở trung tâm thương mại cách đây mấy tiếng kìa.
Còn vì sợ em mệt? Ôi ôi ôi, sặc mùi giả tạo.
Hàm Chi cũng coi như được mở rộng tầm mắt về trình lừa đảo của mấy gã đàn ông trăng hoa rồi đây.
“Đón anh thì em có bao giờ mệt đâu chứ? Thấy anh là em khỏe ngay rồi."
Hàm Chi tiếp tục chống đỡ nụ cười trên môi mình, vòng tay ôm lại Thẩm Quân Kỳ mà nói một cách tình tứ.
Thế nhưng bàn tay của Hàm Chi để ở phía sau lưng của Thẩm Quân Kỳ lại âm thầm mà ra sức nhéo.
Thẩm Quân Kỳ bị nhéo đau, nét mặt kỳ lạ mà nhìn Hàm Chi.
Hàm Chi thì vẫn luôn tươi cười nhìn thẳng mặt Thẩm Quân Kỳ như thể lâu ngày không gặp lại nhớ nhung da diết.
Thẩm Quân Kỳ không thể đẩy Hàm Chi ra, cũng không thể lớn giọng mắng cô.
Vì vậy chỉ có thể âm thầm bị Hàm Chi nhéo, anh siết chặt vòng ôm của mình hơn.
Hàm Chi bị anh siết cho đau, cũng càng ra tay mạnh hơn.
Cả hai người cứ thế mà giằng co với nhau.
Trong mắt người ngoài và đặc biệt là bác Phúc thì cảnh tượng này lại rất khác.
Miệng bà cười tươi rói khi thấy Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi tình tứ trước mặt bà.
Bác Phúc chỉ hận không thể lấy điện thoại quay hình lại cảnh này để gửi cho bà chủ xem để bà cũng vui mà thôi.
“Chà.
Hai đứa chưa cưới mà đã mặn nồng như vậy rồi vậy cưới về còn cỡ nào nữa đây hả?”
Bác Phúc che miệng cười sau đó chọc ghẹo Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi.
“Thôi, hai đứa cứ ở đây mà ân ái tiếp đi.
Bà già này đi dọn cơm trước, hai đứa xong rồi vào ăn cơm ngay nhé"
"Dạ."
Hàm Chi cố chịu đau vì vòng ôm sát của Thẩm Quân Kỳ mà quay sang nói với bác Phúc.
"Dạ."
Thẩm Quân Kỳ cũng không khá hơn là bao, phía sau lưng của anh bị Hàm Chi nhéo đến bầm tím cả lên rồi nhưng vẫn chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.
Bác Phúc nhìn Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi một lần nữa, thấy cả hai vẫn còn ôm nhau đắm đuối thì mới hài lòng mà bỏ đi.
Người giúp việc ở trong nhà cũng biết điều mà lần lượt kéo đi hết.
Cả căn phòng lớn chỉ còn lại Hàm Chi và Thẩm Quân Kỳ.
Ngay khi không còn ai nữa thì cả hai người cực ăn ý mà buông nhau ra.
Thật ra là Thẩm Quân Kỳ buông tay và cố ý đẩy Hàm Chi ra trước.
Nhưng cũng đúng lúc đó Hàm Chi thả tay không nhéo Thẩm Quân Kỳ nữa mà lùi về đằng sau.
Vì vậy nhìn thoáng qua như thể hai người tự buông nhau ra thôi, không có chút xung đột nào cả,
“Cố Hàm Chi.
Cô đang làm cái quái gì vậy hả?" Thẩm Quân Kỳ nghiến răng, cố gắng đè giọng mình xuống thật nhỏ mà nói.
"Hừ.
Chào mừng anh trở về đó.
Anh không vui sao?" Hàm Chi hừ lạnh một tiếng rồi liếc nhìn Thẩm Quân Kỳ mà nói.
Cái tên xấu xa này mới về đã khiến cho cô ghét thêm nữa rồi.
Đúng là bản chất con người không thể thay đổi được mà.
Thẩm Quân Kỳ đi xa thì cô còn có thể nhớ vài điểm tốt của anh ta một chút.
Nhưng một khi Thẩm Quân Kỳ về rồi thì lập tức phô bày ra cho Hàm Chi thấy bộ mặt cực kỳ thối nát của anh.
Hàm Chi cực kỳ ghét kiểu đàn ông lăng nhăng và ba hoa như Thẩm Quân Kỳ.
"Chào mừng tôi trở về?"
Thẩm Quân Kỳ nghiến răng mà hỏi lại.
Anh cứ cảm thấy lần nào gặp Hàm Chi thì anh cũng xảy ra chuyện hết vậy.
Không bị mắng thì cũng bị đánh.
Rõ ràng Hàm Chi là khắc tinh của cuộc đời anh mà.
"Cô chào mừng kiểu gì mà giờ lưng của tôi trở thành thế này hả?"
Thẩm Quân Kỳ tức giận hỏi rồi xoay lưng lại vạch áo lên hướng về phía Hàm Chi.
Dù Thẩm Quân Kỳ không nhìn tận mắt phía sau lưng của mình được, nhưng anh vẫn có thể đoán ra được lưng mình đã bị Hàm Chi nhéo thành ra cái dạng gì rồi.
Đứa con gái này ra tay cũng thật không nể tình.
Thời gian trước Hàm Chi bị thương ở chân thì còn ngoan hiền đối với anh một chút.
Giờ thì hay rồi, chân cô nàng lành rồi nên lại bắt đầu giở ra cái thói chống đối anh đây mà.
Hừ.
Lúc nhìn thấy Hàm Chi ở trung tâm thương mại thì Thẩm Quân Kỳ đã biết về nhà cũng có chuyện rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...