Thẩm Quân Kỳ quay về tìm hiểu rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào, không thể là do ba Tiểu Chi bịa đặt được.
Vốn công ty nhà anh trước đây cũng đã có nhiều lần khiến công ty khác phải phá sản.
Nhưng thật không thể tin khi trong số đó lại có nhà Tiểu Chi.
Anh quyết điều tra chuyện này.
Thẩm Quân Kỳ ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc, phà một hơi khói trắng vào không gian.
Một tiếng gõ cửa vang lên, anh cất tiếng:
"Mời vào"
"Dạ thưa ngài.
Theo như tôi đã tìm hiểu về chuyện ngải yêu cầu thì đúng là trước đây khi ngài chưa về công ty, ông Thẩm Bửu Khánh – chú ngài đã chủ trì vụ này nhằm mua chuộc, cướp mối làm ăn của Cố Thành."
“Chú tôi?"
"Dạ đúng vậy.
Ngày đó Cố Thành không những đánh mất một hợp đồng quan trọng mà còn phải đền bù một số tiền rất lớn.
Thế đã đủ điêu đứng rồi ai dè chuyện còn tệ hơn.
Nhân viên công ty ông ta thấy không ổn, đã làm giấy tờ giả rồi ôm tiền bỏ trốn.
Cố Thành cùng lúc bị hai sự việc đồn đến đã không trụ nổi, lên cơn đột quỵ, trở thành người thực vật"
“Được rồi.
Cậu lui đi."
" Vâng".
Anh gục đầu xuống buồn rầu, vốn dĩ anh muốn tìm sự thật đưa ra ánh sáng.
Nhưng kẻ làm ra chuyện này lại là chú anh người dẫn dắt anh vào công ty này, giúp anh trong quá trình tiếp nhận.
Anh phải đưa ra quyết định khó khăn, sẽ phanh phui chuyện này hay sẽ mãi mất Tiểu Chi? Cả đêm hôm ấy, anh thức trắng.
Hương cafe lan khắp phòng, điếu thuốc vẫn còn trên tay, Thẩm Quân Kỳ nét mặt âu lo, suy tư, thất thần hẳn đi.
Cả người anh tràn ngập mệt mỏi, đã mấy ngày nay anh tìm Tiểu Chi, tìm sự thật.
Nhưng cuối cùng lại tìm ra sự thật khiến anh đau đớn này...
Ngày hôm sau, anh quyết định tìm đến người chú khuyên ông ra đầu thú.
Tiếng cửa phòng vang lên, anh bước vào, nét mặt căng thẳng nhìn chú.
Thẩm Bửu Khánh quay sang, thấy anh liền nói: “Có chuyện gì mà mới sáng sớm cháu đã tìm đến đây thế? Công ty đã xảy ra chuyện gì sao?"
“Dạ không.
Cháu chỉ đến để hỏi chú vài chuyện "
"Nào, hỏi đi."
Nói rồi Thẩm Bửu Khánh ngồi xuống, kế đó Thẩm Quân Kỳ cũng ngồi, anh ngước mắt nhìn thẳng chú mà hỏi:
"Khi cháu chưa đến công ty có phải là chú đã cướp một mối làm ăn của công ty nhà họ Cố?"
“Tại sao cháu lại hỏi vấn đề này?"
"Chú hãy trả lời đi."
“Đúng vậy.
Chính ta đã làm"
"Tại sao chứ?"
Thẩm Quân Kỳ vừa nắm chặt bàn tay run rẩy vừa nói.
Thẩm Bửu Khánh vẫn điềm tĩnh trả lời:
“Là làm ăn thôi, sau này cháu sẽ hiểu."
"Chú mau ra đầu thú và chịu trách nhiệm vì tội lỗi này của mình đi.
Cháu sẽ giúp chú tìm một luật sư giỏi nhất, giảm mức án xuống thấp nhất."
"Cháu bị điên à? Tại sao lại bắt ta ra đầu thú chứ? Đó là điều bình thường trên thương trường, không phải tội lỗi gì cả, ta tin nếu
là ba cháu ông cũng sẽ làm vậy thôi."
“Gia đình họ đã phải phá sản đó chú"
"Cháu vì điều gì mà phải quyết lôi chú ra đầu thú mới được chứ? À hay là vì “đứa con gái nhà đó?"
Thẩm Quân Kỳ im lặng không nói gì.
Tay anh siết chặt cố để kìm nén cảm xúc.
“Thì ra đúng là như vậy.
Đồ ăn cháo đá bát.
Tôi không ngờ vì một đứa con gái mà cậu sẵn sàng khiến tôi phải ngồi tù, thật uổng công tôi đã giúp đỡ, dìu dắt cậu.
Nhưng cậu mơ đi.
Ta sẽ không bao giờ đầu thú."
Thẩm Quân Kỳ run rẩy lên tiếng:
“Vậy thì cháu sẽ tự mình phanh phui chuyện này."
"Cậu..."
Nói rồi anh đứng dậy, dứt khoát bước ra khỏi phòng, tới thẳng sở cảnh sát.
Vài tuần sau, Thẩm Bửu Khánh bị bắt, công ty cũng vì thế mà tổn thất không ít.
Trên dưới công ty đều chỉ trích Thẩm Quân Kỳ đã phản bội, anh suy sụp hoàn toàn.
Vậy mà tin tức về Tiểu Chi vẫn không thấy đâu.
Anh trở về nhà, nhìn lại mọi thứ, nơi từng có cô, lòng đau nhói, mỉm cười mà như khóc.
Ánh nắng sáng chiếu rọi trên cánh đồng, hương thơm hòa quyền trong hương hoa ngát lan tỏa.
Bầu trời thật xanh và rộng.
Tiểu Chi ngước mắt nhìn lên, tay che đi phần ánh nắng đang chiếu vào mặt.
Đã lâu rồi cô không còn được nghe cái âm thanh ồn ào, náo nhiệt ở thành phố, cũng đã lâu cô không nhìn thấy anh...!Tiểu Chi đã trở thành một cô gái thôn quê giản dị, cô vẫn luôn cố làm quen với cuộc sống ở đây.
Bọn trẻ con ở nơi này luôn tìm đến cô để hỏi về thành phố, mỗi lần chúng đều vây quanh cô.
Một tiếng gọi đã xua tan đám đông nhốn nháo:
“Tiểu Chi về nhà thôi.
Ta đói rồi."
Tiểu Chi liền theo ba trở về.
Trên đường cô gặp Vũ Luân - một người cùng thôn đang làm cán bộ.
Ba cô lập tức vui vẻ mời anh cùng về ăn cơm.
Bấy lâu nay, ông vẫn luôn cố gán ghép cho cô và Vũ Luân, mong cô có thể nhanh chóng quên đi Thẩm Quân Kỳ mà sống cuộc sống tốt đẹp ở nơi này.
Vũ Luân cũng là một người tốt nhưng Tiểu Chi vẫn chưa thể quên Thẩm Quân Kỳ, cô còn yêu anh.
Vũ Luân tiến nhanh về phía cô, đỡ lấy cái giỏ.
“Để anh giúp em.
Hôm nay không mệt chứ?" "Em không sao, vẫn ổn."
Lần nào cuộc nói chuyện của họ cũng ngại ngùng và chấm dứt nhanh như thế.
Cả ba người trở về nhà.
Tiểu Chi vào bếp chuẩn bị thức ăn, thấy Vũ Luân vẫn chỉ đứng nhìn mà không dám tiến lại gần, ông đẩy anh tiến lại cô.
Anh đã đứng ngay phía sau cô, lắp ba lắp bắp:
"Anh...anh, để anh giúp em một tay nhé.”
Vũ Luân vẫn vậy, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều từ khi cô chuyển đến.
Đối với ba cô hay với cô đều rất tốt.
Đôi lúc sự tốt bụng ấy của anh cũng làm cô có chút dao động, cô cũng muốn đáp trả anh cũng xem như làm yên lòng ba.
Thế nhưng mỗi khi định mở lòng, cô lại nhớ đến Thẩm Quân Kỳ.
Vì thế cô vẫn luôn trốn tránh Vũ Luân...
"Tiểu Chi.
Lại đây với anh."
Cô sà vào lòng Thẩm Quân Kỳ, ôm chặt anh, mùi hương hổ phách cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
Đúng là anh rồi.
Chính người mà lâu nay cô hằng mong nhớ.
"Tiểu Chi.
Tiểu Chi"
Một tiếng gọi làm cô tỉnh giấc.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Ngay cả trong mơ người cô nhớ đến chỉ vẫn là anh.
Cô xoa xoa đầu cho khỏi nhức rồi thức dậy.
“Hôm nay con ở nhà đi.
Ta có việc phải sang thôn bên một chút."
"Dạ vâng thưa ba."
Ba cô vừa rời đi, cô ngồi xuống chiếc ghế bật ti vi lên xem tin tức hôm nay, đã lâu rồi cô không quan tâm gì đến cuộc sống ngoài kia.
“Chúng tôi xin tiếp tục bản tin hôm nay với tin tức về tập đoàn Thẩm Gia, hôm nay ông Thẩm Bửu Khánh đã chính thức bị bắt giữ sau thời gian điều tra, tố tụng.
Gia đình các nạn nhân cũng sẽ được bồi thường..."
Bản tin vừa phát lên khiến Tiểu Chi hoang mang tột độ.
Chẳng lẽ anh đã thật sự vì cô mà bắt chính chú mình vào tù? Cô thật sự thấy có lỗi với anh, anh đã vì cô làm nên bao chuyện chẳng màng đến bản thân, thế mà cô lại rời đi không một lời từ biệt anh.
Cô đã dứt khoát bỏ lại anh...!Nhưng cô còn ba, người thân duy nhất của cô, cô cũng không thể bỏ ông.
Nghĩ đoạn, Tiểu Chi tắt ti vi.
"Mình sẽ không gặp lại anh ấy nữa." Trong phòng họp ánh đén sáng lóa, vài người đàn ông mặc áo đen đang ngồi bàn bạc với nhau.
“Tôi thấy hợp đồng này khá ổn.
Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta kí kết thôi chủ tịch Thẩm"
“Rất cảm ơn quý công ty.
Mong lần hợp tác này thành công".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...