Từng Bước Trộm Tâm


"Là Liễu Nhi sao?!" Mới đầu nghe tiếng Liễu Nhi gào thét Lưu Lê còn tưởng rằng chỉ là ảo giác, chẳng phải giờ này bọn họ đang trong Ôn Hương lâu sửa soạn đón khách hay sao? Cho đến khi thanh âm gào thét kia càng ngày càng gấp, nghe tựa như còn có tiếng khóc.
Lưu Lê so với người bình thường khả năng phân biệt âm thanh tốt hơn gấp bội, rốt cuộc cũng khẳng định thanh âm kia chắc chắn là của Liễu Nhi.Nàng trở về trạng thái bình tĩnh lui ra khỏi vòng người, đứng bên cạnh gian hàng bán vải lụa ven đường suy nghĩ xem liệu có nên hất tung đám người nhốn nháo xông vào xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không.
Đám người càng ngày xôn xao càng lớn, thanh âm ồn ào tỏa ra khắp nơi, dần dần lại có thêm một người, thêm một người, ai ai cũng chỉ là "người qua đường" xem kịch vui."Phi!" Lưu Lê mặt không biểu tình nhổ một bãi nước miếng.
Trước nay vẫn tưởng rằng người thế giới này cùng người hiện đại khác nhau rất lớn, bây giờ được tận mắt chứng kiến, nguyên lai đâu đâu cũng vẫn chỉ là người qua đường lạnh nhạt không hơn không kém.
Nhân gian lòng người lạnh ấm cũng không có gì hơn cái này.A, Lưu Lê tự giễu...

Nghĩ đến đây cũng tự nhìn lại bản thân một chút, nàng có tư cách gì chê trách nhân sinh đây? Chính nàng không những cũng không thoát khỏi vòng nhân sinh, hơn nữa cũng đã không ít lần máu lạnh tạo nghiệt.
Từng vì mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ mà dùng lưỡi dao sắc lạnh cướp đi mạng sống của người khác.
Thời điểm lưỡi dao nhọn đâm vào thân thể tên chó săn kia, dần dần cướp đi mạng sống của hắn, Lưu Lê vẫn là rơi ra một giọt nước mắt, coi như là mặc niệm.
Lưỡi dao đâm rất sâu, máu tươi tràn ra, vẫn còn nhớ khi đó cả người hắn nhiễm đỏ, màu đỏ của máu.
Kiếp này coi như không vẹn, ta giúp ngươi cắt đứt nhân sinh, luân hồi tới kiếp khác tốt hơn đi.Cỡ nào đẹp đẽ, cỡ nào bi thương a! Nàng đứng đó, ký ức ùa về trong chốc lát.
Tiếng Liễu Nhi cầu cứu vẫn văng vẳng từ đằng xa vọng lại.
Tiếng thét nàng đôi khi như chói tai, lại vẫn không thể làm Lưu Lê có ý định cứu giúp.
Nghĩ một chút, Trọng Yên Nhi cùng nàng không có nửa điểm quan hệ, nàng tiếp cận Trọng Yên Nhi bất quá cũng là vì viên Dạ Minh châu kia đang nằm trong ở một chỗ nào đó nơi khuê phòng nàng ta mà thôi, đúng vậy.Trong tay cầm que mứt quả vô thức nhắm mắt ăn từng viên, nàng có thể cảm nhận được vị ngọt cùng vị chua đang cực hạn mâu thuẫn trong miệng, cũng như tiếng gào thét Liễu Nhi từ xa kia vọng lại, giọng nàng đã dần khàn khàn, người kéo đến vẫn ngày một nhiều, tựa như đang xem một trò vui."Pháp Khắc!" Lưu Lê bị thanh âm ồn ào quấy rầy đến tâm phiền ý loạn, đấu tranh một chút, nàng vẫn là thua rồi.
Chuỗi hồ lô đường chỉ còn vài viên.
Nàng không còn cách nào khác, dù là bản thân không liên quan tới hai vị kia, nhưng a, vẫn là không thể đứng nhìn rồi.

Quay người tiện tay cầm lấy một khăn lụa trắng, buộc ngang mặt mà che đi hơn nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt.
Không phải nàng lo lắng bị Trọng Yên Nhi nhận ra, nhận ra cũng được, không nhận ra càng tốt, nhưng chủ yếu là nàng không muốn dân chúng bị hù sợ mà chạy mất...Tâm trạng nặng nề mạnh mẽ xông qua đám người đông đúc, Lưu Lê không ngừng tự nhủ, nàng cũng không muốn ra tay cứu Trọng Yên Nhi, chỉ là quá ồn ào, nàng muốn giải tán đám đông phiền toái này, hơn nữa kiếp trước nàng tạo nghiệp quá nhiều, như vậy coi đây là một lần tích đức mà thôi.Đám người chật chội vì đột nhiên bị chen ngang mà bực tức, buông ra vài câu chửi bới.
Lưu Lê chẳng qua là lấy ánh mắt bén nhọn lạnh lẽo mà quét qua bọn họ, cảm giác lạnh như băng xuyên qua người bọn họ, làm cho bọn họ bỗng chốc mà lại yên lặng như tờ.
Một đường đi thẳng vào giữa đám người, một vòng tròn được bao lại bằng bức tường người phía xung quanh.Phía trước mặt nàng là hai gia đinh trên người đầy bụi đất, nhìn qua bọn họ cũng thuộc loại nam nhân cường tráng, bộ dáng hung ác đang nghiến răng nghiến lợi giữ lấy hai cánh tay Liễu Nhi.
Mà cách đó không xa phía sau lưng Lưu Lê là một nam tử cao gầy như một con yêu hầu, bộ dáng cường ngạnh ôm ngang thân Trọng Yên Nhi, trên mặt nở nụ cười đầy hèn mọn bẩn thỉu.
Hắn mặc y phục gấm lụa đắt tiền, nhìn qua cũng biết là con nhà giàu."Phi! Chôn thân ở chốn thanh lâu nhiều năm như vậy, trên cơ thể tiện nhân ngươi còn chỗ nào chưa vấy bẩn.
Ngày hôm nay quan gia ta thực muốn trước mắt bàn dân thiên hạ ăn sạch ngươi, ngươi còn dám cự tuyệt ta? Tiện nhân! Năm ngàn lượng cũng là không theo ta hầu rượu.
Thanh lâu nữ tử, rượu thưởng không muốn lại muốn rượu phạt, thanh cao cái gì? Đã vậy quan gia ta đây ngay cả nửa đồng cắc cũng sẽ không ném cho ngươi!" "Hầu" công tử bóp chặt cổ tay Trọng Yên Nhi, tay kia dùng sức nắn vuốt mặt nàng.




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui